Chương 22
Sau khi quyết định cuối tuần này đi trang trại rượu suối nước nóng tư nhân, Quý Minh Châu hào hứng lựa một bộ đồ trượt tuyết cho mình.
Thực ra tại khu trượt tuyết nhất định sẽ cung cấp đồ cho thuê, nhưng trước giờ cô đều định hình phong cách mà mình thích, vì cô cũng có chút hiểu biết ở phương diện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói cụ thể hơn, những ngày này quanh đi quẩn lại, bận bịu liên miên, Quý Minh Châu cũng sắp quên mất thư giãn và nghỉ ngơi là cảm giác như thế nào rồi.
Dĩ nhiên nếu nói đến quãng thời gian trước khi sống ở Bách Duyệt, chỉ ở nhà và đi du lịch, tuy không không mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, nhưng chung quy là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nhưng nếu nói đến việc sắp xếp, Quý Minh Châu vẫn phải gọi một cú điện thoại cho Quý Thiếu Ngôn.
Cũng coi như ông suy nghĩ sâu xa cho cô. Phải biết rằng về sau vào Quý Thị phụ giúp ông, có lẽ sẽ không thể có kỳ nghỉ dài ba ngày hai đêm như quãng thời gian trước nữa.
Nói một cách khác, đây cũng là suy xét của Quý Thiếu Ngôn.
Quý Minh Châu nói đôi ba câu cảm ơn ông rồi lại nịnh ông hào phóng rộng rãi.
Sau khi chọn xong đồ trượt tuyết, Quý Minh Châu bớt thời gian đến câu lạc bộ lần trước, chính là câu lạc bộ có cái tên không mấy đứng đắn kia, Hoàng Thượng Giai Hoàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người cô hẹn lần trước là Liên Đường, lần này người cô hẹn là đối tác sau này.
Thực ra Quý Minh Châu vẫn chưa dẫn lưu lượng về Weibo. Khi mọi thứ đều tập trung ở trang web nước ngoài, ở trong nước cô đã có rất nhiều fans rồi.
Khi đó có không ít nhãn hàng muốn hợp tác với cô, đây cũng được coi là quy định đã có sẵn do người trong giới quen dùng mà thành.
Nhìn tổng quát khắp cõi mạng, các đề tài vlog như trang điểm, mukbang, tấu hài... đều có hình thức hợp tác với nhà quảng cáo và bên phía nhãn hàng. Cụ thể phải thể hiện trong video ra sao thì phải xem phong cách của mỗi vlogger.
Trước đây Quý Minh Châu vẫn một mực không nhận bất cứ quảng cáo nào, hợp tác càng ít hơn. Cũng không phải là cô đã quy ước gì đó cho mình, chỉ là cô cứ làm vlog một cách tự nhiên mà thôi.
Trong chuyện này, có nguyên nhân là cô không quá để ý đến việc lấy lưu lượng ra để đổi chác, cũng có nguyên nhân những bên đối tác kia không thu hút được cô.
Cùng với độ nổi tiếng và số lượng fans tăng lên, về sau đã có một số đối tác mà Quý Minh Châu khá ưng ý tìm đến cô.
Nhưng suy cho cùng chuyện này cũng phải tùy duyên.
Sự chọn lựa của Quý Minh Châu ở phương diện này rất tùy ý, vì cô không có ekip, cũng chẳng mấy khi đọc tin nhắn riêng tư, cũng dăm ba ngày mới vào email công việc. Cách một thời gian mới đăng nhập vào email, tùy ý chọn vài dòng thư đọc.
Sau khi bày tỏ thiện chí muốn hợp tác với cô, được cô chấp nhận, quá trình này chưa kể đến việc tin nhắn được cô nhìn thấy, rồi đích thân trả lời lại, quả thực là một chuyện hiếm khi xảy ra.
Lần này Quý Minh Châu đã thảo luận với bên hợp tác có liên quan đến lĩnh vực trồng cây xanh trong nhà. Đằng sau đó lại đọc bản fax đối phương gửi qua, nội dung thật sự rất thú vị và mới lạ.
Phong cách nghìn bài như một đã quá phổ biến, thứ có thể lọt vào mắt Quý Minh Châu phần đa là những nội dung hiếm lạ hoặc đáng yêu. Phong cách biên tập video của cô vốn đã riêng biệt độc đáo, mối hợp tác này có thể nói là thêu hoa trên gấm.
Có lúc, cô cũng muốn gửi gắm những điều cô muốn truyền đạt đến người hâm mộ, đến đại chúng thông qua vlog của mình. Có thể ban đầu chỉ là muốn ghi lại hoạt động thường ngày của mình, nhưng đợi đến khi niềm yêu thích này càng ngày càng tăng lên, sẽ được cô phát triển càng mạnh hơn.
Sau khi phía hợp tác gặp được Quý Minh Châu, họ cũng đi thẳng vào vấn đề ngay, “Cô Quý, nếu lần hợp tác này cô không muốn bàn đến chuyện thù lao, vậy có thể bù đắp cho cô bằng cách nào vậy?”
“À cái này không cần thiết.” Quý Minh Châu khẽ lắc đầu, “Về vấn đề quảng cáo thu hút người xem, mọi người cũng không cần phải mua quảng cáo đẩy, tôi vẫn rất có tự tin với vlog của mình. Ngoài hợp tác độc quyền, những chuyện khác tôi cũng không có yêu cầu gì khác.”
“Được, hiện tại hợp đồng dành cho cô đúng là độc quyền.” Bên hợp tác mỉm cười, “Lần này chúng tôi cũng xem như dành hết tiền cược lên người cô rồi đấy.”
Lượt xem vlog của Quý Minh Châu đứng đầu bảng hàng ngày một cách ổn định. Thỉnh thoảng có vlog ngựa ô* đột phá vòng vây trùng điệp nhảy lên top 1, chưa được mấy ngày lại bị đè xuống.
*Chỉ đối thủ không quá nổi bật trong cuộc thi nhưng lại giành chiến thắng một cách bất ngờ.
Chưa nói đến chuyện cứ cách một thời gian cô lại đăng tải những vlog kia lên, bên hợp tác cũng ưng ý ở về độ hot chiếm vị trí cao không giảm của cô.
“Anh nói như vậy tôi vẫn có chút áp lực.” Quý Minh Châu bật cười, “Có điều tôi thật sự rất thích ý tưởng thiết kế của các anh, khái niệm nội thất phủ xanh kết hợp với đồ điện gia dụng cũng rất mới mẻ.”
Những năm gần đây, dưỡng dinh và sinh thái xanh đã trở thành chủ đề mới ngày nay.
Những người lớn tuổi hơn một chút đua nhau trồng cây trong nhà, trong bồn cây cùng với làm vườn ở ngoài ban công...
Mà về vấn đề bố trí vị trí, phải căn cứ vào phong cách bày trí trong nhà để cây xanh dung hòa vào nội thất một cách hoàn hảo, hiện đã trở thành một ngành mới nổi.
Quý Minh Châu rất vui vì phía hợp tác có thể tìm được cô, đồng thời đã ký hợp đồng độc quyền mà chẳng cần nói nhiều.
“Độc quyền” có nghĩa là tính độc đáo trong tập vlog kỳ này của cô… mà lại là nhãn hiệu mà cô hằng yêu thích. Hai điều này kết hợp lại với nhau, thật sự là chẳng còn gì tốt hơn.
...
Trước khi đến cuối tuần, Quý Minh Châu đã sắp xếp xong xuôi công việc ghi hình và dự án hợp tác tiếp theo.
Lần này đi du lịch ba ngày hai đêm, nếu phải nói mang bao nhiêu thiết bị thì cô cũng không chắc chắn lắm. Cô đơn giản chỉ mang theo một bộ máy ảnh, cũng không mang theo thẻ nhớ còn thừa nhiều dung lượng.
Dù sao vui chơi là chính, ghi hình là phụ.
Vào ngày chuẩn bị đi, Giang Tịch còn đến Giang Thị một chuyến. Quý Minh Châu đợi anh quay lại rồi hai người mới xuất phát.
Trang trại rượu suối nước nóng nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, lái xe ít nhất cũng phải mất bốn năm tiếng đồng hồ.
Ban đầu Giang Tịch khoác chiếc áo dạ màu xám nhạt bên ngoài, lên xe không khí ấm áp, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt.
Bởi vì nước da của anh thuộc kiểu trắng lạnh nên anh càng toát ra vẻ lạnh lùng thoát tục hơn.
Quý Minh Châu ngồi ở ghế lái phụ, cô đã mang theo máy chơi game nhỏ nhưng sau đó cảm thấy trên đường đi càng ngày càng chán, bèn dứt khoát nhìn chăm chú nhìn Giang Tịch một hồi.
Chẳng bao lâu sau, cô lại ấn nút phát radio, nhân tiện giám sát Giang Tịch lái xe.
Có điều...
Không thể không nói, tố chất tâm lý của Giang Tịch cũng khá là mạnh, bị cô nhìn chằm chằm lâu như vậy mà vẫn không liếc cô một lần nào, ánh mắt nhìn thẳng, trông dáng vẻ hết sức tập trung.
Nửa đường họ ghé vào trạm xăng, chiếc xe từ từ dừng lại một bên đường có cửa hàng nhỏ.
Ánh mắt của Quý Minh Châu lập tức dán vào một chỗ giống như bị dính keo, rơi vào trên chiếc xúc xích nướng bóng bẩy thơm phức.
Lâu lắm rồi cô không ăn những đồ ăn vặt bày bán bên đường rồi. Ở nước ngoài gần như là không có, mà trong khu trung tâm thành phố, nếu không đi lượn quanh thì cũng rất khó bắt gặp.
Mùi thơm kia quá hấp dẫn, cái nhìn chăm chú của Quý Minh Châu nhanh chóng bị Giang Tịch phát hiện ra.
“Muốn ăn à?”
Trong lúc chờ xe được đổ xăng, Giang Tịch bình thản nhìn qua phía cô.
Quý Minh Châu nhịn một lúc, cuối cùng gật đầu, “Ừm, muốn lắm luôn, anh mở khóa xe để tôi xuống mua đi.”
Lần này trái lại Giang Tịch không ngăn Quý Minh Châu mà để cho cô đi.
Trong quá trình đó Quý Minh Châu có hơi lúng túng, vì không thể giao tiếp với ông chủ quầy hàng, múa máy chân tay một lúc. Nhưng may là vẻ mặt của cô động lòng người, từng cái nhíu mày từng nụ cười, từng cử chỉ từng động tác của cô đều rất sinh động, ý tứ muốn biểu đạt đều nằm trong lời nói và ngôn ngữ cơ thể. Cuối cùng, cô cầm hai cây xúc xích trong tay, quay trở lại xe.
Luc Quý Minh Châu cầm xúc xích quay về xe thì phát hiện không biết từ lúc nào Giang Tịch đã hạ kính xe xuống. Lúc này, tuy tầm mắt của anh khuất sau gương chiếu hậu, vẫn ung dung đưa mắt nhìn qua đây.
Quý Minh Châu lên xe, cầm một cây xúc xích đưa cho anh, “Này, cho anh cái này.”
Giang Tịch nhìn một cái rồi lập tức lắc đầu, “Tôi không ăn.”
Lòng tốt bị cự tuyệt, giống như bị cơn mưa rào đổ xuống đầu.
Quý Minh Châu thầm mắng anh “Ăn thì ăn không ăn thì thôi”, quyết định một mình hưởng thụ hai cây xúc xích này.
Dáng vẻ khi cô ăn rất nhã nhặn, nhưng khi tập trung lại giống như chú chuột, gặm hết miếng này đến miếng khác một cách nhanh gọn.
Khoang xe được bao trùm bởi mùi xúc xích nướng, mùi thơm càng lúc càng nồng, mãi không chịu tan.
Nhân viên trạm xăng chạy qua, cúi xuống cạnh cửa xe bên Giang Tịch, báo cho anh biết xe đã bơm đầy xăng.
Giang Tịch gật đầu, nghiêng mặt qua hỏi, “Ăn xong chưa?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của anh cũng chững lại theo.
Dầu bóng loáng chảy dọc theo xiên tre trên tay Quý Minh Châu xuống dính vào quần áo, lúc cô duỗi tay lấy giấy ăn, hai tay đều bận chỉ có thể dành ra một tay, không rảnh tay cầm thứ khác. Thế là miếng xúc xích chưa gặm hết được cô đổi thành dùng miệng ngậm lấy một cách tham lam.
Nghe thấy lời của Giang Tịch, Quý Minh Châu hơi ngẩng đầu lên. Tầm mắt của hai người va vào nhau, ngay tức khắc, người nào người nấy đều im bặt.
Ánh mắt của Giang Tịch dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô. Đôi môi đỏ thắm ngậm lấy cây xúc xích bóng dầu, thế nhưng ánh mắt của cô lúc này lại hết sức vô tội, tựa như nai con trong buổi sớm mai.
Anh nhanh chóng rời mắt, ánh mắt tối sầm xuống.
“Ăn nhanh chút, tôi phải lái xe rồi.”
...
Sau khi Quý Minh Châu giải quyết cây xúc xích xong, không biết Giang Tịch cố tình hay là vô tình, ấy vậy mà anh lại bật nút lọc không khí sạch.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tên xấu xa này chắc chắn là cố ý. Nếu đã chán ghét như vậy thì sao lại cho cô ăn cơ chứ?!
Quý Minh Châu ôm ấp suy nghĩ này đến suối nước nóng. Tuy dáng vẻ của cô vẫn rạng rỡ xinh đẹp như cũ nhưng lại tỏ vẻ không thèm để ý đến người ta.
Cô khoanh tay lại, ngẩng cao đầu giống như một con công bước đi một cách xinh đẹp, dáng vẻ kiêu kỳ tự đại.
Sau khi đến nơi, Giang Tịch bèn giao hành lý và xe cho quản gia của khách sạn, sau đó đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Quý Minh Châu ngồi một mình trong đại sảnh, cảm thấy vô cùng buồn chán.
Cô chống tay lên đầu, đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, rồi nhìn về phía Giang Tịch đang đứng cách đó không xa.
Người ấy có vóc dáng cao gầy, vai rộng eo hẹp, vòng ba còn... khá mẩy.
Cô đang nhìn một cách hứng thú dạt dào thì Giang Tịch đột ngột ngoảnh lại, hình như còn chỉ tay về chỗ cô.
Ban đầu Quý Minh Châu không kịp phản ứng. Cô chợt hoàn hồn lại, sau đó tiện tay cầm một quyển tạp chí lên, lẳng lặng che mặt mình lại.
“Đi lên lầu thôi.”
Giang Tịch làm xong mọi việc, lúc này mới đi qua gọi cô cùng vào thang máy.
“Anh đã nói gì ở chỗ quầy lễ tân đấy, ở đó lâu thế.”
“Đăng ký nhận phòng.”
Đại sảnh khách sạn được trang hoàng lộng lẫy tráng lệ, phần lớn nghiêng về màu gạo trắng cực kỳ xán lạn. Dưới chân là đá cẩm thạch vân nhỏ từ Italy.
Ngay cả thang máy cũng không phải ngoại lệ.
Sau khi vào thang máy, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, Quý Minh Châu trở nên sáng dạ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
“... Hai chúng ta ở hai phòng đúng không?”
Giang Tịch vắt áo khoác ở khuỷu tay, nhìn cô với ánh mắt sâu xa, “Đúng.”
Ban nãy Quý Minh Châu không cùng anh làm thủ tục đăng ký nhận phòng, những việc kia đều do Giang Tịch một tay lo liệu, cô hoàn toàn không nắm rõ chuyện cụ thể.
Vì thế đến bây giờ cô mới nhớ ra... chuyện quan trọng có liên quan đến vấn đề phân phòng ngủ này.
Đợi đến khi thang máy từ từ lên đến tầng họ ở, Quý Minh Châu nhắm mắt đi theo Giang Tịch, đi đến cuối hành lang.
Ngó khắp xung quanh một vòng, Quý Minh Châu thấy lặng ngắt như tờ, cũng chẳng có bóng người ngang qua.
Bên bức tường gần sát hai người, từ đầu đến bây giờ Quý Minh Châu chỉ nhìn thấy độc một cánh cửa.
Quý Minh Châu nhìn về phía hàng lang, cũng trống huơ trống hoác.
Đúng lúc này, đi kèm với tiếng “Tít...” vang lên là âm thanh dây xích tự động rơi xuống.
Quý Minh Châu ngoảnh đầu lại, cánh cửa màu cọ sẫm từ từ hé ra một khe hở.
Giang Tịch hơi thu thẻ phòng lại, trực tiếp đặt tay lên tay nắm cửa, chầm chậm đẩy cửa vào trong.
Anh bước vào trong nửa bước rồi nhìn Quý Minh Châu vẫn đứng ngây như phỗng ở bên ngoài, “Em không vào sao?”
“Tôi cũng vào ư?” Quý Minh Châu hỏi lại theo lời của anh.
“... Không phải anh nói hai phòng sao?”
Giang Tịch không phủ nhận ngay, anh hất cằm chỉ vào trong phòng, “Chẳng lẽ đây không phải?”
Thấy anh nói vậy, dự cảm trong lòng Quý Minh Châu ngày càng rõ ràng. Cùng với tầm mắt lạc vào bên trong, phỏng đoán kia ngay lập tức được chứng thực.
Cô theo anh đi vào nhìn một hồi, đúng là hai phòng thật...
Chỉ có điều, đây là hai phòng nối liền nhau ở trong phòng tổng thống.
Phòng được thiết kế cửa vòm, khoảng cách rất gần, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu sẽ thấy.