Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này

Chương 11
 
Quý Minh Châu nghe Giang Tịch nói thế, một lúc lâu vẫn không thể phản ứng lại.
 
Màn chim chuột lại còn “trả lại” được sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khoan đã... tất cả những chuyện này không phải trọng tâm, ai chim chuột với anh ta chứ!
 
Quý Minh Châu quay cả người sang, “Giang Tịch, anh cố ý?”
 
Ánh mắt anh điềm tĩnh, nhưng lại tùy ý hất cằm chỉ vào chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô.
 
Ý của anh rất rõ ràng, người đầu têu là cô.
 
“Cái dưới gầm bàn trước đó... là vì tôi không cẩn thận...” Quý Minh Châu nói được nửa thì ngừng lại, sau đó cô hắng giọng bắt đầu biện giải cho mình.
 
“Anh hiểu cái gì gọi là không cẩn thận không? Chính là không chú ý một cái, vung chân chỗ này chỗ nọ... lỡ chân làm anh bị thương.” Cô nhìn sâu vào mắt anh, ánh mắt đầy ngay thẳng.
 
Ngay thẳng đến mức đến chính cô cũng phải tin mình rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Tịch gật đầu rồi rời mắt đi, sau đó anh cúi đầu xuống, nói: “Xem ra cái bất cẩn mà em nói, lại có tâm đến vậy.”
 
Dù sao thì sức lực cũng nặng như vậy cơ mà.
 
Quý Minh Châu tiếp hết mọi chiêu mà không chút sợ hãi. Cô nở nụ cười duyên dáng, giọng nói cũng trở nên ỏn ẻn, “Tất nhiên rồi ~ Giang thiếu gia đúng là hiểu tôi.”
 
Giang Tịch nhìn cô với ánh mắt sâu xa, không nói gì nữa.
 
Quý Minh Châu đã sớm quen với tính tình của Giang Tịch, lúc này càng cảm thấy chán hơn. Nghịch điện thoại chẳng được bao lâu thì trên trên cầu thang có tiếng bước chân nặng nề vọng xuống.
 
 Bà Giang đi sau ông Giang, theo ngay sát ông.
 
Giang Vũ Thành tuổi ngoài bốn mươi, tướng mạo trầm ổn.
 
Trái ngược với kiểu người “Đi qua vạn bụi hoa, chẳng vương một phiến lá” như Quý Thiếu Ngôn, Giang Vũ Thành lạnh lùng khắc chế, làm việc gì cũng yêu cầu phải chuẩn chỉ toàn vẹn, cũng không nhiễm phải thói hư tật xấu giới hào môn thế gia.
 
Tất nhiên, đây là toàn bộ ấn tượng của Quý Minh Châu về ông... trước khi sự việc kia nổ ra.
 
Khi Giang Vũ Thành còn chưa bước lại gần, Quý Minh Châu đang định đứng dậy chào hỏi thì bị ông giơ tay ấn ngồi xuống.
 
“Hôm nay Minh Châu đến chơi đấy à?” Ông chậm rãi cất lời, hỏi han khách sáo.
 

“Vâng ạ, con rảnh rỗi nên cùng Giang Tịch về đây một chuyến.” Quý Minh Châu nhìn sang bà Giang, “Hôm nay bác gái qua Bách Duyệt thăm bọn con.”
 
Giang Vũ Thành ừ một tiếng, nhìn sang phía bà Giang, “Man Hề, đến bảo nhà bếp làm thêm mấy món nữa.”
 
Lâm Man Hề gật đầu, đến chỗ Quý Minh Châu hỏi cô thích ăn gì, “Minh Châu, con có món nào thích ăn không để bác đi dặn người ta.”
 
“Dạ bác không cần phải đặc biệt làm món gì đó đâu ạ, dạo này con ít ăn cơm tối lắm.”
 
Mấy ngày nay, sự thèm ăn của Quý Minh Châu đã không tăng mà lại còn giảm, đầu óc lúc nào cũng váng vất, tóm lại là cảm giác của cơ thể không dễ chịu lắm.
 
“Vậy bác bảo phía nhà bếp làm mấy món thường ngày, mọi người cứ ngồi nói chuyện nhé.” Lâm Man Hề nói xong bèn đi về phía phòng bếp.
 
Bàn ăn cơm nhanh chóng lại chìm vào trong im lặng. Một lúc sau, Giang Vũ Thành mới lên tiếng: “Bên công ty thế nào rồi?”
 
Giang Tịch nghe thấy thế, chẳng ngước mắt lên, đáp lại một cách đơn giản: “Vẫn ổn ạ.”
 
Giang Vũ Thành đã giao lại trọng trách ngay khi Giang Tịch về nước, giao quyền hành vào tay Giang Tịch. Mặc dù trong chuyện này cũng có tác động từ nhà họ Lâm, nhưng may thay sự tình cuối cùng cũng đã hạ màn, mọi thứ quay về trật tự đúng đắn.
 
Lâm Man Hề nhanh chóng quay trở lại, nhân lúc này cho bê những món ăn đã nấu xong lên trên bàn.
 
Lúc ngồi xuống bạn, bà cảm nhận được sự yên ắng trên bàn ăn, bèn lên tiếng hỏi: “Sao thế, sao không nói chuyện hết vậy?”
 
Giang Vũ Thành nhìn bà hỏi: “Hôm nay A Mặc không đến sao?”
 
Nghe thấy thế, giọng điệu của Lâm Man Hề đã lạnh đi.
 
“Ông hỏi tôi, tôi đâu có rõ. Ông cho là hôm nay A Tịch và Minh Châu tự đến đây sao? Nếu không phải hôm nay tôi đến thăm hai đứa nó, thì chắc gì hai đứa đã đến đây.”
 
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi mà.” Nói đoạn, Giang Vũ Thành lại lướt mắt qua chỗ Giang Tịch, “A Tịch, sau này anh con muốn vào công ty, con phải giúp nó một tay nhé.”
 
Lâm Man Hề nghe thấy thế liền đặt đũa xuống, định nói gì đó thì bị Giang Tịch xen ngang.
 
“Bản thân anh ấy không muốn, con giúp kiểu gì được.”
 
Chí hướng của Giang Mặc không đặt ở đây, mấy năm gần đây thì dấn thân vào sự nghiệp quay phim, xem như là đặt nửa chân vào giới giải trí. Cách đối nhân xử thế của anh ta cũng rất lãnh cảm, về tướng mạo và tính cách thì tương tự Giang Tịch.
 
Nhưng mà –
 
Nhưng “anh trai con” mà Giang Vũ Thành nói, về mặt ý nghĩa thì không hẳn là anh trai thật sự của Giang Tịch, chỉ được tính là có nửa huyết thống tương đồng mà thôi.
 
Giang Mặc là con trai của Giang Vũ Thành và mối tình đầu của ông. Năm anh ta mười mấy tuổi, vì mẹ qua đời nên mới nhận tổ quy tông. Bao năm trước đây, nhà họ Giang vẫn không hay biết đến sự tồn tại của Giang Mặc. Mà chính bởi vì chuyện này nên sau khi sự việc được công bố, mới dấy lên sóng to gió lớn.
 
Về mặt tuổi tác, Giang Mặc lớn hơn Giang Tịch mấy tuổi. Mà thời gian Giang Vũ Thành và Lâm Man Hề kết hôn vừa vặn vào thời điểm sau khi mối tình của ông ta kết thúc. Nói từ một ý nghĩa nhất định nào đó, đúng là không thể trách cứ điều gì trong chuyện này.
 

Nhưng sau này Giang Vũ Thành quá mức quan tâm đến đứa con không có mẹ này, khiến Lâm Man Hề như bị chết nghẹn. Làm sao có thể nói không để ý cho được, mấy năm nay bà đều miễn cưỡng chịu đựng cho qua ngày.
 
Nhưng may mắn thay bà vẫn có con trai. Giang Tịch mặt lạnh nhưng vẫn cực kỳ hiếu thảo với mẹ. Mối quan hệ mẹ con còn hòa hợp hơn mối quan hệ bố con.
 
Có điều cho dù Giang Vũ Thành có cố gắng thế nào đi chăng nữa thi Giang Mặc vẫn không thể hòa nhập vào nhà họ Giang. Tính cách tác động, anh ta cũng không sân si thị phi, vì thế mấy năm nay mọi người đều tách ra mà sống, cũng xem như là yên ổn.
 
“Nó không bằng lòng?” Giang Vũ Thành thở dài, nói chậm rãi: “Aiz... con ấy, nếu có thời gian thì khuyên bảo anh con cho tốt.”
 
Giang Tịch không nói năng gì, còn Lâm Man Hề cũng chẳng đáp lời, nhìn mọi thứ với ánh mắt lạnh lùng.
 
Quý Minh Châu ngây người ngồi một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe từ đầu đến cuối nhưng cũng không có ý định bắt chuyện.
 
Đây hẳn là chuyện trong nhà tương đối riêng tư.
 
Tuy hồi học trung học cô đã tận mắt chứng kiến tình cảnh như thế này, nhưng được cảm nhận ở khoảng cách gần như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.
 
Bữa cơm trôi qua rất chậm chạp, cuộc nói chuyện sau đó cũng chỉ là mấy câu lác đác. Mặc dù bàn cơm cũng không hẳn là ít người, nhưng từ đầu đến cuối không thể nào sôi nổi lên được.
 
Tuy Giang Tịch không thể hiện ra mặt nhưng không biết vì sao Quý Minh Châu lại có thể cảm nhận rõ ràng anh không vui.
 
Cô lặng lẽ liếc anh mấy lần, Giang Tịch đều không nhúc nhích chút nào, ngồi bất động như một tượng đá bị xói mòn.
 
Sau khi bữa tối kết thúc, Giang Vũ Thành nhìn hai người, “Bố bảo người dọn dẹp phòng ốc cho các con rồi, tối nay ngủ lại ở đây đi.”
 
Giang Tịch đứng dậy, ra hiệu cho Quý Minh Châu rồi từ chối một cách dứt khoát, “Không cần đâu ạ, chúng con về nhà."
 
Lâm Man Hề vốn đang sắp đồ ăn hoa quả, nghe thấy thế thì tỏ ra sửng sốt, “Hả? Chẳng phải trước đó đã nói là ở đây một tối sao, sao tự dưng lại muốn quay về thế?”
 
Ý trong lời của Lâm Man Hề không khó để hiểu, Giang Vũ Thành dừng việc trong tay lại, trực tiếp nhìn về phía Giang Tịch, “Sao tự dưng lại không ở đây nữa?”
 
“Con có việc.” Giang Tịch đáp rất nhanh, giọng điệu lạnh lùng.
 
Nghe thấy thế, sắc mặt Giang Vũ Thành lập tức tối sầm xuống.
 
“Trong nhà không chứa chấp nổi con hả?”
 
“Những chuyện con phải làm, chẳng lẽ phải nêu ra từng cái một ngay ở đây sao?”
 
Giang Tịch dời mắt, vắt áo măng tô lên tay rồi tiện tay xách chiếc túi Quý Minh Châu đặt trên sofa lúc trước, chuẩn bị dẫn cô ra về ngay lập tức.
 
Câu này vô cùng có sức huy hiếp, bây giờ cả Giang Thị đều nằm trong tay Giang Tịch, phải nói là mọi thứ đều do anh quản lý. Giang Vũ Thành bị chọc tức đến tím mặt, một lúc lâu vẫn chẳng nói câu gì.

 
“Giờ phải về thật sao? Nhưng bên ngoài đã đổ mưa rồi, mùa đông mà mưa thì đường xá trơn trượt, còn lạnh như vậy nữa, muộn thế này mà vẫn muốn về thật sao?” Lâm Man Hề thật sự lo lắng, vội vàng đi đến chỗ bọn họ.
 
“Man Hề, bà để cho nó đi đi, chỉ cần nó biết nghĩ cho người làm bố như tôi đây một chút thôi thì nó sẽ không nói ra những lời như vừa rồi để chọc tức tôi!” Sắc mặt Giang Vũ Thành sầm sì, “Nếu con mà có một chút hiểu chuyện như anh trai con, thì sẽ không...”
 
Câu nào của ông cũng khen ngợi Giang Mặc, người không có ở đây nhưng cứ như đang sống trong nhà họ Giang không bằng.
 
Quý Minh Châu chỉ cảm thấy cơn choáng váng ban nãy càng bao vây lấy cô, quấn quanh cô sát sao không rời.
 
Trong lúc choáng váng, từng khung cảnh này đến khung cảnh khác lướt qua trong đầu cô như chiếu phim.
 
Đối tượng lướt qua tầm mắt đầu tiên là Giang Tịch hồi trung học. Giang Tịch đứng ở trong văn phòng, dáng dấp thẳng tắp như cây tùng, bên cạnh anh là Giang Mặc, nhìn hai người rất giống nhau. Lâm Man Hề đứng ở một bên, cúi đầu, không biết đang nói gì với giáo viên. Vóc người Giang Tịch dong dỏng cao, nửa gương mặt toàn là sự hờ hững.
 
Khung cảnh đột nhiên lại chuyển sang đình viện nhà họ Giang sau tiệc sinh nhật. Trong tiếng côn trùng kêu râm ran, nửa khuôn mặt của Giang Tịch ẩn khuất trong bóng tối, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt bình thản không một gợn sóng.
 
Rõ ràng là một chuyện đã xa lắc xa lơ, nhưng lúc này lại rõ ràng đến lạ.
 
Quý Minh Châu nghe thấy lời của Giang Vũ Thành, sau đó bình tĩnh xen vào lời ông.
 
“Không phải đâu bác trai.”
 
Vừa rồi vì muốn kéo cô đi nên Giang Tịch đã nắm lấy cổ tay của cô. Lúc này, Quý Minh Châu trở tay, nắm lấy tay anh.
 
Còn nắm khá chặt.
 
“Giang Tịch nói muốn quay về là vì mấy ngày nay con có chút khó chịu trong người, con lại là người lạ giường, ở một nơi mới mẻ con sẽ có phần không thích ứng được, cho nên anh ấy muốn đưa con về Bách Duyệt, chứ không phải vì nguyên nhân nào khác.” Quý Minh Châu nói đoạn, nhìn ra cửa sổ, “Có điều ngủ ở đâu cũng giống nhau, nếu trời đã mưa rồi thì bọn con cũng không đi đi về về nữa, tối nay ngủ lại ở đây ạ”
 
Mọi sự lúng túng đều hiện hết trên mặt Giang Vũ Thành, ông còn chưa kịp nổi cơn tam bành, giữa chừng bị một câu nói nhẹ nhàng của Quý Minh Châu ép ngược trở lại.
 
Không lên cũng chẳng xuống.
 
Bầu không khí đối chọi gay gắt ẩn khuất lúc trước cũng tiêu tan ngay sau đó.
 
Giang Vũ Thành trầm giọng đáp: “Ừm.”
 
Giang Vũ Thành cũng không ở đó lâu thêm, sau đó ông liền lên thẳng trên lầu.
 
Lâm Man Hề thấy hai người thật sự sẽ qua đêm ở đây mà không đổi ý nữa, bà lập tức cười tươi như hoa, bước về phía Quý Minh Châu, giơ tay trước mặt Quý Minh Châu.
 
Quý Minh Châu hiểu ý, lập tức buông tay Giang Tịch ra, đập tay với bà.
 
“Minh Châu à, vẫn là con biết ăn nói.” Lâm Man Hề cầm lấy áo măng tô của Giang Tịch cùng túi xách của Quý Minh Châu, “Lần nào Giang Tịch cũng như thế này, trước giờ đều không ăn nói tử tế với bố nó. Lão Giang đã thiên vị sẵn rồi, làm con làm cái... Con xem ông ấy đó, bây giờ cứ mở miệng ra là Giang Mặc.”
 
Nói đến cuối câu, giọng điệu của Lâm Man Hề đã trở nên lạnh nhạt.
 
“Có điều...” Bà thoáng ngừng lại rồi lảng sang chuyện khác: “Mấy ngày nay con đều khó chịu sao?”
 
“Chút chút thôi, vẫn ổn ạ.”
 
“Hay là bác chuẩn bị thuốc điện giải cho con nhé? Không phải là bị cảm rồi chứ?” Lâm Man Hề nói xong bèn đi tìm thuốc.

 
“Không cần đâu ạ, lúc con học ở bên Úc cũng thường xuyên bị thế này, không có gì to tát đâu ạ.”
 
“Ừ, vậy bác đi chuẩn bị phòng cho hai đứa đây.” Lâm Man Hề nói đoạn, sau đó lỉnh đi lúc nào chẳng hay.
 
Quý Minh Châu chớp chớp mắt, sau đó nhìn sang Giang Tịch.
 
Anh đang cụp mắt, tầm mắt rơi xuống bên dưới, tựa như đang nhìn tay mình, nhìn không rõ thần sắc.
 
...
 
Lâm Man Hề nhanh chóng cho người dọn dẹp phòng ốc, trên thì chuẩn bị đồ dùng tắm rửa, dưới thì chuẩn bị dép lê áo ngủ, đầy đủ mọi thứ.
 
Chẳng bao lâu Quý Minh Châu được dẫn vào phòng, cô nhìn xung quanh một vòng.
 
Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, trong không khí có mùi hương trong lành thoang thoảng quen thuộc.
 
Vừa rồi Giang Tịch đã bị Lâm Man Hề đuổi sang chỗ khác tắm, chỉ còn lại mình cô trong căn phòng này.
 
Cô đóng cửa lại, lướt mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như mưa càng lúc càng lớn.
 
Trải qua một ngày như này, Quý Minh Châu không tránh khỏi có chút mệt mỏi. Trong căn phòng rất ấm áp, khác với sự lạnh lẽo ở bên ngoài. Cô cởi áo măng tô bên ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo len cashmere bên trong. Đúng lúc cô đang gập tay chuẩn bị cởi đồ ra thì cánh cửa được mở ra một cách chậm chạp.
 
Quý Minh Châu nhất thời không kịp đề phòng, kêu lên một tiếng sửng sốt, vùng da trắng nõn mới lộ ra một nửa lại nhanh chóng được che lại.
 
“Anh qua đây làm gì vậy?” Quý Minh Châu hơi cảnh giác, vô thức nhấc tay lên ôm vai.
 
Giang Tịch hờ hững liếc qua, nhắc nhở cô: “Đây là phòng tôi.”
 
Quý Minh Châu: “...”
 
Nhưng mà vừa rồi bà Giang dẫn cô qua đây, cũng chẳng nói đây là phòng của anh!
 
“Tôi phải đi tìm bác gái một lát...”
 
Quý Minh Châu nói xong, cất bước định đi, kết quả Lâm Man Hề không biết nhảy ra từ chỗ nào giống như có linh cảm vậy.
 
“Minh Châu à, quên nói với con, lâu rồi nhà ta không có người đến ở, những căn phòng khác đều phủ bụi rồi, quả thực không thể dọn dẹp kịp, con cứ ở phòng này nhé.” Dứt lời, bà cười tủm tỉm đẩy Giang Tịch vào trong, còn đặc biệt chu đáo đóng cửa lại.
 
Không có phòng trống ư?
 
Ánh mắt của Quý Minh Châu rơi xuống trên chăn đệm bên cạnh mình.
 
Hồi lâu sau, cuối cùng cô cũng nhận ra một chuyện quan trọng.
 
Thế nên là... tối nay cô phải ngủ trên cùng một chiếc giường với Giang Tịch ư?



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận