Editor: Hari
Lục Chính Đông sửng sốt.
Trong đôi mắt sắc bén hiện lên một tia cổ quái.
Anh tiến lên một bước, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Lâm Kiều, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, sức lực lớn đến mức làm cho Lâm Kiều kêu ra tiếng.
Đường xương quai hàm sắc bén rõ nét, thần sắc trên mặt vừa kích động vừa phức tạp, lại nóng bỏng: "Em có ý gì?"
Lâm Kiều bĩu môi: "Anh làm tôi đau·."
Anh lúc này mới phát hiện ra mình dùng lực quá mạnh, cổ tay của cô đã hơi đỏ lên.
Anh vội vàng thả lỏng, nhưng cũng không buông tay cô ra.
Lời cô vừa nói giống như sấm dậy đất bằng, sau một hồi hỗn loạn, cảm giác không an phận trong lòng anh giống như cỏ mọc sau mưa, đã qua hai năm, nếu cảm giác của anh không sai, lời vừa rồi của cô......
Bốn phía đều là người, hành động của bọn họ vừa rồi đã đưa tới rất nhiều người chú ý.
Lâm Kiều thở dài một hơi, đảo khách thành chủ kéo anh tới một chỗ tương đối vắng vẻ.
Cô ngước mắt, ánh mắt thăm dò chiếu thẳng vào đáy lòng anh, cô nói: "Không cần biết thế nào, nhưng anh thực sự rất quá đáng."
Ánh mắt rời từ trên khuôn mặt anh đến bàn tay vẫn đang nắm lấy cổ tay cô: "Tôi vẫn luôn đợi anh giải thích."
"Anh không nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra, thì vĩnh viễn không thể làm rõ được việc này." Cô lại ngước mắt nhìn anh, đáy mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp, "Nếu không phải tôi tới tìm anh, có phải anh sẽ cứ như vậy trốn tránh cả đời này không? Anh có biết, tôi đã hận anh bao lâu."
Hận?
Trong đầu Lục Chính Đông như nổi lên sóng to gió lớn, anh run run, nghẹn ngào lặp lại lời cô nói: "......
Hận?"
Anh cho rằng, cô cùng lắm chỉ là cảm thấy cô đã bỏ nhiều tâm tư trên người anh như vậy nhưng cuối cùng lại không có kết quả, sẽ cảm thấy thất vọng một chút mà thôi.
Anh cho rằng, cô chỉ coi anh như một tên hề, thấy anh một tấm chân tình nên phối hợp với anh một chút.
Nhưng......
Tại sao lại là hận?
Anh sững sờ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Anh giống như một con chó bị rơi xuống nước, xấu xí, chật vật, bất kham.
Anh mấp máy môi, nói: "Vì sao......
hận tôi?"
Lâm Kiều đúng lý hợp tình nói: "Bởi vì anh lúc đấy thật sự rất quá đáng.
Tôi tìm anh bao nhiêu lần, anh đã không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, còn rất hung dữ với tôi."
Anh nhìn cô, môi mấp máy.
Anh cho rằng đó chẳng qua là vẻ khoe khoang của kẻ chiến thắng trước kẻ bại trận mà thôi, huống hồ lúc ấy anh tim đau như dao cắt, cảm giác như không thể chống đỡ quay nốt bộ phim được nữa, còn cô thì mỗi ngày đều cùng người đàn ông kia cười vui vẻ như vậy......
Lâm Kiều giơ tay lên, nhẹ nhàng chọc chọc trước ngực anh: "Nơi này, rất đau."
Lông mi cô run rẩy, ánh mắt toát ra tia đau thương: "Mỗi lần tôi đều phải dày mặt đi tìm anh, nhưng anh đều hung dữ với tôi, tôi rất buồn rất buồn......"
"Thật sự, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy."
Cảnh tượng năm đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Cảm giác mỗi lần đều lấy hết can đảm, nhưng lại luôn luôn vấp phải trắc trở vẫn còn rõ như in ở trong lòng.
Cô ủy khuất lên án anh, sự ủy khuất, không cam lòng tích lũy đến nay giống như thủy triều ào ạt ập tới.
Lục Chính Đông lần đầu tiên cảm giác chân tay luống cuống.
Tay anh run run, muốn chạm vào cô rồi lại rụt lại, chỉ có thể lặp đi lặp lại nói: "Thực xin lỗi."
Lâm Kiều cố gắng trừng lớn mắt, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được chảy xuống.
Cô ủy khuất nức nở: "Ô ô ô ô ô ô ô hơn nữa anh đều không dỗ dành tôi, ô ô ô ô ô ô ô ô anh còn nói tôi ghê tởm ô ô ô ô ô ô ô......"
Rất nhiều người đang nhìn phía bên này.
Người của tổ chương trình hình như cũng đang chạy đến.
Mà Lục Chính Đông vẫn như một con lợn ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Lâm Kiều khóc càng lúc càng lớn: "Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô anh CMN là đồ con lợn sao ô ô ô ô ô!!!"
Lục Chính Đông vội vàng nói: "Anh là con lợn, anh là con lợn."
Lâm Kiều bị anh chọc tức, cô khóc lóc dậm chân mắng anh mấy tiếng, sau đó vừa khóc vừa hướng vào trong lòng anh, đầu rúc vào ngực anh.
Cô khóc nấc lên: "Thật là mất mặt ô ô ô ô ô ô sao lại có loại người như anh chứ......
ức! Không được việc gì ô ô ô ô ô!!!!!"
Lâm Kiều vừa khóc vừa đem nước mắt nước mũi bôi hết ra áo của Lục Chính Đông.
Cả người Lục Chính Đông cứng đờ, hai tay anh rũ xuống hai bên người, anh thậm chí không kịp vui sướng, đại não của anh chỉ đầy ngập một loại cảm giác không thực tế.
Lâm Kiều bị anh chọc giận khóc nấc lên: "Ô ô ô! Ức! Mau bế em lên ô ô ô!!! Tổ tiết mục sắp đến đây rồi, em không muốn bị quay xấu như thế này đâu ô ô ô ô ô anh là đồ con lợn sao, anh động đậy xem nào!!!"
Suy nghĩ của Lục Chính Đông lúc này mới hồi phục.
Tay anh đỡ sau gáy cô, hai chân hơi cong, dùng lực một chút đã bế được Lâm Kiều lên, Lâm Kiều vội vàng vùi đầu vào cổ anh.
Tóc mái bị thấm ướt, cô dùng ngón út nhẹ gảy, hơi mở hé đôi mắt sưng to, lén lút nhìn tình huống bên ngoài.
!
Cô lại nhanh chóng rụt trở về.
Nhiều người thế, xong đời rồi......
Quay phim, đạo diễn, kế hoạch,...
một đoàn người đang tới.
Dẫn đầu, chính là đám người Kỳ Kỳ Chu Lệnh.
Ô ô ô, đều do Lục Chính Đông, mất mặt muốn chết, ngày mai thể nào cũng bị lên hot search.
Xong đời, hình tượng đại tiểu thư cô lấy làm tự hào bấy lâu sắp sụp đổ rồi.
Lục Chính Đông ôm chặt cô, ngược hướng đi xuyên qua biển người.
Giọng nói của anh vững vàng bình tĩnh, không ngừng thay cô ứng phó với sự dò hỏi của những người xung quanh.
Không biết qua bao lâu, Lâm Kiều cảm giác dài như cả một thế kỷ.
Rốt cuộc, xung quanh đã thanh tịnh.
Anh thả cô xuống.
Nhưng cô vẫn cảm thấy thật mất mặt, thật xấu hổ, ủy ủy khuất khuất ôm anh không buông tay, đầu rúc trong ngực anh không chịu chui ra.
Lục Chính Đông nhẹ nhàng nâng tay, ngón tay anh thon dài, hơi cong lại, cuối cùng, nhẹ nhàng chạm lên tóc Lâm Kiều.
Anh nói: "Ngoan."
.