Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này

Chương 43
 
Lần đi Thụy Sĩ này, Quý Minh Châu đã chọn cư trú ở một thị trấn có tên là Lungern*, phong cảnh đẹp như tranh vẽ với những hồ nước xanh biếc.
 
*Ở đây có hồ Lungern nổi tiếng, là địa điểm diễn ra cảnh quay cuối phim “Hạ cánh nơi anh”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Tuy thị trấn này chưa được khai thác du lịch quá nhiều nhưng cũng có mấy nơi cung cấp nhà trọ cho du khách. Quý Minh Châu không mất quá nhiều thời gian vào vấn đề tìm phòng, vì phòng ốc bên này đều là Liễu Khê giới thiệu cho cô.
 
Về cơ bản, trong một căn nhà có thể chứa được hai đến ba du khách.
 
Du khách ở phòng bên cạnh cùng vào ở với Quý Minh Châu có thể giao tiếp thành thạo tiếng Anh và tiếng Trung. Theo lời giới thiệu của anh ta thì chắc hẳn anh ta là người Mỹ gốc Hoa.
 
Quý Minh Châu trò chuyện sơ qua với anh ta rồi cầm theo máy ảnh ra ngoài.
 
Lần này ra ngoài, cô đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn mang theo thiết bị ghi hình.
 
Chủ nhà ở đây là một cặp vợ chồng già đáng ngưỡng mộ, rất ôn hòa và chu đáo. Trước khi đi, họ còn làm riêng cho cô bữa sáng kiểu Trung, hỏi cô thời gian ra ngoài và quay về dự kiến.
 
“Nếu như có thể, chúng tôi có thể cung cấp bữa tối.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn hai bác nhưng bản thân cháu cũng không chắc sẽ quay về lúc nào, có thể rất sớm cũng có thể rất muộn. Hai bác không cần đặc biệt chờ cháu, cũng không cần chuẩn bị bữa tối cho cháu đâu ạ.”
 
Lúc này chủ nhà mới ngừng cuộc trò chuyện, đi làm việc của mình.
 
Trước khi đi Quý Minh Châu đã kiểm tra điện thoại, thấy tin nhắn đầy màn hình.
 
Phần lớn là tin nhắn bạn bè hỏi thăm đến chỗ ở an toàn chưa. Thực tế thì, sau khi đến đây cô còn đánh một giấc ngon lành.
 
Quý Minh Châu gửi tin nhắn nhóm với nội dung không cần lo lắng xong, bèn lướt tay xuống dưới màn hình. Ngoài những người kia ra thì không còn tin nhắn dư thừa nào nữa.
 
...
 
Lúc Giang Tịch đặt chân đến Thụy Sĩ cũng là lúc trời đã về chiều.
 
Anh chỉ đơn giản nhờ trợ lý Ưng giúp anh thu xếp một ít quần áo và đồ đạc, nhanh chóng đi đến địa điểm mà Quý Minh Châu trọ lại.
 
Trong suốt hành trình kéo dài này, Giang Tịch chưa từng tỏ ra mệt mỏi, cũng không cảm thấy mệt nhọc.
 
Từ đầu đến cuối anh đều cực kỳ tỉnh táo.
 
Trên đường đi đến thị trấn Lungern, chưa có một giây phút nào anh không mong ngóng một giây sau có thể xuất hiện trước mặt Quý Minh Châu như lúc này.
 
Giang Tịch nói rõ mục đích đến đây với chủ nhà, lại cho bọn họ xem giấy tờ của mình, nhưng chủ nhà vẫn một mực từ chối một cách uyển chuyển.
 

Sau khi bị khước từ, Giang Tịch dứt khoát cho họ xem album ảnh trong điện thoại của mình.
 
Đôi vợ chồng này nhìn kỹ hình ảnh trên màn hình, sau đó quay sang nhìn nhau rồi cúi đầu thì thầm một hồi.
 
Nhưng cuối cùng họ vẫn không đồng ý.
 
Họ vờ như nghe không hiểu, dùng tiếng Pháp nói: “Xin lỗi anh, làm chủ nhà chúng tôi cần phải bảo đảm an toàn của du khách. Chuyện này chưa được sự cho phép của khách trọ, mạo muội cho anh đi vào là chuyện không thể. Nếu anh chắc chắn là bạn trai cô ấy, vậy thì anh có thể ở lại trong phòng khách của chúng tôi, đợi cô gái ấy quay về.”
 
Giang Tịch im lặng giây lát rồi gật đầu, trả lời lại bằng tiếng Pháp: “Vâng, cảm ơn.”
 
Đôi vợ chồng này cố tình không dùng tiếng Anh, không ngờ chàng trai trẻ này lại nói tiếng Pháp lưu loát như vậy.
 
“Bên này còn phòng trống không ạ?”
 
“Anh hỏi vừa đúng lúc, nếu cần làm thủ tục thuê phòng thì vừa hay vẫn còn một phòng.”
 
“Được, cháu lấy phòng đó.”
 
“Được, đợi đến khi làm thủ tục xong, anh có thể lên lầu rồi.”
 
Giang Tịch nhìn chủ nhà đi làm thủ tục vào ở, cũng không có ý định xông thẳng vào đây nữa. Người đàn ông trẻ tuổi dáng cao chân dài ấy cứ thế ngồi trên sofa trong phòng khách, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm thảo nguyên gần đó và những dãy núi tuyết trắng xóa xa xa.
 
Không biết đã đợi bao lâu, trên cầu thang đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.
 
Ngay sau đó là một giọng nam trẻ tuổi.
 
Người đó dùng tiếng Anh để hỏi, “Bác gái, cô gái Minh Châu kia mới sáng ra đã không còn ở phòng, cháu đợi cô ấy rất lâu rồi, bác có biết cô ấy đi đâu không?”
 
Bà chủ nhà cười ôn hòa, “Xin lỗi, chuyện này tôi không biết.”
 
Người đàn ông thoáng ảo não rồi lập tức đáp lại, “Vâng, làm phiền bác rồi. Có điều vẫn còn mấy ngày tiếp theo, cháu có thể tiếp tục đợi.”
 
Bà chủ nhà không đáp lại, vô thức nhìn thoáng qua chàng trai trẻ ngồi bên cửa sổ phòng khách.
 
Sắc mặt Giang Tịch tối sầm xuống, đen xì như than.
 
Cái gì mà cô gái Minh Châu, cái gì mà có thể đợi chứ.
 
Đợi cái rắm!
 
Anh tức đến mức gần như bật cười.
 
Anh cũng không chần chừ chút nào, nhanh chóng đứng dậy, bước hai ba bước đến trước mặt người đàn ông ban nãy.
 
Người đàn ông này không cao bằng Giang Tịch, anh ta có khuôn mặt trẻ con, nhìn có vẻ khá nhỏ tuổi.
 
Lúc hai người đứng đối diện nhau, lập tức có thể thấy Giang Tịch cao hơn anh ta một cái đầu.

 
Giang Tịch liếc người nọ theo thói quen, lúc này cả người anh toát ra khí thế mạnh mẽ “Chớ lại gần ông đây”. Người đàn ông kia đột nhiên bị chặn lại, cảm nhận được một bóng đen trước mặt mình, nói năng cũng trở nên lắp bắp.
 
“Anh... anh là ai? Anh muốn làm gì?”
 
“Anh và cô gái kia thân lắm à?” Giang Tịch ngó lơ mấy câu hỏi của người đàn ông này, lạnh lùng cất lời.
 
Người nọ khoanh tay lại đầy cảnh giác, “Thân hay không thân thì liên quan gì đến anh?”
 
Ngay sau đó, người đàn ông này thoáng ngừng lại, rồi tự dưng nói cà lăm: “Bây giờ không thân... về sau có thể... từ từ trở nên thân thiết!”
 
Giang Tịch cười xùy một tiếng, ánh mắt như chất chứa lưỡi dao bằng băng, lưỡi dao bén nhọn xẹt qua, “Không có cái sau này đó đâu.”
 
Người đàn ông kia lùi về sau hai bước, cũng ngẫm nghĩ ra chút gì đó, “Anh có quan hệ gì với cô Minh Châu?”
 
“Mối quan hệ thân hơn anh.”
 
“Vậy anh là gì của cô ấy? Anh trai?”
 
Giang Tịch vừa bực bội nghĩ sao trên đời lại có con ruồi ầm ĩ thế này, vừa xua tan khát khao và mơ mộng hão huyền của con ruồi này mà chẳng tốn quá nhiều sức.
 
“Tôi là gì của cô ấy à?” Giang Tịch nói gần như gằn từng chữ một: “Tôi là bạn trai của cô ấy.”
 
...
 
Ở một nơi khác, Quý Minh Châu không hề hay biết vị trí “bạn trai” của mình đã bị người ta đơn phương chiếm cứ một cách chắc nịch. Mãi đến chiều tối cô mới quay về.
 
Mấy ngày hôm nay Thụy Sĩ nắng ráo, mấy ngày sau sẽ là tiết Đại tuyết, đợi đến khi tuyết rơi thật, cô quyết định sẽ đi ngắm cảnh trên sườn núi.
 
Cô vui vẻ lên tiếng chào hỏi bà chủ nhà. Lúc bước lên cầu thang, cô vừa ngước mắt lên một cái liền hóa đá ngay tại chỗ.
 
Phòng của cô ở phía bên phải, ở đó có một bóng dáng cao lớn đang đứng tựa lưng vào tường một cách biếng nhác.
 
Bên cạnh đối chân thẳng đuột là chiếc vali bị đặt tùy tiện trên sàn nhà bằng gỗ.
 
Anh hơi cúi đầu xuống, khoanh tay lại.
 
Không biết ánh mắt đang nhìn vào nơi nào.
 
Cũng không biết anh đã đứng chờ ở đây bao lâu.
 
Điều khiến Quý Minh Châu sửng sốt nhất chính là, người nọ lại là Giang Tịch.
 
Quý Minh Châu nhìn thấy đó là anh, suýt chút nữa cô đã định xoay người bỏ đi.

 
Nhưng khi cô nghĩ lại, đây rõ ràng là phòng của mình mà.
 
Đúng lúc này Giang Tịch cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.
 
Ánh mắt này khiến cô cảm thấy mình như một con mồi đã sa vào bẫy.
 
Cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, bèn dời mắt đi trước.
 
Nhưng lúc này, trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn.
 
Đây là Giang Tịch thật sao?
 
Giang Tịch đến đây làm gì?
 
Là vì... cô nên anh mới đến ư??
 
Nhưng khi ngẫm nghĩ lại và nhớ đến những lời anh nói trước đó, Quý Minh Châu quyết định coi anh thành người vô hình.
 
Cô bước một mạch lên trên, đi đến trước cửa phòng mình, dùng thẻ phòng mở cửa rồi bước vào trong.
 
Quý Minh Châu không nhịn được định nói gì đó, nhưng đến lúc then chốt, cô lại ép mình nhịn xuống.
 
Vào lúc cô đang định đóng cửa lại thì cánh cửa bị đôi tay thon dài chặn lại.
 
Giang Tịch hơi dùng sức, trực tiếp đẩy cửa ra.
 
“Quý Minh Châu, có phải em giả vờ không nhìn thấy anh không?”
 
Quý Minh Châu bị Giang Tịch đoán trúng ý đồ của mình, đợi anh lên tiếng trước cô mới nói: “Thấy chứ, nhưng không muốn chào mà thôi.”
 
“Không sao, anh với em quen thuộc như vậy, cũng không cần chào hỏi đâu.” Nói xong, Giang Tịch nhấc chân dài định bước vào trong phòng.
 
Quý Minh Châu mới lơ là một chút mà Giang Tịch đã vào được nửa người rồi. Thấy anh đạt được ý định, Quý Minh Châu vội vàng níu vào khung cửa, nói bằng giọng đầy tức tối: “Giang Tịch! Anh làm gì vậy!”
 
“Chẳng làm gì cả.” Giang Tịch nói xong vẫn định vào phòng.
 
“Anh...” Quý Minh Châu cắn môi, cất cao giọng lên: “Anh không biết xấu hổ! Đột nhập vào phòng con gái!”
 
Lúc này da mặt Giang Tịch đã dày như tường thành rồi, “Em nói sai rồi, là quang minh chính đại đi vào phòng vị hôn thê của anh.”
 
Trong lúc hai người đùn đẩy, giằng co, sức lực của Quý Minh Châu đâu nhiều bằng Giang Tịch, chẳng mấy chốc cô đã bị chiếm thế thượng phong.
 
Vào giây phút then chốt sau cùng, Giang Tịch rũ mắt nhìn cô, giọng nói khẽ khàng chậm rãi, rất bùi tai.
 
“Ở đây không có phòng thừa, anh đến tìm em, đã đợi rất lâu rồi.”
 
Quý Minh Châu vừa buông lỏng tay, Giang Tịch tiện đà lập tức bước vào trong.
 
Anh tiện tay đóng cửa lại, chiếc cửa khẽ vang lên một tiếng “cạch”.
 
“Anh đáng ghét quá đi!” Đôi lông mày xinh đẹp của Quý Minh Châu nhíu lại, gần như sắp dựng ngược lên.
 
Thế nhưng anh chẳng nói năng gì, trực tiếp duỗi tay túm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, rồi ấn lên trên cửa.

 
Quý Minh Châu gần như bị anh ấn chặt vào cửa. Cô còn chưa kịp phản kháng lại thì cả người anh đã sán lại gần, hai cánh tay thon dài chống ở hai bên người cô, vây kín cô không chừa lại một kẽ hở.
 
Cả cơ thể của hai người gần như đã dính vào nhau.
 
Hơi thở giao hòa, mùi hương dễ ngửi trên người Giang Tịch gần như ập đến từ khắp nơi.
 
“Đừng giãy lung tung!” Giọng điệu của Giang Tịch hiếm khi gấp gáp như này.
 
“Anh làm như thế này với tôi... còn bảo tôi đừng giãy lung tung!” Giọng Quý Minh Châu đầy hung dữ, còn mang theo chút gì đó ngượng ngùng khi bị giam cầm.
 
Xa cách bao ngày, cuối cùng cũng gặp được cô, đồng thời được ôm cô thêm lần nữa.
 
Cảm giác này khiến cả thể xác lẫn trái tim Giang Tịch đều sướng rơn.
 
Anh khẽ cười rồi nói: “Em nói nghe coi, anh làm gì em?”
 
Dứt lời, đôi môi mỏng của anh làm như lơ đãng cọ vào cổ cô.
 
Quý Minh Châu kêu “ưm” một tiếng, một nửa là vì câu nói vừa rồi của anh, một nửa là vì động tác này của anh.
 
Những lời ban nãy! Được thốt ra từ! Miệng! Của ngọn núi băng như anh sao!
 
Cô chỉ cảm thấy hơi nóng trực tiếp xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến xương cốt tứ chi như bị đoàn kiến chui vào, tê dại, nhức nhối.
 
“Giang Tịch...”
 
“Anh đây.” Giang Tịch khẽ đặt một chiếc hôn nóng bỏng lên cần cổ tuyết trắng của cô, sau đó khẽ mút rồi cắn khẽ vào cổ cô.
 
Một chiêu đoạt mạng.
 
Giang Tịch đột nhiên dùng một chiêu như này, khiến máu huyết khắp người cô đều đổ dồn về nơi ấy.
 
Sau đó...
 
Cô cảm thấy, cần cổ của mình sắp cứng đờ đến nơi rồi.
 
“Đừng tránh anh.” Giọng Giang Tịch có chút trầm khàn, âm cuối toát lên vẻ ham muốn chưa được thỏa mãn rõ ràng.
 
Hai người đứng ở tư thế này rất lâu.
 
Không biết qua bao lâu, anh ngước mắt lên, đôi chân càng dán sát vào người cô hơn.
 
“Vấn đề tiếp theo, em phải trả lời anh hẳn hoi.” Giang Tịch nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên cần cổ của cô. Vì nơi đó vừa bị cắn nên hiện lên chút sắc thái tươi tắn, tựa như một bông hoa vừa nở rộ.
 
Đôi mắt Quý Minh Châu ướt át, vừa tức vừa buồn cười vừa cảm thấy không thể tin được.
 
Giang Tịch cư xử như này thật lạ lẫm, anh không mấy dịu dàng với cô nữa rồi!
 
Còn chưa đợi đến lúc Quý Minh Châu nghĩ đến kế hoạch tấn công “cậu em” của Giang Tịch, thì cô đã nghe thấy anh chậm rãi cất lời: “Nếu bây giờ em không có cảm giác với Giang Mặc nữa, thế thì...” Giang Tịch vừa nói vừa đặt tay lên lồng ngực cô, “Vị trí trong lòng em, có thể để anh vào đó không?”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận