Chương 57
Quý Minh Châu đón lấy ánh mắt của Giang Tịch, cô lẳng lặng nhìn anh một hồi, nhất thời lại quên phải đáp lại anh thế nào.
Cô véo vào cánh tay anh rồi nói: “Sếp Giang, mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này vẫn nên ít nói thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng anh không cảm thấy đây là những lời dỗ dành.” Giọng điệu của Giang Tịch bình thản, nghe có vẻ rất nghiêm túc.
Quý Minh Châu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, có vẻ anh còn muốn giải thích chi tiết hơn, cuối cùng cô cũng bật cười thành tiếng.
“Được rồi, anh nói không phải thì không phải, trêu anh tí thôi mà, anh căng thẳng thế nhỉ.” Quý Minh Châu giơ tay lên, bóp bóp mặt anh.
Giang Tịch giữ lấy bàn tay đang động chạm lung tung của cô, sau đó lại đè lên cô, “Mặt của anh dễ sờ như vậy à?”
“Đúng thế.” Quý Minh Châu đáp lại. Bàn tay vươn tới vươn lui, dù bị anh túm lại vẫn cố gắng đi trêu chọc anh, “Sờ siêu dễ luôn á.”
“Vậy nếu có đi có lại, anh cũng phải sờ lại.”
“?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
... Chuyện này mà cũng có thể kì kèo từng tí một sao?!
Một giây sau, Quý Minh Châu đã hiểu “sờ lại” mà Giang Tịch nói là gì.
Rõ ràng cô sờ bên trên, kết quả Giang Tịch lại lẳng lặng thay đổi, nơi anh chạm vào dần dần đi thẳng xuống dưới.
Thế này thì không được rồi!
“Nếu để bác gái nhìn thấy anh làm như này, chắc hẳn bác ấy sẽ tức đến ngất xỉu lần nữa đó.”
“Em chắc chứ?” Giang Tịch cố tình dừng lại, “Nếu như nhìn thấy thật thì bà ấy vui còn chẳng kịp ấy chứ.”
“Ồ... chỉ có anh là giỏi ngụy biện.”
“Đây không phải ngụy biện, là sự thực đã định.”
Giang Tịch nói đoạn cúi người xuống, hơi thở nóng rực trêu chọc cô, “Quý bà Lâm vừa đến một cái, chẳng thể làm chuyện gì nữa.”
Anh nói câu này với vẻ mập mờ không rõ, khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Không có chuyện gì cũng làm như có chuyện rồi không bằng.
Đúng lúc Quý Minh Châu đang định lên tiếng vặc lại anh, cửa phòng bị gõ hai cái không nặng không nhẹ.
“... Minh Châu có ở trong đó không? Ngủ rồi hả con?” Đây là giọng Lâm Man Hề.
Giả tưởng trước đó của Quý Minh Châu cứ thế đột ngột trở thành sự thực.
Quý Minh Châu cứng họng, hai tay chống lên vai Giang Tịch, hơi nghiêng mặt qua nói: “... A con ở đây, sao thế bác gái?”
“Bác chỉ hỏi vậy thôi, vì bác vừa tìm Giang Tịch mà chẳng nhìn thấy nó đâu, không biết đi đằng nào rồi, con có nhìn thấy nó không?”
“Con không nhìn thấy ạ...!”
Quý Minh Châu vừa dứt lời, ngay lập tức là màn trừng phạt mang tên gặm cắn của Giang Tịch.
Cô đưa tay che cái cổ thon dài của mình lại, khẽ ấn vào nơi Giang Tịch đã chạm vào, nói khẽ: “Anh cố tình phải không?”
“Ừm, không thấy thì thôi vậy, có lẽ nó lên lầu làm việc rồi, bác cũng chẳng thèm đi tìm nữa. Vậy con ngủ sớm chút nhé, hôm nay bác tới đây cứ cảm thấy cả người con như hết hơi ấy. Nghỉ ngơi nhiều vào, bác cũng đi ngủ đây.”
“Dạ vâng, con cũng đi ngủ ngay đây bác.”
Đợi đến khi tiếng bước chân của Lâm Man Hề dần xa, Quý Minh Châu mới hung dữ uy hiếp: “Nghe thấy chưa, bác gái muốn em đi ngủ sớm kìa.”
Giang Tịch đáp lại một cách biếng nhác, vẫn ngoảnh mặt làm ngơ như cũ.
Quý Minh Châu nghi ngờ anh vốn không nghiêm túc lắng nghe, nghe tai trái lọt ra tai phải.
Không biết nghĩ đến chuyện gì đó, Quý Minh Châu suýt chút nữa đã cười ra tiếng, đôi mắt đào hoa của cô sáng long lanh, “Giang Tịch, anh biết không, anh lặng lẽ qua bên này, cứ như đi vụng trộm ấy.”
“Không biết.” Anh ngậm lấy cánh môi cô, giọng anh lọt ra từ khe hở giữa hai đôi môi, “Nhưng nếu em khăng khăng hiểu như này thì anh có thể lập tức thực hiện.”
“... Thực hiện gì cơ?”
“Như em nói đó, vụng trộm.”
...
Tối đó, Giang Tịch đã thực hiện triệt để những lời mình nói, cũng không biết có phải anh coi cô thành món đồ như củ cà rốt hay không. Sau khi gặm cắn đã đời, anh mới giơ cao đánh khẽ buông tha cô.
Giang Tịch vừa đi khỏi, Quý Minh Châu liền mệt mỏi ngã phịch xuống giường, ngủ không biết trời trăng gì nữa.
Có lúc cách tiếp xúc quá dính người cũng không ổn, mức độ bám dính nhau này có lẽ phải kiềm chế một chút.
Chí ít là, Quý Minh Châu không thể ngủ ngon.
Buổi sáng, khi cô dùng dằng mãi mới dậy thì cũng là lúc Lâm Man Hề làm bữa sáng.
Vì tối qua ngủ sớm nên Quý Minh Châu cũng không dậy quá muộn. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô loẹt quẹt đôi dép lê đi ra, đúng lúc bắt gặp Giang Tịch cũng vừa ra khỏi cửa, rồi hai người cùng đi ra phòng ăn.
“Chào buổi sáng bác gái.” Quý Minh Châu vừa nói vừa dụi dụi mắt.
“À chào buổi sáng.”
Lâm Man Hề đáp lại, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cô gái đối diện.
Lúc Quý Minh Châu ngồi xuống, vừa hay một bên cổ của cô hướng thẳng về phía này.
Vì nhiệt độ ở bên Bách Duyệt vừa vặn, dù sáng sớm đầu xuân vẫn hơi se se lạnh, nhưng ở trong phòng vẫn ấm áp hơn.
Cô chỉ mặc một chiếc áo cashmere mỏng manh, cũng không mặc áo khoác, nhìn rất thoải mái.
Vì thế, có rất nhiều vùng da nõn nà không được che khuất lộ ra ngoài vào lúc này.
Cần cổ thiên nga thon dài ưu nhã, có một vài vết đo đỏ, khi nhìn gần thì thấy rất rõ.
Lâm Man Hề đặt bơ xuống trước mặt cô, “Minh Châu à, cổ của con bị sao vậy? Bên phía Bách Duyệt sạch sẽ thoáng mát như này, chắc cũng không có côn trùng đâu nhỉ.”
Quý Minh Châu kêu “A” một tiếng, ngụm sữa cô vừa mới uống suýt chút nữa đã phụt ra ngoài, “Chắc là... bị dị ứng ạ?”
“Dị ứng?” Lâm Man Hề thoáng tỏ ra ngờ vực, sau đó bà lại dặn dò: “Vậy phải kiểm tra kỹ chăn nệm rồi, những cái làm con dị ứng thì về sau đừng ngủ ở đó nữa, tốt nhất là sau này đi bệnh viện một chuyến, kiểm tra nguyên nhân dị ứng xem.”
Lâm Man Hề nghiêm túc dặn dò, trái lại Quý Minh Châu lại cảm thấy ngượng ngùng.
Cô lén liếc kẻ đầu têu bên cạnh cô rồi hung dữ giẫm vào chân anh một cái.
Lâm Man Hề không tiếp tục ở lại Bách Duyệt nữa, đến tối Giang Vũ Thành đến nơi này, đón bà đi dự tiệc ở nhà bạn thân.
Trước khi đi, bà còn không quên kéo Giang Tịch qua một bên, thấp giọng thủ thỉ một hồi.
Quý Minh Châu không nghe được nội dung cụ thể, cảm thấy cực kỳ tò mò. Sau khi Lâm Man Hề ra về, cô kéo Giang Tịch qua, “Bác gái đã nói gì với anh thế?”
Giang Tịch để mặc Quý Minh Châu ôm lấy anh như gấu túi ôm cây, chỉ hỏi ngược lại: “Em cảm thấy mẹ anh sẽ nói những gì?”
“Liên quan đến chuyện dị ứng chăng?”
“Một phần thôi.” Giang Tịch rũ mắt nhìn cô, “Bà ấy bảo anh chăm sóc em cẩn thận.”
Giang Tịch nói câu này với vẻ ẩn ý, đến tối khi chỉ có hai người, anh mới bộc lộ ra toàn bộ.
Buổi chiều, hai người chia ra hai ngả, Giang Tịch ở trong phòng sách, Quý Minh Châu ở trên căn gác, mỗi người bận việc của mình.
Đến tối, hai người mới gặp lại nhau.
Giang Tịch lấy một chai rượu trong hầm rượu và cầm ly chân cao, động tác khui nắp chai nhìn rất lưu loát liền mạch.
Dáng vẻ hào phóng rộng rãi như này khác xa hoàn toàn so với lúc anh cưỡng chế không cho cô uống rượu trước kia.
“Đột nhiên tốt bụng thế sếp Giang?” Quý Minh Châu cầm lấy ly rượu, nhấp mấy ngụm, “Em có thể uống mấy ly đây?”
“Muốn uống bao nhiêu cũng được.”
Giang Tịch dễ dãi thế này khiến Quý Minh Châu âm thầm cảm thấy nghi ngờ, nhưng đợi đến khi cô nhìn bao bì trên vỏ chai, cô chợt nhớ đến chuyện mà Giang Tịch đã nói lúc trước, “Có phải chúng ta sắp uống hết rượu ở trang trại rượu này rồi không?”
“Ừ, lần sau chúng ta đến đó lại lấy thêm hai thùng nữa.”
“Thật ư?”
“Ừ.”
Có được sự xác nhận Quý Minh Châu tỏ ra rất hài lòng, sau đó... dòng suy nghĩ của cô nhanh chóng đi chệch hướng.
Quý Minh Châu đã tưởng tượng ra chuyến đi đó, âm thầm đưa ra một quyết định.
Cô muốn tắm uyên ương với Giang Tịch ở bể nước nóng.
Sau đó một lần ra tay đoạt ngay danh hiệu “Tra nữ giàu nhất thành phố Ngân” tán tỉnh khiến anh chết mê chết mệt mà chẳng đền mạng, phủi mông chạy lấy người.
Cứ hí hửng nghĩ ngợi như thế, trong lúc vô thức, cô đã uống không ít rượu. Giữa chừng... hình như Giang Tịch còn thêm rượu cho cô? Đến chính Quý Minh Châu cũng chẳng rõ nữa.
Thế giới trở về thời kỳ hỗn loạn, người trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Nhưng trong tầm mắt của cô chỉ có duy nhất một mình anh.
Cô cười duỗi tay ra, lập tức bị người nọ đè xuống sàn nhà cạnh bàn ăn, Quý Minh Châu mới kêu “ưm” một tiếng.
Mặt đất tích tụ sự lạnh lẽo, châm chích khiến sống lưng cô tê tái, sởn gai ốc.
Nhưng sự nóng bỏng như ngọn lửa ở trước mặt lại hoàn toàn trái ngược với cảm giác này.
Quý Minh Châu không ngừng qua lại giữa hai cực nóng và lạnh này, chỉ cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa.
Trong cơn mơ màng, chỉ có những xúc cảm mà Giang Tịch tạo ra cho cô mới rõ ràng nhất.
Sau đó, váy của cô được vén lên, hơi lạnh xộc lên từ mọi phía.
Giang Tịch vươn tay đến mặt đùi trong của Quý Minh Châu, chậm rãi vuốt ve, ngày càng có xu hướng đi vào bên trong, hướng đến nơi suối nguồn ấy.
Lúc cô hơi say là lúc cô ngoan nhất, để mặc người ta sắp đặt, cũng sẽ không giương nanh múa vuốt, móng vuốt sắc nhọn cũng được thu gọn lại.
Quý Minh Châu bị Giang Tịch trêu chọc như vậy, cô vô thức rụt người lại, nói: “Giang Tịch... đừng mà... em muốn uống rượu vang...”
Như thế vẫn chưa đủ, cô muốn tiếp tục uống thêm.
“... Em nói cho anh nhé... em phải uống rất rất rất nhiều ly ấy...”
Giọng của Giang Tịch đã trở nên khàn đặc, “Đã thế này rồi mà còn uống rượu à?”
“Ừm...”
“Được, như em mong muốn.”
Anh nhận lời rồi đứng dậy đi lấy ly rượu qua đây. Quý Minh Châu còn chưa duỗi tay ra nhận thì đã cảm nhận được có dịch thể mát lạnh rưới vào vai mình.
Cô gái tóc đen môi đỏ, đôi mắt đào hoa giăng mắc sương mờ, mái tóc rối bời xõa tung trên bả vai và sàn nhà.
Vì thấm rượu vang nên chiếc áo len cashmere trắng tinh đã ướt đẫm một mảng.
“Này... anh phạm quy rồi!” Dù Quý Minh Châu đã say túy lúy, nhưng cô vẫn có ý thức của mình.
Đây là rượu vang cô muốn uống mà!
Không phải thế!
Ngón tay Giang Tịch rút khỏi váy của cô, khẽ di trên bả vai cô mấy cái, khiến mùi rượu bốc hơi tự nhiên, lan tỏa trong không khí.
“Không, em nói sai rồi, người phạm quy mới là em.” Anh nhấp một ngụm rượu, rồi cúi đầu xuống, mớm một ngụm vào miệng cô.
Quý Minh Châu bị ép phải tiếp nhận, cảm thấy hương rượu vang nồng nàn bùng nổ giữa hàm răng.
Sau đó, trên nền nhà bằng đá cẩm thạch trong một buổi tối bóng đêm như nước này.
Cô nghe thấy giọng Giang Tịch vang lên sau đó.
“Uống được chưa?” Anh nói.
...
Bởi vì tối ấy bị anh “chấm mút”, mấy ngày sau đó, Quý Minh Châu cứ mãi tránh Giang Tịch như rắn rết.
Bởi chỉ cần nhìn thấy anh, những hồi ức mông lung không rõ ràng liền trào dâng trong đầu.
Cảm giác bị chi phối ấy, quả thực khiến người ta khó lòng mà chống đỡ được.
Sau khi mớm rượu cho cô xong, Giang Tịch càng trở nên táo bạo hơn, từ bên dái tai của cô đi thẳng xuống dưới, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
Cực kỳ ngang ngược.
Kỹ thuật nhào nặn bánh bao của anh hiện tại cũng thành thạo hơn trước rồi.
Có thể nói là! Mặt chó dạ gà!
Quý Minh Châu quyết định phải bo bo giữ mình, để mình có thể yên ổn một chút, đồng thời cũng có thể khiến anh ngừng lại một thời gian.
Có lẽ Giang Tịch cũng không ngờ được rằng, bởi vì hành vi phóng túng mạnh bạo đột ngột của mình, mấy ngày tiếp theo anh cũng không thể lại gần người Quý Minh Châu được.
Đây có thể gọi là tình huống vừa mất phu nhân lại thiệt quân điển hình.
Trạng thái này kéo dài cho đến khi hai người đến suối nước nóng một lần nữa, mới có biến chuyển tốt.
“Vẫn không để ý đến anh à?” Giang Tịch lái xe, cứ mãi nghĩ về sự lạnh nhạt của Quý Minh Châu với anh vào quãng thời gian này.
Mấy ngày này, Quý Minh Châu nói chuyện ít được bằng nào thì ít bằng đấy.
Ở Bách Duyệt cũng như thế, có thể khóa cửa thì khóa cửa, không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Vào cuối tuần này, khi anh nói lên đường đến suối nước nóng, bảo cô sắp xếp hành lý, Quý Minh Châu mới trưng sắc mặt dễ coi cho anh xem.
Vì sao lại không để ý đến anh cơ chứ... Giang Tịch không thể nghĩ ra bất cứ nguyên nhân nào!
Tối hôm ấy, thế mà...
Ngay cả nghĩ lại cũng đã khiến người ta đỏ mặt, chứ nói gì đến người trong cuộc.
Sàn nhà đúng là không thể nhìn nổi nữa.
Áo len và váy ngắn của cô cũng không thể mặc lại được nữa
Toàn bộ đều là cặn rượu vang.
“Giang Tịch, anh hoàn toàn không xem xét lại mình, nếu như em nhân lúc anh say rượu bất tỉnh nhân sự, động tay động chân với anh, anh có vui không?”
Giang Tịch dứt khoát đánh tay lái, đáp lại rất nhanh: “Dĩ nhiên.”
Cái giọng điệu “chỉ ước gì có thể như vậy” này là thế nào vậy.
Quý Minh Châu: “?”
Cô cảm thấy như này chẳng khác gì heo nói chuyện với gà, hai người hoàn toàn không nằm trên cùng một trục hoành.
Có điều, cùng với câu nói vừa rồi, xe của họ cũng men theo lề đường, từ từ dừng lại.
“Sao lại dừng xe ở đây vậy?” Vốn dĩ Quý Minh Châu muốn về nhà họ Quý lấy chút đồ, vì thế vừa rồi cô đã bảo Giang Tịch đưa cô về nhà họ Quý một chuyến trước khi đi đến suối nước nóng.
Bây giờ phóng tầm mắt ra nhìn, bên ngoài là một siêu thị hàng nhập khẩu rộng lớn, ba chữ cái sáng chói.
“Dạo này thời tiết đã ấm lên, người đi du lịch thư giãn không ít, chắc chắn đường cao tốc sẽ hơi ùn tắc.” Nói đoạn, Giang Tịch nghiêng người tháo dây an toàn cho Quý Minh Châu.
“... Cho nên?” Quý Minh Châu vẫn không hiểu được mối liên hệ trong chuyện này, còn có nguyên nhân hậu quả sao?
“Cho nên mua cho em chút đồ ăn, nếu không trên đường buồn tẻ, em sẽ đói.” Giang Tịch biết lắng nghe, hiểu thấu lời của cô.
“Năm sáu tiếng đồng hồ, cũng không đến mức đói.”
“Đi mua chút đồ đi.” Anh vẫn không chịu từ bỏ.
“... Vậy cũng được.”
Dù gì Giang Tịch cũng đã đỗ xe lại, Quý Minh Châu cũng theo anh xuống xe.
Người đi siêu thị rất ít, nhưng hàng hóa rất đầy đủ, không gian rộng lớn, đồ ăn thức uống ở khắp mọi nơi trên thế giới đều có thể tìm thấy ở nơi này.
Quý Minh Châu tùy tiện lựa một ít, nhưng cô nghĩ đến khẩu vị của Giang Tịch, cuối cùng sợ anh cũng sẽ đói nên quay sang hỏi anh: “Giang Tịch, anh muốn ăn gì, em đi chọn với anh?”
“Anh không cần đâu, em lấy đủ chưa?” Giang Tịch nhìn xe đẩy, ngẩng đầu hỏi cô.
“Đủ rồi ạ.” Quý Minh Châu đáp bừa một câu, kéo anh đi thanh toán.
Ở siêu thị này toàn dùng hệ thống thanh toán tự động, dưới mô hình trí tuệ nhân tạo, chỉ cần đưa mã QR ra là được, trong lúc quét, một số sản phẩm sẽ tự động được tính ra giá tiền dựa vào trọng lượng.
Tuy không có nhân viên thu ngân, nhưng dường như mọi thứ càng thuận tiện hơn.
Quý Minh Châu đứng bên cạnh Giang Tịch, buồn chán ngắm nghía khắp siêu thị này.
Nếu cô nhớ không nhầm, trong lúc cô làm thư ký thân cận, cô đã liếc qua kế hoạch dự án trong tương lai của Giang Thị.
Trọng dự án năm nay, có cả kiến thiết siêu thị có người máy trí tuệ nhân tạo.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nỗi lòng tò mò, “Giang Tịch, siêu thị này có phần anh đầu tư sao? Em nhớ là Giang Thị có ý định xây dựng siêu thị thông minh thuộc về riêng mình.”
“Siêu thị này không phải, nhưng về sau công ty sẽ thành lập một chuỗi siêu thị thông minh thuộc Giang Thị.” Giang Tịch nói đến đây thì nhìn sang cô, “Đến lúc đó em có thể chọn lựa tùy thích.”
“Chậc, lắm tiền nhiều của gớm, nếu em vơ hết mọi thứ, anh cũng bằng lòng hả?” Quý Minh Châu bị anh chọc cười, cô cười rất giòn, có thể nói đây như một tia nắng đầu tiên trong mấy ngày gần đây.
Lúc này, tâm trạng cô rất tốt.
“Này.”
Giang Tịch lặng lẽ nhìn cô một hồi rồi đáp lại cô, vẫn không ngừng tay lại.
Anh quét mã vạch từng món đồ mà Quý Minh Châu chọn, cuối cùng anh lướt mắt nhìn kệ hàng cao cao cạnh đó.
Quý Minh Châu đang mải ngắm nghía siêu thị này, ánh mắt cũng nhìn lung tung khắp nơi. Vì thế, cô không nhìn thấy, cũng không chú ý đến động tác của Giang Tịch cạnh mình.
Sau khi cô lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy Giang Tịch lấy hai hộp nhỏ trên kệ hàng bên cạnh, bỏ vào trong túi đựng đồ be bé.
Tốc độ quá nhanh, đến nỗi chẳng nhìn rõ đó là gì.
Chỉ thấy thấp thoáng màu bạc, hộp vuông vức.
Quý Minh Châu cũng không bận tâm đến chi tiết nhỏ nhặt này.
Cho đến lúc này, cô vẫn còn chìm đắm trong chủ đề trước đó, “Giang Tịch, anh đừng tưởng rằng dùng chút đồ ăn vặt là có thể giải quyết được em, em mà lạnh lùng vô tình lên thì cũng lợi hại, cũng kéo dài lâu lắm đấy nhé.”
“Lợi hại?” Giang Tịch như đã chạm vào công tắc nào đó, anh nhìn cô, nói với giọng thong thả: “Được thôi, vậy cứ xem xem em có thể kéo dài bao lâu nhé.”