Chương 13
Quý Minh Châu cũng không biết mình thức dậy từ lúc nào. Trong lúc mơ màng, cô chỉ cảm thấy “chiếc gối dài” bên cạnh bỗng có độ ấm.
Cô dụi đầu vào “gối”, dùng đầu chọc lung tung vài cái, cô phát hiện hình như xúc cảm khi sờ vào gối đã trở nên cứng rắn hơn so với hôm qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây Quý Minh Châu lẩm bẩm mấy câu, chẳng hạn như: “Dài như vậy đã đành”, “Đằng này sao lại còn cứng như thế”, “Nong nóng nữa”.
Mí mắt của Quý Minh Châu nhấp nháy một hồi, sau đó cô nằm nghiêng rồi mở mắt ra.
Ánh đèn treo trên trần nhà tỏa ra thứ ánh sáng ảm đạm. Trời đã sáng rồi, bên ngoài chìm trong sương mù.
Cô tùy tiện dụi dụi mắt rồi chuyển tầm nhìn sang bên cạnh mình. Sau khi nhìn rõ, cô lập tức ngẩn ra tại chỗ.
Khuôn mặt của Giang Tịch gần trong gang tấc.
Khoảng cách còn gần hơn so với trước lúc ngủ vào tối qua.
Gần đến nỗi cô có thể loáng thoáng nhận ra hàng lông mi đang cụp xuống của anh dài và rậm thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làn da trắng trẻo chìm vào trong đệm giường màu xám đậm, tinh tế sạch sẽ, tựa như ngọc vậy.
Thực ra mắt của Giang Tịch mới là kiểu mắt đẹp nhất, đuôi mắt dài, đầu cong chếch dần về phía đuôi mắt, hớp hồn người ta.
*Mắt của Giang Tịch như hình bên dưới (Nguồn Zhihu)
Khi bình thản nhìn người khác, đôi mắt ấy sâu thẳm như biển cả.
Có người nói đôi mắt là cửa sổ dẫn đến tâm hồn, nhưng Giang Tịch lại trái ngược lại với điều này, có lúc ngay cả Quý Minh Châu cũng không thể nhìn thẳng vào mắt anh quá lâu.
Quý Minh Châu ngẩn ngơ một hồi, còn chưa kịp nghĩ thông suốt vì sao hai người lại nằm sát vào nhau thế này, một giây sau, người ở trước mặt cô từ từ mở mắt ra, rồi đôi mắt đen lay láy kia trực tiếp khóa chặt lấy cô.
Vừa mở mắt ra đã nhìn cô một cách chuẩn xác.
Hóa ra anh không ngủ, mà là đã tỉnh rồi!
Quý Minh Châu vẫn giữ tư thế ban đầu, khẽ kêu “A” một tiếng.
Bị Giang Tịch làm cho giật mình, cô cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Sau khi lấy lại tinh thần, xúc cảm ấm áp dưới lòng bàn tay càng trở nên chân thực hơn.
Lúc này cô mới nhận ra hai tay của mình ôm cứng ngắc người Giang Tịch, ngay cả một chút khe hở cũng không có.
Quý Minh Châu cuống quýt thu tay lại như bị lửa xém vào người.
“...Chuyện gì thế này?”
Cô vốn muốn lên tiếng hỏi nhưng kết quả vừa thốt ra khỏi miệng, cổ họng như bị mắc kẹt vậy.
Khàn đặc, âm mũi ồm ồm, khiến cổ họng vừa rát vừa đau.
Đến lúc này cô vẫn còn đang nghĩ, vừa rồi rốt cuộc Giang Tịch ngủ thật hay ngủ giả.
Nếu là vế trước, thế thì sau khi anh ta tỉnh dậy hẳn là đã phát giác ra sự tồn tại của cô rồi, thế mà anh ta cũng chẳng nói tiếng nào, lại còn dọa cô một trận nữa, vậy là lỗi của anh ta! Còn nếu là vế sau...đã biết còn giả bộ hồ đồ, thế thì...vẫn là lỗi của anh ta!
“Giang Tịch, có phải anh cố tình sàm sỡ tôi không?” Quý Minh Châu chẳng quan tâm đến cảm giác đau đớn ở cổ họng, trực tiếp lên tiếng hỏi thẳng.
Giang Tịch vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, “Rốt cuộc là ai sàm sỡ ai?”
Dứt lời, ánh mắt của anh dời xuống dưới.
Quý Minh Châu vốn còn đang muốn đáp lại, nương theo ánh mắt của Giang Tịch nhìn xuống dưới...
Chân của cô vẫn còn gác trên đùi của anh một cách ngang ngược, giống như bạch tuộc quấn người ta vậy.
Chưa đầy mấy giây, tội danh “sàm sỡ” bắn ngược trở lại, đập thẳng vào người Quý Minh Châu, hơn nữa sắp sửa bị người ta đóng đinh trên cây thập giá một cách tàn nhẫn.
Cô đang định nói thì bị Giang Tịch hờ hững ngăn lại, “Trước tiên đừng nói gì cả.”
Dáng vẻ bình thản ra lệnh này của anh cũng rất có hiệu quả uy hiếp.
Quý Minh Châu chỉ nhìn thấy anh chống người ngồi dậy, trở tay lại đặt lên trán cô, kiểm tra một hồi.
Giang Tịch cảm nhận được nhiệt độ, không tính là cao nhưng nghe giọng của Quý Minh Châu thì chắc chắn đã bị nhiễm phong hàn.
Anh nghĩ đến những lời Quý Minh Châu nói tối qua, cô nói cơ thể cô không dễ chịu lắm. Lúc đó Lâm Man Hề hỏi cô có muốn uống thuốc hay không thì bị cô từ chối, cô bảo không có việc gì cả.
Xem ra bây giờ đúng là có việc rồi.
“Em bị cảm rồi.” Sau khi Giang Tịch xác nhận chuyện này xong, anh liền thu tay lại.
“Anh... chắc chứ?”
Quý Minh Châu hỏi, sau đó nghĩ lại nhớ ra cơn đau như rách ra đến nơi ở cổ họng, lập tức biết điều ngậm miệng lại.
“Cơ thể thấy khó chịu mà em cũng không cảm nhận được à?”
Nói đoạn, Giang Tịch trở người xuống khỏi giường, sau đó đi thẳng ra cửa.
Quý Minh Châu nhìn bóng lưng gần như “quyết tuyệt” của anh, trong đầu suy đoán có phải anh ta cảm thấy mình bị cảm mà không nói cho anh ta biết, cho rằng cô sẽ lây cho anh ta, rồi anh ta tức giận muốn đi mách lẻo với bà Giang?
Nhưng mà, cô hoàn toàn không cảm nhận được mình bị cảm.
Trước đây lúc cô còn đi học, rất nhiều lần có triệu chứng như này, nhưng biến mất rất nhanh. Mùa đông trời vốn lạnh, thỉnh thoảng không cẩn thận bị nhiễm lạnh, bùm bịt kín mít thì sẽ khỏe lại nhanh thôi.
Hơn nữa từ trước tới gờ cô ăn mặc phong phanh, cũng không ngờ được mùa đông ở thành phố Ngân lại lạnh lẽo đến vậy, mới xảy ra một cái đã “dính chưởng”.
Xem ra bây giờ cô không những không chịu được mà còn bị cảm nghiêm trọng hơn.
Nghĩ đến đây, cô hỏi một câu thăm dò –
“Giang Tịch... anh định đi đâu vậy?”
Giang Tịch mở cửa ra, ngón tay thon dài đặt trên tay nắm cửa, thấy thế thì hơi ngoảnh đầu lại.
Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ:
“Lấy thuốc cho người nào đó.”
...
Sau khi xuống nhà, Giang Tịch đúng lúc chạm mặt Giang Vũ Thành. Ông đang ngồi đọc báo trên sofa, cốc cà phê trước mặt tỏa khói nghi ngút.
Nhìn thấy Giang Tịch, Giang Vũ Thành lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: “Xuống rồi à.”
Giang Tịch nhìn qua chỗ ông, sau đó khẽ gật đầu.
Giang Vũ Thành thấy hành động đó của anh, cũng gật đầu lại. Ký ức tối qua hiện lên, từng câu chuyện cũ hiện lên trong đầu hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng đều không sánh bằng sự kinh ngạc trong lòng Giang Vũ Thành lúc này –
“Hôm nay con dậy muộn thế?”
Giang Tịch thoáng khựng lại, sau đó đáp lại một tiếng, “Vâng.”
Giang Vũ Thành chỉ âm thầm suy đoán, không ngờ Giang Tịch lại đáp lại thật.
Từ nhỏ Giang Tịch đã là người có tính cách lạnh lùng, tự kỷ luật mình một cách nghiêm khắc, người thừa kế ưu tú được bồi dưỡng từ danh môn thế gia, có khí phách phong độ riêng biệt. Có lúc, ngay cả một người làm bố như Giang Vũ Thành cũng phải cảm thán rằng, Giang Tịch là một người nổi bần bật trong đám công tử thiếu gia.
Giang Vũ Thành không nắm rõ tình hình khi Giang Tịch du học bên Mỹ, nhưng từ khi Giang Tịch tiếp quản Giang Thị, từ một thái tử trở thành người đứng đầu tân nhiệm nắm toàn bộ quyền hành, Giang Tịch chưa từng ngủ lại nhà tổ.
Trước đây lúc chưa chuyển đến tòa nhà Bách Duyệt, phần lớn thời gian Giang Tịch vẫn sống ở nhà họ Giang.
...
Ban đầu Giang Tịch muốn nhờ mẹ Giang giúp đỡ, bà có chút kinh nghiệm, phòng thuốc nhỏ trong nhà cũng do bà quản lý, như vậy có thể sẽ tìm được thuốc đúng với triệu chứng. Nhưng tìm một thôi một hồi mà vẫn không thấy bóng dáng bà đâu.
Thấy Giang Tịch như đang tìm Lâm Man Hề, người làm trong nhà đi tới báo rằng từ sáng sớm Lâm Man Hề đã ra khỏi nhà, hình như có việc. Đến đây, Giang Tịch dứt khoát vòng ra sân sau, đến phòng thuốc lấy thuốc.
Trước đây bác sĩ gia đình của nhà họ Giang đã đặt một nhà thuốc Đông y và Tây y ở đây, điều trị các loại bệnh. Để phòng hờ bất cứ tình huống nào, nên đã chuẩn bị rất nhiều thuốc.
Sau khi Quý Minh Châu uống thuốc mà Giang Tịch mang về, ăn sáng ở nhà họ Giang xong hai người liền nhân lúc trời vẫn chưa mưa, dứt khoát thu dọn đồ đạc quay về.
Cũng không kịp nói lời chào với Lâm Man Hề.
Quý Minh Châu ngồi ở trong xe, nhìn màn mưa bên ngoài cửa xe, khung cảnh mịt mờ bao trùm đến cuối đoạn đường.
Có lẽ vì mới uống thuốc, nên đầu cô vẫn còn hơi choáng váng.
Cô đã suy nghĩ rất lâu, ấp ủ lời cảm ơn cả đoạn đường, còn chưa kịp nói ra thì giữa chừng bị tiếng chuông inh ỏi cắt ngang.
Giang Tịch nhận được một cuộc gọi, anh trực tiếp nhận cuộc gọi bằng chức năng trong xe, ra hiệu cho đối phương.
“Chuyện gì thế?”
“Sếp Giang, về dự án hợp tác với phía Thành Nam trước đây, hôm nay người phụ trách nói muốn đến công ty, sau khi bàn bạc kỹ hơn sẽ phân chia công việc.”
“Đã đến rồi à?” Giang Tịch vẫn nhìn thẳng phía trước, hai tay thảnh thơi đặt trên vô lăng. Trong lúc chờ đèn đỏ, anh liếc qua chỗ ghế phụ một cái, Quý Minh Châu đang uể oải ngồi tựa vào ghế.
Sau đó, giọng nói của trợ lý vang lên:
“Vâng, đội ngũ của họ đã đến rồi, cuộc họp ấn định vào lúc nào ạ?”
“Chiều tôi qua đó.”
“Vâng, em đã sắp xếp rồi. Còn có... gần đây có người ở đài truyền hình liên hệ tới, bày tỏ mong muốn được phỏng vấn độc quyền với Giang Thị. Vốn dĩ em đã từ chối giúp sếp rồi, nhưng sau đó nhà họ Triệu cho người qua, nên nhân tiện hỏi ý kiến của anh.”
“Đợi tôi về công ty rồi xử lý.”
“Vâng.”
Sau khi ngắt máy, không biết Quý Minh Châu nghĩ đến chuyện gì, mở lời hỏi: “Nhà họ Triệu? Nhà họ Triệu ở Thành Bắc?”
Nếu cô nhớ không nhầm, trước đó Liên Đường đã liên tục nhắc đến Triệu Lan của nhà họ Triệu tại Thành Bắc trước mặt cô. Lúc ấy, khi hai người ở trong câu lạc bộ còn nhìn thấy Triệu Lan làm MC trong đoạn quảng cáo có liên quan đến chuyên mục tài chính kinh tế.
Giang Tịch nghe thấy Quý Minh Châu hỏi như vậy, anh trầm ngâm một hồi rồi trả lời: “Chắc vậy.”
Nếu Triệu Lan là người phỏng vấn Giang Tịch thì cũng có thể thuyết phục.
Trước khi về nước, Liên Đường không ngừng chia sẻ thông tin có liên quan đến nhân vật này với cô. Quý Minh Châu cũng hiểu được một số chuyện có liên quan. Hồi học trung học Triệu Lan từng tỏ tình với Giang Tịch, sau khi thất bại liền lao vào vòng tay người bạn của Liên Đường, cuối cùng... lại cắm sừng người bạn kia.
Mà trong khi Quý Minh Châu chưa về nước, nhà họ Triệu đã từng bày tỏ thiện chí với nhà họ Giang vô số lần.
Nghĩ lại màn tỏ tình kia...
Chủ đề này vừa xuất hiện, Quý Minh Châu vội vàng lắc đầu, gạt phăng dòng hồi ức như nước biển dâng lên này.
Sau khi nghĩ sang chuyện khác, cô nhớ đến lời của vị trợ lý kia, gì nhỉ... phỏng vấn độc quyền?
Thời buổi này phỏng vấn cũng phải độc quyền, Giang Thị đúng là miếng bánh béo bở.
Thiết nghĩ, cuộc phỏng vấn lần này của Triệu Lan đúng là khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.
“Nghe giọng điệu của anh, bên kia khá gấp, anh không phải đi ngay bây giờ sao?”
“Đưa em về Bách Duyệt trước đã.”
Giang Tịch nói xong, đánh tay lái một cách lưu loát.
Khi xe dừng lại trong hầm để xe, Quý Minh Châu còn chưa cởi dây an toàn thì tiếng chuông điện thoại trên xe lại vang lên.
Cô nghiêng đầu nhìn sang nhìn Giang Tịch –
Người này đúng là bận thật đấy, cũng không biết lần này là nhà nào, nhà họ Lý này nhà họ Thư này, nhà nào cũng rối rít tìm đến để phỏng vấn độc quyền.
Giang Tịch rũ mắt nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, trực tiếp ấn nhận.
“Con có chuyện gì vậy Giang Tịch! Mẹ mới ra ngoài có một chuyến mà con đã đưa Minh Châu về rồi???”
Câu chất vấn quen thuộc cùng với sự khiển trách đối với Giang Tịch quen thuộc... là giọng của Lâm Man Hề.
“Vâng, chúng con đã về đến Bách Duyệt rồi.”
Quý Minh Châu vốn định tìm được túi của mình rồi mới lên tiếng chào Lâm Man Hề. Nhưng vừa rồi lên xe cô không để ý, bây giờ không biết đã để túi ở đâu rồi. Trong khoang xe mờ tối, cô hoàn toàn không tìm được. Lúc này, cô đang lúi húi tìm túi của mình, Giang Tịch vừa trả lời bà Giang, vừa bật đèn trần xe lên.
“Về thật rồi à, sáng ra mẹ bảo tài xế đưa mẹ đến đại lộ Lệ Xá lấy chút hồng sâm đã đặt trước, định chưng lên cho hai đứa bồi bổ. Kết quả thì sao, về nhà thì chẳng thấy hai đứa đâu rồi.”
“Chú Lâm không nói với con là mẹ đi đâu.”
“Không nói thì con không biết đường gọi điện thoại à?! Thôi bỏ đi... à mà sáng con tìm mẹ có chuyện gì thế? Mẹ nghe nói con lấy thuốc cho Minh Châu rồi, giờ không có việc gì chứ? Mẹ đã bảo nhìn con bé có vẻ không được khỏe, thế mà hôm qua vẫn không để tâm, chẳng biết tụi trẻ các con làm sao nữa. Còn con nữa! Con nói xem, gọi một cú điện thoại là xong phim, sao con lại không báo cho mẹ một câu?”
Lâm Man Hề càng nói giọng điệu càng gấp gáp, nếu như có máy xuyên qua không gian, Quý Minh Châu cảm thấy nhất định Lâm Man Hề sẽ xuất hiện ngay lập tức, thẳng thừng cho Giang Tịch một bạt tai.
Giang Tịch nghe xong, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Không có gì đáng ngại, cô ấy chỉ hơi khản cổ thôi.”
“Oh ~~~ Hóa ra cổ họng của Minh Châu... khản rồi hả?” Lâm Man Hề chợt đổi giọng, trở nên rề rà lẫn một chút thăm dò.
Giang Tịch vẫn thờ ơ đáp một tiếng: “Vâng.”
Quý Minh Châu vốn còn đang tìm túi, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì lâm vào trầm mặc.
Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, cô cứ cảm thấy cuộc đối thoại này lạ lùng kiểu gì ấy.