Editor: Hari
Cáp treo đi qua từng ngọn từng ngọn đồi cát vàng, nhìn ra phía ngoài, trời đất tách biệt.
Trên bầu trời là vô số những đụn mây mỏng kéo dài đến tận cuối chân trời.
Mặt trời chậm rãi nhô lên, giống như một chiếc đèn siêu to khổng lồ chiếu sáng xuống mặt đất.
Dưới chân là một phiến cát vàng mênh mông, Lâm Kiều hừ lạnh một tiếng, khoanh tay dựa vào song cửa sổ.
Lục Chính Đông lấy kính râm từ trong túi ra, nhàn nhã đeo lên.
Lâm Kiều mặt không biểu tình: "Anh chắn hết phong cảnh của tôi rồi."
Lục Chính Đông giơ tay kéo kính râm, lộ ra một đôi mắt sẫm màu, nhẹ nhàng liếc mắt, nói: "Ngắm phong cảnh? Ngắm tôi là được."
Lâm Kiều nắm chặt nắm tay: "Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, người nào đó kia, không cần khoe khoang quá mức."
Lục Chính Đông: "Chiu mi."
Lâm Kiều: "?????????????"
Lâm Kiều: "Tôi c...! Cái kia!" Cô cứng rắn nuốt lại lời thô tục, tay run run chỉ vào Lục Chính Đông, biểu tình không thể tin nổi: "Anh phạm quy!!! Anh dám bán manh!!!"
Lục Chính Đông nhẹ nhàng ngước mắt, lộ ra biểu tình cười như không cười.
Anh vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, giống như người vừa bán manh không phải là anh.
Lâm Kiều ôm ngực: "Fan của anh biết anh là loại người này chứ?"
Lục Chính Đông nhàn nhạt nói: "Bây giờ không phải đã biết rồi sao."
Tôi! Sh*t!
Đã bán manh, lại còn nói chuyện lòng vòng!!!
Lâm Kiều quay về phía máy quay, bày ra một nụ cười mỉm: "Phải nói rõ ràng, tôi không phải fan của anh ấy."
Lục Chính Đông không để ý, phủi phủi mu bàn tay không hề tồn tại vết bẩn: "Đừng tự luyến, tôi cũng chưa nói em là fan của tôi."
Lâm Kiều cười lạnh: "Đừng tự luyến, tôi cũng không cho rằng anh nói tôi là fan của anh, tôi chỉ đang giải thích với khán giả."
Lục Chính Đông sủng nịch gật gật đầu: "Được, Kiều Kiều nói đều đúng."
*
Cho đến khi đã ngồi lên xe đạp leo núi, Lâm Kiều vẫn đang giận dỗi.
Tục ngữ nói rất đúng, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.
Mà cẩu nam nhân kia luyện chiêu này đã đến mức lô hỏa thuần thanh.
Cạn lời, cạn lời, cực kỳ cạn lời!
Ở lối vào có một căn nhà nhỏ, Lâm Kiều thở hổn hển, đi vòng qua căn nhà, đâm đầu đi tiếp vào sa mạc.
Lục Chính Đông kéo lấy cổ tay cô.
Lâm Kiều hung dữ: "Làm gì vậy?"
"Tôi muốn uống nước."
"Vậy thì uống đi.
Còn muốn tôi đút cho anh chắc???"
Lục Chính Đông sờ sờ mũi: "Không có nước."
Anh hất hất cằm, chỉ chỉ hướng căn nhà nhỏ: "Ở đó." Anh nói, "Em trả tiền."
Lâm Kiều bị anh chọc tức bật cười: "Mặt ngài! Thật là!"
Lục Chính Đông: "Chiu mi."
Lâm Kiều: "."
Cô lại phải cố nén câu chửi tục trong cổ họng, sau đó hùng hùng hổ hổ, sải bước về hướng căn nhà nhỏ.
Không lâu sau, cô cầm hai bình nước trở lại, nổi giận đùng đùng đáp qua cho anh: "Cho! Anh!" Sau đó lập tức xoay người tiếp tục đi.
Vừa đi được hai bước lại nhẫn nhịn, xoay người, giận không thể át nhìn chằm chằm người đàn ông nhàn nhã cất bước phía sau: "Nước cho anh rồi, đừng đi theo tôi!"
Lục Chính Đông dường như có chút mất mát rũ mắt, môi mỏng mím nhẹ ——
Lâm Kiều nhanh tay nhanh mắt bịt miệng anh lại.
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Anh đừng có giở chiêu này ra với tôi."
Lục Chính Đông chớp chớp mắt, vươn tay cầm cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo.
Anh thanh thanh giọng nói: "Không phải."
Lâm Kiều hung hăng trừng mắt với anh.
Đáy mắt Lục Chính Đông nổi lên ý cười: "Ở đây chỉ có mỗi một lối đi này."
Lâm Kiều đã hiểu.
Người này chính là muốn giằng co với mình.
Anh không cần mặt mũi, vì anh có thể kiếm được.
Nhưng Lâm Kiều không thể không biết xấu hổ, đành phải nhẫn nhịn.
Lâm Kiều quyết định, từ hôm nay trở đi, cô phải làm một người con gái cao quý.
Đàn ông ư, không xứng có cơ hội được nói chuyện với cô.
*
Lâm Kiều: Kẻ tiểu nhân và Lục Chính Đông đều khó nuôi.
Một chuyến du ngoạn sa mạc, tất cả chỉ vì cẩu nam nhân này mà hỏng bét.
Lâm Kiều bật mode coi thường, không cần biết Lục Chính Đông làm gì ở phía sau cô, hay lắc lư trước mặt cô, cô đều không để ý, coi Lục Chính Đông như không khí.
Nhưng mặc dù như vậy.
Ngay cả khi cô chơi đu dây thừng, cũng nhìn thấy Lục Chính Đông đang ở điểm cuối đón cô.
Anh giả vờ đau lòng: "Dọa hỏng Kiều Kiều nhà tôi rồi."
Lâm Kiều nhìn phía dưới, độ cao xấp xỉ ba tầng lầu, không biết vì sao bỗng buồn nôn.
Càng quá đáng hơn là, khi selfie, anh cũng đào hố cho cô.
Lâm Kiều giơ điện thoại lên.
Anh giơ tay chữ V, lộ ra một nụ cười mỉm đẹp trai chết người.
Lâm Kiều cũng lộ ra một nụ cười mỉm.
Sau đó, bịp tai lại, bắt đầu niệm.
"Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thời.
Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách.
Xá lợi tử, không tức là sắc, sắc tức là không, không bất dị sắc, sắc bất dị không..."
*
Một màu đỏ nhạt phủ lên trên núi vàng.
Mặt trời đã sắp lặn.
Lâm Kiều ở trong sa mạc phơi một ngày, đã miệng đắng lưỡi khô.
Cô lắc lắc bình nước trong tay đã nhìn thấy đáy.
Lục Chính Đông cũng giả vờ lắc lắc bình nước khoáng chưa mở nắp của anh.
CMN được lắm.
Lâm Kiều cô, cho dù có đói chết, khát chết, cũng không thèm uống một ngụm nước của Lục Chính Đông!
Cô cắn cắn môi, siết chặt bình nước, sau đó cao ngạo nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.
Lục Chính Đông ngừng lại, ngón tay thon dài vặn mở nắp bình, ừng ực uống một ngụm thật lớn.
Yết hầu trượt trượt, nước suối ngọt lành mát rượi thấm vào ruột gan.
Lâm Kiều cảm giác cổ họng mình như đang có lửa thiêu, cảm giác khô khốc từ cổ họng đến đầu lưỡi.
Tên cẩu nam nhân này uống nước cũng phải phát ra âm thanh lớn như thế, quả thực không thể nói lý.
Cô nhịn không nổi, đi nhanh tiến lên, đúng lý hợp tình vươn tay ra.
Nước là cô mua.
Anh thế mà không biết chủ động đưa tới?
Lục Chính Đông rũ mắt, đôi mắt thâm thúy dừng ở lòng bàn tay cô.
Lâm Kiều không kiên nhẫn đập đập.
Lục Chính Đông lại cong môi, ngoan ngoãn vươn tay, đặt bàn tay mình lên bàn tay Lâm Kiều.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng đổi lại bình nước chưa mở nắp kia.
......
Ánh nắng chiều phía tây dần nhuộm ngọn núi, giống như đường kẻ mắt lấp lánh của người con gái.
Xung quanh truyền đến tiếng hát của người dị vực, vũ cơ đeo mạng che mặt múa xung quanh lửa trại, thân thể như rắn nước, thướt tha uyển chuyển, khuấy lên từng đợt sóng lãng mạn.
Nơi đây bầu trời lấp lánh ánh sao, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu.
Mọi người vây quanh lửa trại ăn uống thỏa thích, rượu quá ba tuần, tổ chương trình đi đến đưa cho mỗi người một tờ giấy màu nâu.
Thật quen mắt.
Để sát vào nhìn, mới thấy đó là bài test tổ chương trình cho bọn họ làm khi ghi hình trạm vườn trường.
Từ khi gameshow bắt đầu quay cho tới bây giờ, thời gian những cặp đôi ở cùng nhau cũng không ngắn.
Trên giấy viết ——
【Thời gian thấm thoát, bóng câu qua khe cửa.
Các vị cũng từ thời đi học ngây ngô, nắm tay đến nay.
Hiện giờ mức độ hiểu biết của mọi người với một nửa của mình, có còn ít ỏi như trước đây không?
ps: Trả lời sai năm câu trở lên, sẽ chịu trừng phạt khủng bố nha.】
Câu 1 ——
【Đối phương thích nhất màu gì?
A.
Xanh lam B.
Hồng C.
Đen D.
Đỏ】
Lần trước, toàn bộ là Lâm Kiều làm bừa cho qua cửa.
Vì đề phòng tình trạng giống như lần trước, tổ đạo diễn đã cố ý nhắc nhở, nhất định phải căn cứ vào yêu thích của đối phương để trả lời.
Lâm Kiều đến bản thân mình còn chẳng hiểu hết, sao có thể còn nhớ mà đi tìm hiểu Lục Chính Đông?
Lần test này không giống lần trước có 50 câu, lần này đã súc tích lại thành 15 câu.
Lâm Kiều dựa vào những tin tức lúc trước lấy được chỗ Trần Vĩ 《Tư liệu về Lục Chính Đông》, bê nguyên vào trả lời câu hỏi.
Cô cực kỳ tự tin, lúc trước tuy cô không kiên nhẫn nghiên cứu tư liệu, nhưng những yêu thích cơ bản của anh cô vẫn nắm được.
Nhưng khi bài test phát ra.
Cô nhìn câu hỏi 【đối phương thích nhất vị gì?】mà cô hết sức tự tin cũng sai.
Nhìn bài test toàn dấu x đỏ, Lâm Kiều trầm mặc.
Vậy mà cô không thấy có câu nào chọn đúng cả.
Ngày xưa random còn đúng được một nửa đó!!!
Lâm Kiều bình tĩnh lại tâm tình, sau đó, cô cầm bài test, vẻ mặt như bị lừa đối đến chỗ Lục Chính Đông: "Khẩu vị anh thích nhất là chua?"
Lục Chính Đông nhăn mày: "Đương nhiên."
"Không phải ngọt sao? Lúc ấy rõ ràng mỗi ngày anh đều ——"
Lâm Kiều nói đến đây, đột nhiên im lặng.
"Mỗi ngày làm sao?" Lục Chính Đông mím chặt môi, đôi mắt như nước biển giấu diếm những con sóng dữ không hề chớp mắt khóa chặt lấy Lâm Kiều.
Ánh mắt kia tựa hồ chứa đựng rất nhiều cảm xúc phức tạp, làm cho Lâm Kiều cảm giác có chút thở không thông.
Đôi tay Lâm Kiều chậm rãi nắm chặt, móng tay hung hăng đâm vào da thịt.
Khi cô một lần nữa ngước mắt lên, hướng Lục Chính Đông mỉm cười.
"Đó là một đoạn quá khứ ghê tởm, đừng nhắc đến nữa."
Ghê tởm?
Hô hấp của Lục Chính Đông chợt dừng, trên gương mặt luôn luôn thanh lãnh cao ngạo thiếu chút nữa không giữ nổi biểu tình thất thố.
Là do chưa từng nghe cô chính miệng nói ra.
Cho nên......
vẫn còn chờ mong.
Trái tim co rút đau đớn, đau đến không thể hô hấp.
Gân xanh trên trán nổi lên, anh dùng sức nhắm mắt lại, dùng sức khống chế cảm xúc bản thân, không muốn phát tiết lên người đang đứng trước mặt.
Cho nên anh cũng không thấy được, Lâm Kiều sau khi nói xong câu nói kia, hai mắt tràn ngập cô đơn.
*
"Sao không đi vào?"
Mặt trời giữa trưa treo trên đỉnh đầu, anh lau mồ hôi trên trán, giương mắt dò hỏi trợ lý.
Trợ lý giống như đã chịu kinh hãi, thân thể run lên, môi hơi hơi mấp máy, hai tay rũ bên người chậm rãi nâng lên lại thả xuống.
Trên mặt trợ lý tràn đầy xấu hổ ngại ngùng.
Lục Chính Đông nhíu nhíu mày.
Phòng nghỉ này nhân viên bình thường không vào được, lại đang giữa trưa, mọi người đều đi ăn cơm, anh vén rèm lên, đang muốn bước vào.
Trợ lý vội vàng túm lấy anh, run run rẩy rẩy nói: "Anh Đông......
Chúng ta hay là......
đừng đi vào......"
Anh khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Trợ lý không nói chuyện, dường như rất khó mở miệng, cuối cùng, cậu ta ngập ngừng nói: "Bên trong có người đang nói chuyện......"
"Ai? Lâm Kiều?" Lục Chính Đông tránh thoát khỏi tay cậu ta, "Tôi vừa lúc muốn tìm cô ấy có chuyện."
Trợ lý vừa định tiếp tục ngăn cản anh, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười, còn có giọng Lâm Kiều đang nói chuyện.
Như mưa to tầm tã đổ xuống đầu, sau đó, Lục Chính Đông đứng khựng lại tại chỗ.
.