Chương 19
Đêm ấy, mắt cá chân của Quý Minh Châu vẫn còn tê tê và có cảm giác nóng, nhưng đã được bôi thuốc mát, hai cảm giác giao hòa bài xích nhau, vì thế cũng không khó ngủ lắm.
Sáng hôm sau, cũng không biết Quý Thiếu Ngôn nghe được tin tức từ đâu, đại khái cho rằng cô sắp “què” nên khăng khăng sai thím Lý đến chăm sóc cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở không bên Bách Duyệt cũng buồn chán, e rằng thím Lý qua đây cũng cảm thấy không ở được. Vả lại cô vốn cũng không bị thương nặng, cho nên Quý Minh Châu dứt khoát từ chối, nhắc đi nhắc lại mình không có vấn đề gì cả, Quý Thiếu Ngôn mới chịu buông tha cho cô.
...
Ở bên phía nhà họ Quý, sau khi Quý Thiếu Ngôn ngắt máy bèn dặn dò thím Lý: “Thím Lý à, thím không cần phải đi nữa, Minh Châu nói không có việc gì cả.”
Thím Lý vốn đang bận, nghe thấy thế bèn ngẩng đầu lên nói: “Tiểu thư chắc chắn không sao chứ?”
“Cứ kệ nó đi, bên đó vẫn còn Giang Tịch, cũng không đến mức không có ai.” Quý Thiếu Ngôn ngồi trên sofa, cúi đầu không biết đang nhìn thứ gì.
Thím Lý nghe thấy thế mới gật đầu, “Vậy thì được rồi, nhưng về sau nếu có thời gian tôi vẫn muốn qua đó một chuyến. Tiểu thư vừa mới về nước, ở nhà chưa được mấy ngày, trong lòng tôi hơi không yên tâm. Tôi cứ cảm thấy, phải tận mắt nhìn thấy con bé ở đó thế nào, sống tốt hay không, tôi mới yên tâm được.”
Từ thế hệ Quý Thiếu Ngôn, thím Lý đã bắt đầu giúp việc ở nhà họ Quý rồi. Có thể do nhà họ Quý neo người, bình tâm mà nói, bà sống ở nhà họ Quý xem như không tệ. Bấy lâu nay, họ chung sống hòa thuận, giống như người thân vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi Quý Minh Châu còn nhỏ đến mức chưa nhớ được chuyện, nếu Quý Thiếu Ngôn bận đến mức không dứt ra được, phần lớn là do bà chăm sóc cô.
Cho nên nói ở một góc độ nào đó, Quý Minh Châu là cô gái mà bà chứng kiến cô trưởng thành.
Quý Thiếu Ngôn đáp lại: “Nó mưu ma chước quỷ lắm, đâu có để bản thân chịu thiệt. Cháu không có ý kiến, đến lúc đó thím muốn đi thì tự nói với con bé là được.”
Thím Lý đáp lại một tiếng, lúc này mới nhẹ nhàng đi khỏi đó.
Quý Thiếu Ngôn để tài liệu trong tay vào trong túi hồ sơ, rồi cầm lên trên lầu.
Trên khúc ngoặt cầu thang, không biết Thư Ngọc Hoa đã đứng đó theo dõi bao lâu rồi.
Quý Thiếu Ngôn còn chưa đến gần, bà ta đã lẩm bẩm: “Thiếu Ngôn, sao anh về mà chẳng nói với em một tiếng thế?”
Quý Thiếu Ngôn ngẩng đầu nhìn bà ta, vẻ mặt vẫn như thường, “Tôi về nhà của tôi, còn phải thông báo cho người khác sao?”
“Anh vừa nói chuyện của Minh Châu, em cũng qua đó xem thế nào nhé?” Thư Ngọc Hoa hoàn toàn không bị ngữ khí của ông tác động đến, lập tức tiếp lời ông, vẻ mặt không có bất cứ thay đổi nào tựa như một đầm nước chết.
“Cô không cần lo lắng bên phía con bé.”
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, khi lướt qua bà ta có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hết sức quyến rũ.
Mùi hương này xộc vào mũi, tự dưng khiến Thư Ngọc Hoa nhớ đến cái bóng bị bôi đen trên báo giải trí mấy ngày trước.
Trong các bữa tiệc mà Quý Thiếu Ngôn góp mặt, xung quanh toàn là nữ minh tinh xinh đẹp trẻ trung, trái ôm phải ấp, kề sát vào nhau.
Trong làn khói thuốc lượn lờ, là khuôn mặt điển trai bị người ta chụp được của Quý Thiếu Ngôn, khóe miệng vương nụ cười như có như không.
Ngón tay ông kẹp thuốc lá, toát ra vẻ biếng nhác và mê ly.
Thư Ngọc Hoa siết chặt lấy vạt váy đến mức ngón tay trở nên trắng bệch. Bà ta cố hết sức để giọng nói của mình vẫn giữ được sự bình thản: “Thiếu Ngôn... hôm nọ anh đi Thành Bắc à?”
“Tối ấy anh không về nhà... anh đã ở đâu thế?” Vốn dĩ Thư Ngọc Hoa không muốn hỏi, nhưng động đến chuyện này, bà ta phát hiện mình hoàn toàn không thể kiềm chế được chính mình nữa.
Nhìn người đàn ông ở trước mặt, trong lòng bà ta có cảm giác bất lực nhưng lại cam tâm tình nguyện, khăng khăng níu kéo cho bằng được. Đã bao năm trôi qua, khi nhìn thấy con người ông ấy, cảm giác này vẫn mới mẻ, chân thực như cũ.
Quý Thiếu Ngôn nghe thấy bà ta nói như thế, dường như ông đã bật cười một tiếng rồi dừng bước lại, quay sang phía bà ta, nhướng mày lên nói: “Cô nghe ngóng hành tung của tôi?”
“... Em không có nghe ngóng, giở báo chí giải trí ra đều có cả, thỉnh thoảng anh gặp dịp mua vui ở bên ngoài em không có ý kiến gì, nhưng những tờ báo này... người trong nhà đã nhìn thấy rồi nhao nhao gọi điện cho em, hỏi em thế là thế nào?”
Ý của Thư Ngọc Hoa chính là hy vọng Quý Thiếu Ngôn có thể cho bà ta chút mặt mũi ở bên ngoài. Đối với ông mà nói, những tờ báo giải trí kia chỉ là chuyện ông nhấc một ngón tay lên là có thể giải quyết được, nhưng đằng này Quý Thiếu Ngôn lại không làm như vậy.
“Thế là thế nào ư?” Quý Thiếu Ngôn lặp lại câu cuối cùng của bà ta, lại gần bà ta.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào, cô mới là người biết rõ nhất, không phải sao?” Quý Thiếu Ngôn đi qua, cúi đầu nhìn xoáy vào bà ta, “Thư Ngọc Hoa, đã vào nhà họ Quý thì cô hãy ngoan ngoãn ở đúng vị trí của mình.”
“Muốn quản tôi...” Quý Thiếu Ngôn thoáng ngừng lại, ánh mắt lướt qua trước ngực bà ta, sau đó nói một câu đầy sỗ sàng: “Có lẽ còn phải... to hơn nữa.”
Mặt Thư Ngọc Hoa thoắt trắng thoắt đỏ, vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Nhưng rõ ràng trước đây ông ấy không đối xử với người cũ như này.
Quý Thiếu Ngôn chẳng đếm xỉa đến phản ứng của Thư Ngọc Hoa, nói xong thì đủng đỉnh đi về phía thư phòng. Còn chưa đi đến nơi, đã nghe thấy người phía sau cất giọng run run: “...Có phải anh không tin tưởng em không? Nhưng em đã cho anh xem từ lâu rồi, cũng từng nói với anh rồi, một chút manh mối cũng không tìm được! Vì sao anh vẫn không chịu buông bỏ?!”
Vậy mà lời này của bà ta lại không nhận được bất kỳ phản ứng nào của Quý Thiếu Ngôn, chỉ còn lại tiếng đóng cửa vang lên một cách đột ngột, chia cách giữa hai người.
Thư Ngọc Hoa chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, một cảm giác đố kỵ xộc thẳng lên đầu, liên tục không dứt.
...
Từ sau cái ngày “ngã trong phòng tắm”, tuy Giang Tịch ở công ty nhưng anh vẫn để ý rất nhiều chuyện.
Quản hết chuyện này đến chuyện kia, còn để ý Quý Minh Châu ở trong phòng tắm bao lâu.
Ngoài miệng không nói không cho cô ra ngoài, nhưng đằng sau lại âm thầm cho Tomi quan sát cô, báo cáo lại mọi hành động của cô.
Quý Minh Châu cũng muốn nếm trải cảm giác dùng tiếng Anh điều khiển công nghệ kỹ thuật tinh vi, có người phục tùng cô. Nhưng chẳng biết vì sao nhóc người máy thành tinh kia không nghe lệnh của cô, chỉ mải ton tót theo đuôi cô.
Nó vui vẻ bao nhiêu thì càng chứng tỏ cô “bất lực” bấy nhiêu. Đến cuối cùng, thậm chí Quý Minh Châu còn lần lượt bật chế độ “cute phô mai que” và chế độ “chị đại bá đạo”, nhưng những chiêu này hoàn toàn không có tác dụng, nhóc người máy tính kia hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Đợi đến khi nhóc người máy tinh kia hết điện, Quý Minh Châu cuối cùng mới cảm thấy hoàn toàn thở phào.
Một khi có thể ra ngoài, Quý Minh Châu muốn đi hóng gió khắp nơi.
Cô trang điểm sương sương rồi ra ngoài, nhưng cô vừa mới bước chân qua ngưỡng cửa, tin nhắn của Giang Tịch lập tức đến ngay lập tức.
Giang quyền anh: [Em ra ngoài ư?]
Quý Minh Châu: [... Có phải anh lắp mắt thần ở đâu không?]
Giang quyền anh: [Muốn mất chân à?]
Quý Minh Châu: [Chẳng phải đã nói với anh từ sớm rồi sao, không có việc gì cả.]
Giang quyền anh: [Chú ý chút.]
Nhìn đi, nhìn cái giọng điệu tự cao tự đại này đi.
Có lúc, Giang Tịch thật sự giống hệt Quý Thiếu Ngôn.
Trong lúc Quý Minh Châu còn đang nghĩ xem rốt cuộc trong nhà có mắt thần hay không, tin nhắn của Giang Tịch lại hiện ra.
Giang quyền anh: [Em đi đâu?]
Quý Minh Châu: [Đi loanh quanh thôi.]
Giang quyền anh: [Gửi địa chỉ cụ thể cho tôi.]
Quý Minh Châu: [?]
Giang quyền anh: [Đến tối làm việc xong tôi sẽ đi đón em.]
Quý Minh Châu: [Anh chắc chứ? Con vịt* lần trước hình như vẫn chưa hầm đâu (kiêu ngạo.jpg)]
*Ở đây tác giả chơi chữ, thả vịt trong tiếng Trung có nghĩa là cho ai đó leo cây.
Giang quyền anh: [Lần này sẽ không thế đâu.]
Quý Minh Châu còn chưa kịp trả lời lại, Giang Tịch lại nhắn ngay một tin nữa: [Tôi không muốn bị gán danh hiệu “cờ hó” nữa đâu.]
“...”
Chỉ một lần đó thôi, cô mới gọi thế có một lần mà bị anh nghe thấy!
Giang Tịch vẫn còn nhớ đến bây giờ.
Quý Minh Châu im lặng một hồi, sau đó gửi tin nhắn đi: [Bỏ đi, hay là tôi đi loanh quanh gần công ty anh, sau đó anh đưa tôi về nhà.]
Dù thế nào cô vẫn muốn đi lòng vòng đâu đó, lớp Yoga cũng chưa bắt đầu. Nói tóm lại cô muốn có nơi chốn không gian nào đó để tiêu hao sức lực mà cô đã tích lũy mấy ngày liền.
Giang quyền anh: [Tôi không có ở công ty, đang ở bên Thành Bắc đàm phán mối hợp tác.]
Giang quyền anh: [Bảo chú Lâm đến đón em nhé?]
Quý Minh Châu: [Không cần đâu.]
Quý Minh Châu: [Phiền lắm, anh cứ làm chuyện của anh đi, đến tối tôi tự về được.]
Vốn dĩ cô muốn đi loanh quanh, nếu để cho chú Lâm đến đón rồi Giang Tịch lại đưa cô về Bách Duyệt, thế chẳng phải hai chân của cô không cần động đậy nữa, chỉ cần nằm thẳng cẳng là được rồi sao.
Quý Minh Châu đợi mấy giây, cuối cùng bên kia cũng nhắn lại.
Giang quyền anh: [Ừm.]
...
Lúc ra khỏi nhà, Quý Minh Châu tiện tay mang theo máy ảnh, để lúc đi thăm thú nhìn thấy thứ mình thích thì chụp lại ngay.
Vùng ven biển gần Thành Nam của thành phố Ngân, có đường đại lộ và mảnh rừng phi lao. Bên phía Thành Bắc, có hàng cây ngô đồng và cây thường xanh* bên con đường dài đằng đẵng.
*Cây thường xanh hay thực vật thường xanh (trong tiếng Anh: evergreen plant) là thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là 12 tháng trên thân chính. Điều này khác biệt với các loài rụng lá hoặc là thân thảo (hàng năm hoặc lâu năm) (Wikipedia)
Bước vào thời tiết đầu đông, trời rét đậm, gió biển nhất định sẽ khiến người ta lạnh cắt da cắt thịt. Quý Minh Châu nghĩ đến đây, bước chân đang đi lang thang không có mục đích lập tức đổi hướng, nhanh chóng có đích đến của mình.
Bên Thành Bắc có nhiều cây thường xanh, cây bạch quả rụng lá, lá cây phong đổi màu, chắc chắn khung cảnh sẽ đẹp không sao tả xiết.
Quý Minh Châu cố tình ngồi xe bus tuyến đường chính qua các phong cảnh ở thành phố. Loại xe bus hai tầng này là loại xe ngắm cảnh được chính quyền ở thành phố Ngân cung cấp cho du khách đến từ nơi khác.
Có rất nhiều tuyến đường, nhưng tuyến đường được yêu thích nhất là tuyến đường vòng quanh khắp thành phố. Quý Minh Châu chọn tuyến đường riêng từ trung tâm thành phố đến khu Thành Bắc. Như vậy, lúc về cô cũng không hao công tổn sức.
Vì bây giờ đang là mùa đông nên chẳng ai ngó ngàng đến xe bus hai tầng. Tuy có áo choàng rộng thùng thình chống lạnh, nhưng phàm là người thông minh thì sẽ không chọn thời điểm này đi hứng gió lạnh cả.
Thực ra tầng một của xe bus không có nhiều người, nên vị trí tự chọn cũng nhiều. Quý Minh Châu chọn ngồi ghế đơn sát cửa sổ, nhìn ra ngoài sẽ thấy hết mọi cảnh vật.
Chiếc xe bus ngắm cảnh khởi hành chưa được bao lâu liền đi vào khu hành chính của Thành Bắc.
Số lượng cao ốc ở nơi này không bằng Thành Nam, đa số đều là những kiến trúc lâu đời trước đây của thành phố Ngân, đặc biệt mang phong cách của thế kỷ trước.
Quý Minh Châu ngắm cảnh một lúc rồi điều chỉnh tiêu cự của máy ảnh, chuyên chú chụp lại phong cảnh cả đoạn đường.
Càng đến gần Thành Bắc ở phía Bắc, cảm giác lá rụng âm u càng rõ ràng hơn. Cùng với màu trời dần dần tối đi, từng mái ngói viên gạch bên đường đều là cảnh đẹp mỹ miều.
Xe bus chầm chậm dừng lại ở điểm đón khách, Quý Minh Châu nhìn khung cảnh được thu vào máy ảnh, đột nhiên khựng người lại.
Trong khung cảnh hiện lên trên màn hình máy ảnh, có người đàn ông với vóc dáng cao lớn thon dài xuất hiện trên con đường đi bộ cạnh đó.
Người đó đứng chếch với máy ảnh, từng cử chỉ từng động tác cùng với chiếc xe sang trọng nhưng không nổi bật cạnh đó, đều làm người ta cảm thấy hết sức quen thuộc.
Anh đứng bên cửa xe, một người phụ nữ đứng sát bên anh.
Dường như hai người đang trò chuyện với nhau.
Lúc này xe bus lại chậm chạp khởi động, đi về phía trước.
Khi Quý Minh Châu lấy lại tinh thần, bóng dáng của hai người nọ lại dần dần lùi lại phía sau, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Cô bấm nút máy ảnh, xem lại từng tấm ảnh trước đó.
Hai người kia vừa mới được chụp vào ảnh, cho nên chưa chuyển được bao lâu tấm ảnh đó lại xuất hiện lần nữa.
Quý Minh Châu cúi đầu nhìn chăm chú, phát hiện người nói chuyện với Giang Tịch là Triệu Lan.