Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này

Chương 35
 
Giang Tịch quay trở lại rất nhanh.
 
Trong tay xách chiếc hộp y tế quen thuộc kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh đưa nửa cốc nước nóng đến trước mặt cô, ra hiệu cho cô uống cùng với thuốc hình con nhộng.
 
Quý Minh Châu vẫn còn đang tức vụ cốc cà phê kia, cho đến lúc này vẫn chưa nguôi giận.
 
Nhưng phần đa là vì... cô không biết vì sao mình lại thế này.
 
Nếu như đổi đại thành một người khác, không cần thì thôi, cô chẳng hề bận tâm, cũng tuyệt đối cũng không xuống nước thế này.
 
Nếu không cần thì đơn giản thôi, sau này mà muốn có được lòng tốt của cô một lần nữa, còn khó hơn cả lên trời.
 
Nhưng nếu mà là Giang Tịch, lại có sự khác biệt.
 
Hoặc có thể nói, vốn dĩ anh đã là người khác biệt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi cô có ý thức, Giang Tịch gần như là nhân vật xuất hiện xuyên suốt từ đầu đến cuối trong vùng ký ức hơn hai mươi mấy năm của cô.
 
Anh không chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa của cô, mà còn là một nửa kia trong mối hôn sự môn đăng hộ đối này.
 
Dù thế nào cũng không rũ bỏ được mối liên hệ. Là nút thắt không thể gỡ bỏ, là dây leo quấn quýt lấy nhau, lan ra tứ phía, nối liền chặt chẽ không thể tách rời.
 
Có lẽ sau này hay người có thể không ở bên nhau, nhưng mọi chuyện ở hiện tại, cùng với cảm giác rung động bị moi ra từ trong đáy lòng một lần nữa, đều khiến cô cảm thấy lòng dạ rối bời.
 
Tránh không thoát cũng chẳng thể gạt bỏ.
 
“Không uống à?”
 
Quý Minh Châu không trả lời mà hỏi: “Giang Tịch... anh vứt cốc cà phê tôi mua cho anh đi rồi à?”
 
Trước giờ Giang Tịch không thích nói dối, nếu anh gật đầu... vậy thì hôm nay...
 
Quý Minh Châu cô sẽ đau chết ngất ở đây! Đau ra mặt cũng chẳng uống miếng thuốc nào của anh!
 
“Tôi không vứt.” Giang Tịch nói, trong lúc Quý Minh Châu đang hoang mang, anh lại ghé lại gần một chút, “Có uống không nào, còn không uống là tôi đút thẳng cho em đấy.”
 
“...”
 
“Tôi không cần anh đút.”
 
Quý Minh Châu tự cầm lấy ly nước, uống vài ngụm là hết, sau đó lại vùi người xuống giường.
 
Nằm xoay lưng lại với anh, cũng chẳng đoái hoài đến anh.
 
Nhưng chẳng biết vì sao, có thể là vì những lời anh vừa nói, cũng có thể là thuốc đã phát huy tác dụng, cô vừa nhắm mắt lại thì cảm giác uể oải cũng nhanh chóng lan ra.
 
Đợi sau khi Quý Minh Châu uống thuốc xong, nhìn cô dần dần yên lặng, không còn đau nữa mà từ từ ngủ thiếp đi, Giang Tịch mới dừng lại.
 
Lúc cô còn chưa nhắm mắt đi ngủ, Quý Minh Châu vẫn duỗi tay ra, ra sức cào Giang Tịch mấy cái, xem chừng cơn giận của cô nghiêm trọng lắm đây.

 
Ra tay một cách tàn nhẫn, lực tay cũng không nhẹ chút nào.
 
Giang Tịch đắp một chiếc chăn mỏng cho cô, dém xong mép chăn anh mới nhẹ nhàng đứng dậy, chỉ để lại một ngọn đèn trước giường.
 
Ngay tức khắc, ánh đèn tờ mờ hắt xuống, căn phòng chìm trong sự tĩnh mịch.
 
Chỉ có tiếng gió chỉ có trong những đêm đông giá rét vẫn đang đập xào xạc vào cửa kính sát đất trên ban công.
 
Anh ngồi bên mép giường, nghiêng mặt, cúi đầu ngắm cô.
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Minh Châu vùi trong gối, hàng mày vẫn hơi nhíu lại. Vì nước da trắng ngần, nên lớp phấn nhạt như không trên mí mắt trở nên nổi bật.
 
Anh cứ ngồi nhìn cô chăm chú như vậy, để mặc chiếc đồng hồ thạch anh chậm chạp chuyển động.
 
Giang Tịch ngồi cạnh cô mấy tiếng đồng hồ, thấy cô không lên cơn đau bụng đột ngột giữa đêm, anh mới từ bỏ ý định đưa cô đi bệnh viện.
 
...
 
Đóng cửa phòng Quý Minh Châu lại, anh bước hai bước đến trước cửa phòng mình.
 
Anh giẫm lên bóng của chiếc đèn trên hành lang, nhanh chóng mở cửa phòng mình ra.
 
Trên bàn, một cốc cà phê mocha latte đang lặng lẽ để ở đó.
 
Ánh mắt của Giang Tịch nhìn kỹ vào nhãn dán có ghi chú trên đó, giống như Quý Minh Châu đã nói bên tai anh lúc sáng...
 
[100% đường không đá, thêm cream cheese.]
 
Còn có một hàng chữ nhắc nhở chu đáo: Thời gian dùng thức uống ngon nhất là trong vòng tiếng đồng hồ, chúc quý khách ngon miệng ~
 
Giang Tịch thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn chậm rãi mở nắp ra uống cà phê.
 
Có lẽ là vì đã để cả ngày trời nên lớp váng sữa bên trên đã cô đặc lại, lớp latte bên dưới tách ra từng tầng một.
 
Mùi vị không còn ngon như lúc trước nữa. Hơn nữa, mùi vị lan tỏa trong miệng...toàn đường là đường.
 
Giang Tịch cũng không dừng lại, uống từng ngụm từng ngụm cho đến khi thấy đáy.
 
Thực ra, hôm nay cô gặp Giang Mặc cũng không có gì bất ngờ.
 
Thể nào cũng có một ngày cô sẽ gặp được anh ta, vì dù gì, thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
 
Dù biết là thế, nhưng anh vẫn không thể kìm lòng được mà nghĩ ngợi, hai người đã nói chuyện gì ở quán cà phê, nói bao lâu, có vui vẻ hay không.
 
Từ nhỏ Giang Tịch đã lạnh lùng điềm tĩnh. Mà tính cách này theo sự gia tăng của tuổi tác, sự trầm tĩnh đã biến thành sự hờ hững xa cách.
 
Anh đã quen với việc khống chế mọi cảm xúc ở trong tay mình, rất ít khi mất khống chế. Nhưng chỉ duy có mấy lần, những cảm xúc ấy sẽ bất cẩn lộ ra trong lúc lơ đãng.
 
Đôi mắt đen láy của anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc đêm đông như nước, cực kỳ giống buổi tiệc sinh nhật năm ấy.
 
Cắt bánh sinh nhật xong, anh bỏ lại đám đông nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Quý Minh Châu đâu. Cho đến khi đi đến sân sau, anh lờ mờ thấy góc áo của cô... và rồi, anh đứng yên tại chỗ, nhìn cô ngẩng đầu nhìn người đối diện.
 
Cẳng chân bị chạm khẽ một cái, sau đó bị cọ vào hết lần này đến lần khác.

 
Cọ qua cọ lại một hồi, chẳng mấy chốc, tâm trí của Giang Tịch cũng quay trở lại.
 
Anh cúi đầu nhìn nhóc người máy lặng lẽ đứng bên chân mình, nói: “Tao không sao.”
 
...
 
Cơn đau bụng của Quý Minh Châu đã có câu trả lời vào lúc cô làm vệ sinh cá nhân buổi sáng.
 
Cô lại chào đón mấy ngày nhất định phải có trong mỗi tháng kia rồi.
 
Chỉ có điều mỗi lần cô tới ngày trước đây đều không có cảm giác gì. Lần này có lẽ là do làm mấy chuyện bừa bãi trong mùa đông, uống latte không đá, cô lại quen mặc phong phanh, chỉ lơ đãng chút thôi đã “dính chưởng” rồi.
 
Quý Minh Châu nghĩ đến mấy cảm xúc gần như “rất dễ bùng cháy” trong mấy ngày gần đây, cảm thấy mọi chuyện đều đã được giải thích.
 
Thảo nào dạo này cô lại cảm thấy mình cứ ngang ngạnh vô lý một cách khó hiểu.
 
Hóa ra đều là “triệu chứng tổng hợp trước khi đến ngày”.
 
Chẳng qua, chuyện làm mình làm mẩy vẫn phải làm cho được!
 
Mấy ngày sau đó Quý Minh Châu không nói chuyện với Giang Tịch, ngoại trừ mấy câu trả lời bắt buộc. Phần lớn thời gian, cô toàn làm tổ trên căn gác của mình, chỉnh sửa video.
 
Những ngày này tuy là thời kỳ đặc biệt, nhưng cô vẫn cách một ngày đến lớp yoga một lần.
 
Ở chỗ Liễu Khê có động tác tư thế chuyên biệt, sau khi làm xong, cảm giác căng chướng ở bụng dưới cũng đỡ hơn nhiều, cũng không sợ di chứng đến một cách bất ngờ như tối hôm trước nữa.
 
Có điều, người đầu tiên phát hiện ra manh mối về sự bất thường giữa Quý Minh Châu và Giang Tịch vẫn là nhóm chat “Vương quốc chăn nuôi bảo vệ Heo và Gà” kia.
 
Dù sao mọi người đều ở trong một nhóm chat, hễ trong vòng quan hệ ở thành phố Ngân có biến hay trên mạng có chủ đề gì thú vị, Liên Đường đều sẽ chia sẻ vào trong nhóm.
 
Còn Giang Tịch tuy kiệm lời, nhưng thỉnh thoảng cũng trả lời tin nhắn trong nhóm mấy lần.
 
Điều này chứng tỏ Giang Tịch cũng không phải một người không bao giờ đọc tin nhắn trong nhóm.
 
Mấy ngày nay hai người Quý Minh Châu và Giang Tịch giống như ở ẩn vậy. Thỉnh thoảng người trong nhóm chặn lại hỏi mấy câu, chỉ nhận được mấy tin nhắn hời hợt như “Ừm” “À” “Ồ”.
 
Thậm chí Liên Đường còn nhắn tin riêng cho Quý Minh Châu, nhưng không biết sao lần này Quý Minh Châu lại giấu giếm kỹ như vậy, không chịu tiết lộ chút xíu thông tin nào.
 
Chữ ký cá nhân trên Wechat cũng đã thay đổi thành... “Có việc thì quay gà, không có việc đốt vàng mã”
 
Liên Đường bàn bạc xong xuôi với Tiêu Dịch như này như kia, rồi cùng xuất hiện trong nhóm chat một lúc.
 
Tiêu Dịch: [Cuối tuần này, tất cả mọi người, sân bóng rổ Anh Lợi, đi không đi không?]
 
Tiêu Dịch: [Dù gì thì cũng chưa gặp gỡ một bữa ra trò lần nào, lần này tụ tập đi xem đi?]
 
Liên Đường: [Đi đi đi đi!]
 
Liên Đường: [Cả nhà ơi!]
 

Liên Đường: [Nhất định phải đến nhé, bây giờ trường trung học của chúng ta đã mở cửa vào cuối tuần rồi.]
 
Một lúc sau, Trình Sí gửi một bức ảnh vào nhóm...
 
Trình Sí: [Anh vừa đi thảm đỏ Đêm hội Weibo xong.]
 
Trình Sí: [Cuối tuần có cảnh quay, không rảnh.]
 
Trình Sí: [Hình ảnh.jpg]
 
Liên Đường xem hình ảnh kia, lập tức kinh ngạc nhắn: [Ù uây, người ngồi ở bàn bên cạnh bàn anh là Biên Lê sao?!]
 
Liên Đường: [Má ơi, đằng trước anh là ACE kìa!]
 
Liên Đường: [Anh Trình Sí, anh xin chữ kỹ hộ em đi! Nghe thấy không!!!]
 
Tiêu Dịch: [...]
 
Tiêu Dịch: [Cô em có thể có miếng tiền đồ không vậy?]
 
Tiêu Dịch: [Quay lại chủ đề chính, rốt cuộc sếp Giang và Tiểu Bát của chúng ta có đi không vậy, cho một câu trả lời chính xác coi.]
 
Quý Minh Châu đọc được tin nhắn trong nhóm là khi cô xuống lầu, lúc ấy trời cũng khá muộn rồi.
 
Cô mở tin nhắn trong nhóm ra xem, thấy Giang Tịch vẫn chưa trả lời.
 
Quý Minh Châu: [Trường trung học à?]
 
Quý Minh Châu: [Lâu lắm rồi em chưa quay về đó.]
 
Quý Minh Châu: [Đi chứ, tất nhiên là đi rồi.]
 
Mọi người hẹn thời gian cụ thể trong nhóm. Đến ngày hôm đó, Quý Minh Châu lái chiếc Bugatti ngầu bá cháy mới mua, xuất hiện một cách nghênh ngang.
 
Liên Đường trông thấy thế, lượn quanh xe một vòng: “Cậu được phết nhỉ, vừa mới mua một cái là mua quả lớn luôn, đến gần mới thấy thế mà còn nạm kim cương nữa cơ, đỉnh đấy Quý Minh Châu ạ.”
 
Quý Minh Châu mấp máy môi, nói: “Đó là thủy tinh, không phải kim cương.”
 
Ngừng lại một chút, cô nói tiếp: “Dù sao cũng không tiêu tiền của tớ.”
 
Liên Đường bật cười, “Giang Tịch mua cho cậu hả?”
 
Quý Minh Châu nhếch mày lên coi như ngầm thừa nhận, sau đó lại hỏi: “Được rồi, Tiêu Dịch đâu rồi.”
 
“Lão ấy đến từ sớm rồi, đang ở bên sân bóng rổ kia kìa.” Hai người không nán lại quá lâu mà đi thẳng về phía sân bóng rổ trong trường trung học quốc tế Anh Lợi.
 
Bởi vì đây là trường trung học quý tộc dân lập nên phong cách kiến trúc nơi này là phong cách kiến trúc Trung Tây kết hợp. Khu giảng đường là sự giao thoa giữa kiến trúc cột trụ màu đỏ và thiết bị công nghệ kỹ thuật hiện đại hóa mà thành.
 
Dù bao nhiêu năm trôi qua, nơi đây vẫn là mang dáng vẻ như trong ký ức.
 
Cây ngô đồng Pháp được trồng thành một hàng, tòa lễ đường ngói đỏ tường gạch nằm ở cuối con đường, hơi thở cổ điển toát ra từ trong những chi tiết nhỏ.
 
Sân bóng rổ nằm bên phải tòa giảng đường, cuối tuần không có học sinh, cả quãng đường chỉ gặp lác đác mấy người.
 
“Đúng là lâu quá không đến đây rồi, tốt nghiệp xong cậu cũng chưa về đây lấy một lần sao?”
 
“Muốn đến nhưng không có ai đi cùng nên cũng không muốn đi lắm. Dù sao thì cuối cùng cậu cũng phải quay về thôi, chuyện này có gì đâu.” Liên Đường nhìn sang cô, “Chả giấu gì cậu, mấy buổi tụ tập bạn bè mấy năm trước tớ đều không đi.”
 
Quý Minh Châu nhìn cô ấy, ánh mắt hiện lên vẻ ngỡ ngàng, “Không phải chứ... chẳng lẽ cậu với tớ...”
 
“Nghĩ cái gì vậy trời, chỉ khi nào tớ biến thành đàn ông ở kiếp sau, tớ mới bao nuôi cậu.” Giọng Liên Đường vô cùng nghiêm túc: “Nhưng bây giờ tớ không phải đàn ông nha.”
 
Quý Minh Châu lừ mắt nhìn cô ấy một cái, đi về phía nhà thi đấu, “Tiêu Dịch có gọi người đến không thế, bằng không có mỗi mình ông ấy, tấu hài cho bọn mình xem chắc?”

 
Dứt lời, tầm mắt của cô cũng được mở rộng khi tới gần.
 
Trong sân bóng rổ đèn đuốc sáng trưng, có hai bóng dáng cao lớn thon gầy ở đó.
 
Một là Tiêu Dịch, còn một người là... Giang Tịch.
 
Hai người đã bắt đầu so tài với nhau, đến cả cái liếc mắt cũng chẳng liếc qua đây.
 
“Cậu xem đi, đây chẳng phải còn có đồng bọn sao? Còn gọi người làm gì chứ?” Liên Đường nói xong liền cười ha hả, bước đến hàng ghế cạnh đó với dáng vẻ cực kỳ quen thuộc, “Châu Châu, cậu qua đây, này, đây là vị trí dành riêng cho cậu.”
 
Quý Minh Châu đưa mắt nhìn qua đó, đó là chiếc ghế dài bằng gỗ ở hàng ghế đầu trên khán đài.
 
Ngày trước cô là đội trưởng của đội cổ vũ, mỗi lần thi thố mọi người đều giữ lại vị trí trung tâm cho cô. Quý Minh Châu cũng không phải người ưa từ chối nên cũng nhận ngay. Dù sao cũng đều đến để xem trận đấu, nhường ghế cho cô cũng chẳng có gì quan trọng.
 
Tất nhiên, bên trong cũng có một số nữ sinh ngứa mắt, gây sóng gió sau lưng, nhưng còn chưa kịp dậy sóng thì đã bị Quý Minh Châu chặn cứng rồi.
 
“Cậu thích vị trí này à? Okay thôi, cậu đến mà ngồi.”
 
Cô thật lòng đề nghị đối phương, nhưng chẳng hiểu vì sao vừa nói vậy, đám nữ sinh kia lại co rúm lại, đùn đẩy cho nhau, chẳng ai dám ngồi cả.
 
Cánh nam sinh lại thích ngắm cô như vậy, mỗi lần Quý Minh Châu xuất hiện, cả trên lẫn dưới sân bóng vào hùa với nhau, dấy lên hết cơn sóng này đến cơn sóng khác.
 
Cũng giống như bây giờ, Tiêu Dịch ném một cú bóng ba điểm vào rổ một cách hoàn hảo. Anh ta liền nhếch môi cười, nhìn về phía bên này nói: “Tiểu Bát, Đại Đường, cổ vũ cho anh giai cái coi?”
 
Liên Đường vừa nghe vừa làm động tác mắc ói, “Anh còn chút mặt mũi nào không vậy, còn anh giai với chả anh ba, đám em gái mưa của anh mà cộng lại thì có thể vòng ba vòng quanh trái đất rồi đấy!”
 
Tiêu Dịch làm bộ như muốn bước qua chỗ các cô, “Rốt cuộc có cổ vũ không?”
 
Quý Minh Châu đáp lại một cách hời hợt, xua xua tay với anh ta ra hiệu anh ta đừng có đến đây, “Anh chơi bóng của anh đi, cố lên cố lên.”
 
Sau khi được đáp lại, Tiêu Dịch lập tức xoay người, nhìn sang Giang Tịch với vẻ đắc ý.
 
Cả người Giang Tịch như lớp tuyết trắng xóa dưới bầu trời, ánh mắt tĩnh lặng, những lọn tóc đen xõa trên băng đô, vừa vặn che khuất xương mày hoàn hảo.
 
Nhận được tín hiệu cố tình khiêu khích của Tiêu Dịch, anh không nói gì, chỉ nhếch mày lên.
 
Nhìn dáng vẻ này của Giang Tịch, Tiêu Dịch lại được nước lấn tới, cất cao giọng lên mấy nốt, “Tiểu Bát, vừa rồi anh đây có đẹp trai không? Có đẹp bá cháy không nhở!”
 
Ngay sau khi anh ta vừa dứt lời, bóng trong tay Giang Tịch liền bị ném bộp xuống đất.
 
Điểm rơi của bóng nằm giữa Tiêu Dịch và Giang Tịch. Sau khi chịu lực đập xuống đất, nó lại bật ngược lên trên, đập thẳng vào bả vai của Tiêu Dịch, suýt chút nữa đã đập vào gương mặt đẹp trai kia rồi.
 
Quả bóng rổ từ trên người Tiêu Dịch rơi xuống, sau đó rơi xuống chân anh ta không sai lệch chút nào.
 
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, làm Tiêu Dịch không kịp phản ứng lại.
 
Sau đó, anh ta nghe thấy Giang Tịch nói bằng giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy.
 
“Đẹp cái rắm!”
 
“...”
 
Tên này còn là anh em không vậy trời??
 
Chịu sự công kích cả về thể xác lẫn tinh thần, Tiêu Dịch vừa muốn che mặt vừa muốn ôm chân, nhìn Giang Tịch với ánh mắt không thể tin nổi.
 
Trời địu, hình như anh ta là người đầu tiên nghe thấy Giang Tịch nói những lời như này.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận