Cuối tuần, trời còn chưa sáng.
Lâm Kiều lăn lộn trên giường vài vòng, giang hai tay, mở mắt.
Cầm điện thoại trong tay, màn hình tối đen phản chiếu gương mặt như chuẩn bị chịu chết của cô.
Lâm Kiều hít sâu một hơi, ngón trỏ và ngón giữa đồng thời dùng lực.
Tốc độ bật máy cũng giống như tốc độ tắt máy nhanh như tên lửa, cô rất hài lòng.
Loại chuyện này chính là như vậy, bạn càng không muốn đối mặt, thì càng khó đối mặt.
Tốc chiến tốc thắng mới là cơ bản.
Sau một hồi dày vò chờ đợi, màn hình sáng lên.
Tiếng chuông khởi động máy quen thuộc, một vòng tròn ánh sáng đang chuyển động phía dưới màn hình, màn hình chớp đen trong tích tắc, sau đó sáng lên.
Như là bị người bóp chặt lấy trái tim, Lâm Kiều cũng không dám ho lấy một tiếng.
Quả nhiên, sau khi 2G phía trên màn hình chuyển thành 4G, giống như vỡ đê, khung tin nhắn, thông báo nhảy ra không ngừng.
Cho dù cô có chuẩn bị tâm lý, vẫn bị tình huống này làm cho kinh sợ.
Tốc độ thông báo quá nhanh, cô nhìn không rõ cụ thể là viết cái gì, nhưng cũng kịp nhìn được hai chữ màu đen cực kỳ rõ ràng ——
Chúc mừng.
Chúc mừng???
Chúc mừng cái gì? Chúc mừng cô khóc? Chúc mừng hình tượng của cô chính thức sụp đổ?
Friends list của cô khi nào lại thêm một người ác độc như thế? Cô như bị nghẹn ở cổ, muốn ho cũng không ho nổi.
Nhưng vào lúc này, một chuỗi tiếng chuông không đúng lúc vang lên ——
Cô có chút không kiên nhẫn, trên màn hình thình lình hiện lên: Người gọi: Trần Vĩ.
CMN, cô sắp phiền chết rồi đây.
Cô dứt khoát ấn từ chối.
Cuối cùng, xung quanh cũng yên tĩnh.
Cô thở ra một hơi, xỏ dép, chuẩn bị xuống giường.
Tiếng chuông thứ hai lại tinh tang vang lên, ngay sau đó, tiếng thứ ba, tiếng thứ tư......
dường như đang thúc giục cô hãy nhanh chóng chấp nhận số phận đi.
Tin nhắn không ngừng oanh tạc, Lâm Kiều rốt cuộc bùng nổ, tức giận cầm lấy điện thoại, cũng không thèm nhìn xem là ai đang gọi đến, cục cằn nhấn nút nghe: "Làm gì đấy! Đang khóc! Đừng làm phiền nữa!"
Đầu kia là bạn lớp trưởng cửu biệt trùng phùng (lâu ngày gặp lại), cậu ta dường như ngập ngừng một hồi lâu, sau đó trung khí mười phần hô một tiếng: "Ngưu bức!"
Lâm Kiều:???????
Cô tức giận không thôi: "Làm sao???"
Bạn lớp trưởng hoàn toàn không cảm giác được cô đang tức giận, một mình cười ngây ngô, giống như trúng độc đắc chúc mừng cô: "Chúc mừng nha, chúc mừng nha."
Lâm Kiều thật sự muốn nhồi máu cơ tim.
Lúc quay gameshow khóc.
Kết quả toàn thế giới đều chúc mừng cô???
Rốt cuộc là cô không được mọi người yêu quý đến mức nào đây a......
"Tôi nhớ là khi đi học tôi chỉ cãi nhau với cậu duy nhất một lần a?? Cậu ghi hận tôi như vậy sao???"
Lớp trưởng không chú ý nghe, chữ được chữ không, lại vui mừng hớn hở nói: "Cái gì? Hận? Đúng vậy, hai người các cậu không phải rất ngứa mắt nhau sao, vậy mà anh ta lại bị cậu dùng mỹ nhân kế cưa đổ, không hổ là đệ nhất bá vương hoa của lớp 2, tôi cũng cảm thấy vinh dự."
Lâm Kiều tuy rằng đối với chuyện gì cũng đều không quá quan tâm, nhưng chỉ số thông minh cơ bản vẫn có, cô càng nghe càng cảm thấy không đúng: "Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?"
Lớp trưởng sửng sốt, mới chậm rãi hồi phục lại, khoa trương: "Không thể nào, cậu còn chưa biết sao?"
"Biết cái gì?"
"Đại ca của tôi ơi, bình thường hóng chuyện cậu không phải là tốc độ vô địch thiên hạ sao, thôi thôi, tự cậu vào weibo xem đi."
Lâm Kiều ngơ ngác bị cúp điện thoại.
Cô vào weibo.
Sau một hồi khởi động, đột nhiên trắng xóa, chỉ có giao diện cơ bản của weibo, những nội dung khác đều không hiển thị được.
Cô vuốt màn hình một lúc lâu, còn nghiêng người lấy chiếc điện thoại chuyên dùng cho công việc ở bên cạnh gối đầu tới xem, sau một lượt thao tác, cuối cùng xác nhận weibo đã vỡ trận.
Không phải chứ, cô có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Các loại suy đoán được dựng lên, cô bỗng nhiên có chút chột dạ, bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.
Ngón tay vuốt màn mình, vào trang cá nhân.
Lượng fan sau một đêm vọt tăng 5 triệu.
Người cô cứng đờ:......
Không phải chứ, Lục Chính Đông mua thuỷ quân cho cô?
Cô như kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng muốn chết, lại bởi vì không biết rõ ràng sự tình là như thế nào, nên phải xuống tay từ đâu cũng không biết.
Điện thoại bị cô cầm chặt trong tay, cô có chút do dự, muốn gọi cho Lục Chính Đông hỏi rõ ràng.
Mà lúc này, tin nhắn của anh vừa lúc gửi tới ——
【Dậy chưa?】
Ô ô ô, một tiếng vang vọng trời xanh, ánh sáng của thiên thần xuất hiện.
Lâm Kiều thấy thế, lập tức gọi điện qua.
Chuông chờ còn chưa kịp vang lên, bên kia đã nhận cuộc gọi.
Lâm Kiều giống như không trâu bắt chó đi cày, nói: "Anh mua thủy quân cho em à???"
"Hử? Là sao?"
"Weibo của em, sao chỉ qua một đêm mà tăng nhiều fan như vậy???" Lâm Kiều không thể tin nổi, "Mà giờ em còn chưa xem được hot search weibo là gì."
"Em không xem được sao?"
"Em thử rồi, hai điện thoại đều không xem được."
Lục Chính Đông khẽ cười một tiếng: "Muốn anh nói cho không?"
"Nói cái gì, hot search hả?" Lâm Kiều chu môi, có chút do dự, "Vậy anh nói đi......
Nếu xấu hổ quá, thì có thể nói giảm nói tránh một chút."
Dù sao cũng có chút xấu hổ, cô cũng không biết mình rốt cuộc sẽ bị truyền thông viết thành bộ dáng gì.
Thanh âm của Lục Chính Đông như nhiễm một tầng ý cười: "No 1 hot search......", anh đủng đỉnh câu giờ, "là ——"
Tim Lâm Kiều đã sắp vọt lên cổ họng, ruột gan cồn cào, giống như thầy giáo đang hỏi một câu hỏi mà cô không biết, mà cô lại đen đủi bị gọi lên trả lời vậy.
Cô chặn lời anh, nóng vội nói: "Là cái gì? Nhanh chóng hộ cái."
Lục Chính Đông đột nhiên nói tên cô.
Cô sửng sốt một chút, theo bản năng đáp lại một tiếng.
Nghe được cô trả lời, anh mới tiếp tục, chậm rãi nói: "Là Lục Chính Đông thổ lộ."
"Hả?" Cô chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, không nghĩ tới lại là cái này, vì thế ngạc nhiên hỏi, "No 1 hot search không phải là em? May quá may quá!"
Đầu kia điện thoại không lên tiếng.
Chỉ có giọng nói của cô quanh quẩn.
Cuối cùng Lâm Kiều cũng phản ứng lại ——
Cô kinh ngạc: "No 1 là, Lục Chính Đông, thổ lộ?"
Cô mắt chữ O miệng chữ A, lời nói cũng không được đầy đủ: "A...
anh, cái kia, a, thổ lộ? Kia...
Không phải là với em chứ?"
Lục Chính Đông bật cười.
Tiếng cười kia tựa như say, như ném một hòn đá nhỏ vào giữa mặt hồ, nhộn nhạo trong tim cô.
Anh rũ mắt, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ em hy vọng là người khác sao?"
"A......" Cô vội vàng xỏ dép lê, bình bịch chạy ra khỏi phòng, hướng vào trong điện thoại hô lên, "Anh chờ một chút, bây giờ em qua."
Tiếng tim đập thình thịch.
Lên lầu, rẽ trái, cuối cùng cũng đến đích.
Cô thở phì phò, nôn nóng gõ cửa phòng anh: "A a a mau đưa em xem anh nói cái gì!"
Cửa phòng kéo ra một khe hở nhỏ.
Tiếp theo, một chiếc điện thoại được đưa ra.
Cửa lại nhanh chóng bị đóng lại.
Lâm Kiều cầm điện thoại, sau đó, cô sững sờ tại chỗ, chớp chớp mắt.
Không phải là anh ấy, thẹn thùng đấy chứ......
Đáng yêu quá.
Cô bĩu môi, trong thanh âm cố ý trộn thêm một tia ủy khuất: "Sao không cho em vào......"
Sau một hồi lâu, phía bên trong phòng truyền đến thanh âm rầu rĩ.
Anh gọi tên cô: "Lâm Kiều."
Giọng nói ngừng lại.
Tiếp theo, anh nhẹ nhàng, chậm rãi mở miệng.
"......
Anh cũng biết thẹn thùng."
Tác giả có lời muốn nói: Nhiều năm sau, Lâm Kiều nghĩ lại ngày này.
Cô nhìn người đàn ông da mặt còn dày hơn tường thành trước mặt, hài hước nói: Lục Chính Đông, anh biết thẹn thùng đó nha
.