“Đám chuối” kéo Minh vào hội, quả bóng đá đã cũ cũng không biết là do đồng chí nào cung cấp run run trong gió, chờ đợi thời khắc kinh hoàng khi tiếp tục sự nghiệp lăn lộn của mình. Khánh cũng vào chơi. Đại ca không chơi thì đám đệ ở dưới kia chẳng cười cho thối mũi hay sao! Chẳng biết một thằng nhóc nào nó lớn tiếng gào
“bắt đầu” bằng chất giọng ‘thánh thót’ khiến chim chóc bay loạn xạ, Minh thì shock nặng, đờ đẫn mất mấy giây.Đám trẻ con nghe thấy vậy, rất nhanh đã bao vây lấy quả bóng, Khánh cũng hùng hục lao vào. Cô nhóc đúng thực là chạy rất nhanh, mấy lần cướp được bóng, đều từ chân của một người, sau đó cô chạy hẳn vào khung thành, thế nhưng khi đá thì quả nào tên nhóc thủ môn cũng bắt được. Vật lộn mấy chục phút mà không thu được kết quả, cô nhóc nản chí, hậm hực rút khỏi đội.Còn về phía Minh, sau vài giây đờ đẫn đã hồi phục tinh thần, lập tức chạy lên trước dẫn bóng. Cậu quả thật rất có năng khiếu thể thao nha! Đây là lần thứ hai cậu chơi, lần đầu là chơi cùng bố, cũng biết sơ sơ về cách dẫn bóng và vài chi tiết lừa bóng, mãi đến hôm nay mới được dịp thể hiện.Cậu dẫn bóng rất tốt, bỏ xa
“mấy quả chuối” khiến chúng há hốc mồm ngạc nhiên. Điều khiến cậu chú ý nhất là có một tên tự nhiên cản đường dẫn của cậu, kĩ thuật rất điêu luyện, dễ dàng cướp bóng trên chân cậu, ngạc nhiên hơn nữa là một cầu thủ xuất sắc như thế lại để Khánh nhỏ bé chẳng có tí ti kĩ thuật gì cướp mất bóng, vô cùng kì lạ! Lúc đầu, Minh chỉ nghĩ rằng cậu nhóc kia vô tình không chú ý nên mới bị Khánh cướp mất bóng. Thế nhưng, tình huống này xảy ra cả chục lần liên tiếp, mười lần Minh bị mất bóng cũng là chục lần Khánh sở hữu bóng, đều do một tay ‘tên kia’ làm, thế nên Minh bắt đầu nhận ra rằng: mỗi khi Khánh cướp bóng, không phải do ’tên kia’ vô ý mà là cố tình thua, bởi vì mỗi lần ‘cướp’ được bóng, Khánh đều rất vui vẻ, cười đến tươi như hoa.Minh thở dài, cậu nhóc tuy ngây thơ nhưng cũng biết rằng hắn có ‘ý đồ’ với Khánh, lộ liễu quá, nhìn cái biết luôn! Minh hừ mũi khinh thường.Khánh ra sân, ‘tên kia’ cũng lẽo đẽo ra theo, để lại Minh ở trên sân một mình đối chọi với một lũ nhóc đá đấm chẳng ra đâu vào đâu, có thể diễn tả bằng câu
“chỉ sau vài giây, anh thành vô địch” là đúng nhất.Mười phút sau, ‘nhà vô địch’ cũng rút lui vì ‘không tìm thấy đối thủ’.Ra sân, Minh nhìn thấy Khánh và ‘tên kia’ đang ngồi cạnh nhau. Bây giờ cậu mới nhìn kĩ cậu ta: nước da màu bánh mật, mày rậm, mắt sáng như sao, nhìn rất linh động cùng vóc người cao lớn khoẻ khoắn tạo cho hắn có vẻ ‘men’ kinh khủng.Ngồi xuống cạnh hai người, Minh nghe rất rõ ràng, Khánh đang hỏi:
“Tuấn, sao cậu chơi giỏi vậy mà toàn thua tớ thế? Cậu cố ý nhường hả?” Thế là coi thường nhau đấy nhá!À! Tên là Tuấn à, cũng hay đấy!
“Đâu có, tớ có chơi giỏi đâu, là tại cái tên bánh bao khi nãy chơi dốt quá mà thôi. Hì hì...”Minh shock!
“Cái bánh bao” đó là cậu phải không! Cậu tức tối:
“Bánh bao thì sao? Cậu không trắng trẻo như tớ nên ghen à!”Tuấn quay lại:
“Ơ! Cậu đến ngồi bao giờ thế? Khổ quá, có phải khi cậu đến đây thì cúi xuống hay không mà tớ nhìn mãi mà không thấy người?” Ý là tôi chê cậu lùn đó!
“Ồ! Vậy thì có lẽ mắt cậu phải đi khám rồi, không lé thì cũng là lác đó, không coi thường được đâu!”Nhất thời, mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc...