Chương 56
“Xem ra... mỗi ngày các con cũng chẳng nói chuyện với nhau mấy nhỉ.” Lâm Man Hề cảm nhận được sự yên ắng trong bầu không khí, bà nhíu mày lại.
Sau đó, như thể cảm thấy chủ đề này sẽ khiến hai người đều cảm thấy lúng túng, bà bèn lảng sang chuyện khác, “Minh Châu, lần trước đi Thụy Sĩ con và Giang Tịch đã chơi những gì rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bọn con ạ?” Trong đầu Quý Minh Châu hiện lên một loạt cảnh tượng, nhưng lời đến bên miệng, chỉ còn lại mấy từ mang vẻ không mấy tập trung: “... Cũng chẳng chơi gì đâu ạ.”
“Thế à.” Lâm Man Hề nhìn Quý Minh Châu như muốn phân biệt điều gì đó.
Thực ra lúc trước Giang Tịch đã nói những lời kia, rồi run rủi bị Quý Minh Châu bắt gặp. Lâm Man Hề cũng có mặt trong tình huống ấy, vì thế bà thầm đoán rằng, có thể là Giang Tịch theo sang tận bên đó để dỗ dành người ta.
Sự biến hóa từ trường giữa người với người, cùng với những chi tiết nhỏ nhặt ẩn giấu dưới nét mặt thần thái, là điều không thể lừa gạt người khác được.
Nhưng Quý Minh Châu và Giang Tịch, lúc thế này lúc thế kia khiến người ta không thể nhìn thấu thái độ trước sau, khiến một người làm mẹ như bà cũng không thể hiểu rõ.
Nếu như sau này hai đứa trẻ này quả thực không có duyên phận, vậy thì cũng đành thôi, cũng không có chuyện gì to tát.
Dù Quý Minh Châu có là cô gái bà thích, bà ưng ý đi chăng nữa, nhưng kể từ trước đó cho tới bây giờ, thực ra Lâm Man Hề cũng rút ra được vài điều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tóm lại là không nên cưỡng cầu.
Trong đời người ta, sẽ có rất nhiều những quyết định lựa chọn sai lầm. Dù biết rõ tương lai là một khoảng không mờ mịt, không thể nhìn rõ, nhưng cứ khăng khăng làm theo ý mình, khiến bản thân bị thương khắp mình.
Hôn nhân của bà và Giang Vũ Thành là cuộc liên hôn gia tộc. Tất nhiên, bà cố sống cố chết muốn lấy ông cũng là vì bà cũng có chút tình cảm với ông.
Người thừa kế của nhà họ Giang là người tính tình lạnh nhạt xa cách, không gần nữ sắc, giữ mình trong sạch, khác với cánh công tử con nhà giàu ăn chơi trác táng khác. Ngoại trừ tính các có phần bộc trực ra thì đối xử với bà cực kỳ tốt.
Lâm Man Hề tình cờ nghe được chuyện ông có mối tình đầu oanh oanh liệt liệt hồi học đại học. Về sau không biết làm sao, có lẽ người nhà không đồng ý nên đã chia tay.
Tóm lại là không còn ở bên nhau nữa. Lâm Man Hề cũng không để chuyện này vào trong lòng, người kết hôn cùng ông ấy chẳng phải bà hay sao.
Sớm chiều kề cận bên nhau, bà không tin mình không thể hâm nóng trái tim ông ấy. Về sau hai người sinh ra Giang Tịch, cũng xem như là một gia đình vui vẻ hòa thuận.
Nhưng quả bom được hẹn giờ cũng chôn vùi ở đó.
Năm Giang Tịch mười mấy tuổi, sự xuất hiện của Giang Mặc đã dấy lên một làn sóng cực lớn.
Trong lúc kinh ngạc bất ngờ, Giang Vũ Thành cũng đổi tên cho Giang Mặc rồi đón cậu ta về nhà, dốc hết mọi thứ để bù đắp cho cậu ta.
Sau khi Giang Mặc xuất hiện, thái độ của Giang Vũ Thành quả thực cũng khiến người ta chạnh lòng. Bởi vì thương xót Giang Mặc mất mẹ vào lúc niên thiếu, cho nên Giang Vũ Thành vô cùng quan tâm cậu ta, còn tận tâm hơn cả đối với Giang Tịch trước đây.
Đến nỗi ông cũng quên mất, ông còn một cậu con trai tên là Giang Tịch.
Vào lúc học cấp ba, vì nhìn thấy bà âm thầm rơi lệ buồn bã ở nhà, cảm xúc tiêu cực của Giang Tịch càng sâu nặng thêm. Con người Giang Tịch càng trở nên lạnh lùng, lầm lì ít nói, chuyện này có liên quan rất lớn đến thái độ của Giang Vũ Thành.
Cho đến bây giờ, nhớ lại thời điểm rối ren của nhà họ Giang, Lâm Man Hề vẫn không muốn hồi tưởng lại.
Trước khi Giang Tịch về nước, thậm chí Giang Vũ Thành còn gọi Giang Mặc đến để phân chia chút quyền hành ở Giang Thị, nhưng dưới sự áp chế của Lâm Man Hề, cuối cùng ông cũng không thể làm như ý nguyện.
Thằng bé Giang Mặc tuy là người không tranh không giành, nhưng Lâm Man Hề không thể bỏ qua vết thương lòng này được.
Nếu như có thể làm lại, cho dù có sự tồn tại của Giang Mặc hay không, bà cũng không muốn lựa chọn bạn đời của mình mà chỉ dựa vào tình cảm yêu thích của mình.
Cái cảm giác quãng đời còn lại chỉ còn mình ta cố gắng ấy, bà không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.
Ban đầu sắp đặt cho Giang Tịch cô gái nhà họ Quý... Lâm Man Hề vui vẻ tiếp nhận... nhưng thực ra bà cũng có lòng riêng... điều kiện nhà họ Quý quả thực không tồi...
Sau khi hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ, bà thầm thở dài một tiếng. Dù sao thì bây giờ mình có tiền có sắc có con trai, còn có bạn chơi mạt chược có thể tám chuyện nữa, cuộc sống cũng tự tại hơn cả thần tiên.
Còn Giang Tịch và Quý Minh Châu...
Sau này nếu thực sự không thể thành đôi, bà sẽ đích thân đến nhà đối phương để bàn bạc lại là được.
Điều quan trọng nhất vào lúc này vẫn là phải nấu cho hai đứa một bữa tối thịnh soạn.
Thời gian cũng chưa muộn lắm, nhưng Lâm Man Hề đã cân nhắc đi vào bếp bắt đầu công việc phân chia lựa chọn đồ ăn rồi.
Bên phía bàn ăn, chỉ còn lại hai người Quý Minh Châu và Giang Tịch.
“... Ghét ăn ngọt nhất sao?” Quý Minh Châu nhìn anh.
Giang Tịch trái lại không còn vẻ điềm tĩnh như lúc ở trước mặt Lâm Man Hề nữa, anh mất tự nhiên ho hai tiếng, hắng giọng rồi dời mắt sang chỗ khác.
“Đừng rời mắt sang chỗ khác!” Sự lơ đãng vào ban nãy của Quý Minh Châu đã biến mất. Đến lúc này, đáy lòng cô đã hiện lên một đáp án rõ ràng, khiến cô phải cất cao giọng lên mấy nốt: “Giang Tịch, nhìn em này!”
Không biết qua bao lâu, anh mới rề rà nhìn sang cô, “Anh đang nhìn em đây.”
Hai đôi mắt chạm nhau, mọi chuyện đã trở nên rõ ràng chẳng cần nói nữa.
Trong không khí, những hạt bụi li ti bị những tia sáng soi chiếu trở nên rõ ràng.
Vào giây phút này, người có tình đã hiểu thấu lòng nhau.
Không cần những lời nói dư thừa, cũng chẳng cần lời giải thích dài dòng.
Dòng sông tình ái bị vùi lấp trong thời gian, chầm chậm chảy xuôi, tất thảy mọi thứ đã rơi vào trong tiết trời đầu xuân ấm áp tươi sáng này.
...
Lâm Man Hề bận rộn trong bếp một hồi, sau đó ra phòng khách ngủ trưa.
Dựa theo những ngày cuối tuần trước đây, chắc chắn Giang Tịch sẽ kéo Quý Minh Châu vào phòng mình, làm mấy chuyện này nọ lọ chai.
Nhưng hôm nay có mặt Lâm Man Hề ở đây, với lại hai người cũng mới chọc nổ “bong bóng” nho nhỏ, đến lúc này, hai bên đều cảm thấy bụng dạ thấp thỏm.
Quý Minh Châu quay về phòng, ngồi cười “hihi” một cách ngốc nghếch một hồi.
Nhưng đợi đến khi cô cười xong, đột nhiên cảm thấy mình đã bị thiệt. Sao cô lại không tranh thủ thời cơ hỏi Giang Tịch bắt đầu thích cô từ lúc nào nhỉ?
Dù gì, anh cũng che giấu giỏi quá còn gì.
Dù khẩu vị của anh có kén chọn thế nào, lúc học trung học Giang Tịch đều chấp nhận món ăn mà cô gọi, đây là sự thật. Cho dù có ghét đồ ngọt như thế nào, kể từ khi sống ở Bách Duyệt đến giờ, Giang Tịch gần như chỉ xoay quanh những món ăn thiên về vị ngọt, đây là sự thực.
Anh cứ cam tâm tình nguyện như thế, không kể công một chút nào, lặng lẽ làm mọi thứ vì cô.
Sau khi nghĩ như vậy một hồi, Quý Minh Châu kiềm chế lại... không được cười ngu ngốc như vậy nữa!
Tâm trạng của cô cũng cực kỳ tốt, cô nhanh chóng mở Weibo, đăng một dòng trạng thái về tình yêu.
Thực ra dạo gần đây Quý Minh Châu hơi có cảm xúc “lười biếng tiêu cực”, chiếc vlog có chủ đề về Thụy Sĩ mà cô đã hứa hẹn trước đó đã “đắp chiếu” rất lâu rồi.
Trong phần bình luận và tin nhắn riêng toàn là tin nhắn thúc giục ra video mới.
Nhưng... cô bị thế này cũng là có nguyên nhân.
Một là, tư liệu về Thụy Sĩ quá nhiều, cô muốn cắt ghép một cách cẩn thận, nên tiến độ chậm chạp. Hai là, tình yêu thực sự đã khiến người ta mất đi lý tưởng, Quý Minh Châu dần dần không còn lòng dạ làm việc nữa, có chút ý định kéo dài vô hạn.
Sau khi xoa dịu tâm trạng của mọi người, cô đã đăng một dòng trạng thái nhìn là biết phát ra những bong bóng ngọt ngào.
[Pearl: Một ngày tâm trạng tốt, từ một người ghét ăn đồ ngọt nhưng lại vì bạn mà nếm thử tất cả đồ ngọt (gà con.jpg)]
Bài đăng này vừa xuất hiện, cư dân mạng lại nhao nhao xuất hiện.
[Yêu vào cái là khác ngay nhỉ Trân châu nhỏ, haha]
[Đúng á, em cũng từng có tâm trạng tốt như này, nếu được xem vlog Thụy Sĩ thì tâm trạng của em sẽ càng tốt hơn đấy!]
[Dạo này ngay cả sợi tóc của Pearl chan cũng toát ra mùi vị của tình yêu đó nhỉ.]
[Túm quần lại là vì sao vợ lại thích cái icon hình con gà như vậy chứ? Gần như bài đăng nào vợ cũng dùng icon này. Liên tưởng đến chú gà hoa hồng lần trước, hình như anh đã hiểu ra điều gì đó! Anh thất tình rồi nè em mau đến an ủi anh đi!]
Quý Minh Châu nhấn like từng dòng bình luận một, ánh mắt cô dừng lại ở dòng cuối cùng.
Vì sao vậy nhỉ?
Trên đời này lấy đâu ra nhiều câu hỏi vì sao như vậy.
Cô có thể giải thích, nhưng cũng có thể có đáp án khác nhau.
Quý Minh Châu lướt Weibo trong sự buồn chán cực độ, sau đó cô phát hiện ra cái tài khoản với những ký tự lung tung kia lại có mặt đúng giờ.
Chiếc ảnh đại diện mặc định quen thuộc, ID bằng ký tự lung tung quen thuộc... cùng với giọng điệu quen thuộc?
Mỗi khi tài khoản này xuất hiện, người này cũng phải tranh luận một hồi với fan trong siêu thoại của cô.
Cũng giống như bây giờ.
[bcdef8888 trả trời: Một, đừng có xưng hô bừa bãi. Hai, chẳng vì sao cả. Ba, bạn nghĩ hay thật.]
[Cư dân mạng trả lời bcdef8888: ? Sao lại là cái tài khoản ảo này nhỉ! Đừng có làm phiền tao! Biến giùm cái! (Bị chọc tức.jpg)]
Sau khi đầu óc linh hoạt trở lại, Quý Minh Châu mơ hồ cảm thấy hình như mình đã bắt được một manh mối nào đó.
Dẫn dắt cô đi về phía trước.
Cô ấn vào tài khoản có ký tự hỗn loạn như tài khoản thủy quân* này, thời gian đăng ký cũng gần với cô nhưng chưa lâu lắm.
*Tài khoản của một nhóm người được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…) (google)
Thông tin cá nhân gì đó cũng không điền, không có chút thông tin nào.
Nhưng những lượt nhấn like và chia sẻ của tài khoản này đều là Weibo của cô, ngoài ra cũng chẳng có gì khác.
Thậm chí, hình như người này còn gia nhập siêu thoại của cô nữa...?
Tài khoản ảo ngày nay đều chuyên nghiệp như vậy sao!
...
Sau khi chia sẻ tâm tư thầm lặng của mình với người hâm mộ, Quý Minh Châu mở khung chat với “Người chăn nuôi” ra.
Cô gửi một icon “muaz” dễ thương.
Sau đó, tựa như bị phải bỏng đến nơi, Quý Minh Châu vội vàng thoát khỏi Wechat.
Hành động chủ động bạo dạn như này, nhưng lại thăm dò kín kẽ dè dặt, thật sự khiến người ta có thử nhiều lần cũng chẳng xảy ra sai sót.
Đến giờ cơm tối, Lâm Man Hề làm cả một bàn đầy đồ ăn, muốn bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu.
Để chúc mừng tình cảm hòa hợp, bà còn lấy một chai rượu vang trong hầm rượu rồi khui ra.
“Tối nay mẹ không về nữa, ngủ lại chỗ các con một tối nhé.”
Sau khi Lâm Man Hề vui vẻ hoan hỉ nói ra câu này, một người trước giờ yên lặng ít nói như Giang Tịch đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn bà bằng ánh mắt u ám.
“Làm sao thế?” Quý Minh Châu sờ vào mặt mình.
Giang Tịch nhìn chằm chằm vào bà một hồi, nói với vẻ hơi khó chịu: “Không có gì.”
Cảm xúc trái ngược trong anh sắp sửa tràn ra ngoài rồi.
Lâm Man Hề cũng khá hiểu tính tình của Giang Tịch, dĩ nhiên bà cũng nghe ra.
“Không có gì thì việc gì con phải khó chịu thế?” Lâm Man Hề lại muốn véo tai Giang Tịch rồi, “Trưởng thành cái là tính nết trở nên khó ngửi như này, nếu ngày nào đó mẹ có ngất đi thì cũng là bị con chọc tức mà ngất đấy.”
Quý Minh Châu ngồi một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Cô biết rõ Giang Tịch khó chịu vì chuyện gì. Ở bên nhau lâu, cô cũng có thể nắm bắt được một chút tâm tư của Giang Tịch.
Nhìn anh có vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng đằng sau đó lại trái ngược hoàn toàn.
Ban nãy, sau khi Quý Minh Châu gửi cho anh cái icon kia, ở trên bàn cơm, ánh mắt anh nhìn cô giống như đã nhen nhóm ngọn lửa âm u.
Quả nhiên, đợi đến khi ăn tối xong, khi Lâm Man Hề dọn dẹp một hồi rồi đi tắm. Giang Tịch nghênh ngang đi thẳng vào phòng Quý Minh Châu, còn tiện tay đóng cửa lại.
Không phải mọi sự gáp gáp đều được coi là vội vã, tương tự đó, không phải tất cả sự nôn nóng đều được coi là không thể chờ đợi.
Những cử chỉ chậm rãi, biểu hiện thong thả mới giống như một buổi thanh tẩy về mặt thị giác lẫn tinh thần, đến một cách muộn màng. Cô cảm giác dường như cô đã bị nhìn hết một lượt rồi.
“Sếp Giang, chẳng phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?” Quý Minh Châu bị Giang Tịch ấn lên cửa, không thể chạy trốn, bèn dứt khoát chế nhạo anh.
Giang Tịch cúi đầu về phía Quý Minh Châu, hôn thật mạnh lên cổ cô, “Đồ ngọt như thế này thì anh thích ăn.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Quý Minh Châu hầm hừ lẩm bẩm một hồi.
“... Bác gái ở ngay bên cạnh đấy.” Giang Tịch đang định tiến thêm một bước nữa thì bị Quý Minh Châu ngăn lại, nhắc nhở anh.
Anh chống hai tay ở hai bên cổ cô, nghe thấy thế thì thoáng giương mày lên, “Em nói như vậy khiến anh nhớ ra một chuyện.”
“... Em làm sao?” Quý Minh Châu tỏ ra khó hiểu, chống hai tay lên bờ vai rộng của anh.
“Khi nào em mới cho anh danh phận?”
“...”
Quý Minh Châu quyết định rút lại những lời mình đã nói lúc trước.
Yêu cầu của người này... đúng là thẳng thắn thật đấy!!
“Nhìn dáng vẻ của quý bà Lâm, rõ ràng bà ấy đã hiểu lầm rồi.” Giang Tịch lại nói tiếp.
Nhưng Lâm Man Hề hiểu lầm là do ai cơ chứ.
Quý Minh Châu chợt nhớ lại những lời nói được lan truyền trong giới phụ huynh.
Cái câu “không có cảm giác” của Giang Tịch có thể nói là một tình tiết đầy sống động, để cho người lớn hai nhà biên soạn câu chuyện đồ sộ về chủ đề mối khủng hoảng khi sống chung của hai người.
Quý Minh Châu càng nghĩ càng thấy tức giận.
“Ồ, thế nên là, phải trách ai đây nhỉ?”
Cô hơi nheo mắt lại, “Anh lật mặt nhanh như vậy, người khác có thể tin chúng ta đột nhiên yêu đến chết đi sống lại không?”
“Hóa ra em cảm thấy giữa chúng ta là trạng thái yêu chết đi sống lại sao?” Câu nói này của Giang Tịch có thể nói là nói toạc móng heo, nắm bắt được trọng tâm.
Quý Minh Châu cứng họng một lát, ngay sau đó lại tiếp tục phản bác lại: “Hừ, em mặc kệ! Ban đầu là ai nói không có cảm giác nhờ? Có bản lĩnh thì anh đừng có suốt ngày mò vào phòng em nữa đi?”
“Anh không có bản lĩnh này.” Giang Tịch cười khẽ, giọng anh trở nên nhẹ bẫng bay bổng.
Anh trực tiếp thừa nhận, không một chút đắn đo.
Được nụ cười này làm nền, khuôn mặt vốn đã sáng láng cao quý của Giang Tịch lập tức càng trở nên xán lạn hơn, đẹp trai chết người.
“Nhưng cả người anh mọi chỗ từ trên xuống dưới, đều rất có cảm giác với em.”