Chương 62
Quý Minh Châu thấy anh, hai tay đưa ra sau, vô thức che mông mình lại, “Giang Tịch... anh phải nghe em nói... thực ra đây là chuyện ngoài ý muốn.”
“Ừm, quả thực anh rất bất ngờ đấy.” Giang Tịch nhìn cô từ trên cao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh giận đấy à?” Quý Minh Châu nhổm người lên, sống lưng nép sát vào thành ghế sau lưng.
Giang Tịch nhìn chằm chằm vào cô một hồi, đột nhiên bật cười, “Anh có thể giận cái gì chứ?”
Anh bước từng bước ghé lại gần cô, chống hai tay sang hai bên người cô, hơi khom lưng xuống để ánh mắt ngang bằng với mắt cô.
“Chỉ là anh tự dưng muốn biết.”
Quý Minh Châu: “?”
“Một giây trước em còn nói là chính cung của anh, ngay sau đó đã biến thành bạn giường rồi sao?”
Vừa dứt lời, Giang Tịch cắn cô một cái thật mạnh, “Có thể công bằng chút không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng qua cô chỉ chém gió hai ba câu, cái anh chàng này cũng thật là.
Giang Tịch có thể trưng ra dáng vẻ khi anh nói câu “không có cảm giác” lúc trước không!
“Giang Tịch! Anh đừng có mà quá đáng quá nhé.”
Quý Minh Châu sờ má mình rồi duỗi chân ra định đạp anh, nhưng sức lực của cô hoàn toàn không bì được với anh. Cô bị anh bắt lấy chân một cách nhanh chóng chưa nói, lại còn bị Giang Tịch túm lấy mắt cá chân, trực tiếp phản đòn lại cô.
Đấu qua đấu lại, cục diện của sự việc đã một đi không thể thu lại rồi.
Ví dụ như tư thế vào lúc này...
Quý Minh Châu giơ cờ trắng, “Em đầu hàng em đầu hàng, về sau không miêu tả anh như thế nữa.”
Thực ra nếu nói có phải bạn giường hay không, chỉ riêng động thái và tiến triển như chiếc máy đóng cọc này của Giang Tịch thì có thể nói đại bác xung thiên*.
*Từ (炮) trong từ bạn giường còn có nghĩa mà đại bác, pháo, súng...
Quý Minh Châu thầm nói xấu trong bụng một hồi, cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
“Như thế vẫn thiếu.” Giang Tịch túm cổ chân cô không buông, chỉ khẽ hôn vào chóp mũi xinh xắn của cô. Giọng anh bình thản tựa như đang thảo luận một vấn đề không thể bình thường hơn được nữa: “Sau khi quay về, chúng ta bớt chút thời gian về nhà anh một chuyến.”
Quý Minh Châu nghe thấy thế, cũng không tiếp tục đùa giỡn với anh nữa.
Nếu đúng như những gì cô nghĩ... cô ngừng động tác lại, yên lặng nhìn anh rồi nói: “Giang Tịch... thế này cũng sớm quá rồi nhỉ...”
Cô còn đang tuổi xuân như thế này, chưa từng nghĩ sẽ đi đến hôn nhân nhanh như vậy.
Nhưng nếu kết hôn với Giang Tịch, cô cân nhắc đến vẻ ngoài, tài lực cùng thể lực và khả năng bếp núc của anh...
Hình như cũng không phải là không được.
Cô vẫn còn đang mải rối rắm, một giây sau Quý Minh Châu liền nghe thấy anh chầm chậm nói: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Giang Tịch buông cô ra, như cười như không nói: “Anh chỉ đơn thuần là muốn đưa em về nhà một chuyến thôi mà.”
“... Ồ.”
Xét thấy khuôn mặt tươi cười nham hiểm như đang nhìn một người khờ khạo của anh lúc này, Quý Minh Châu quyết định tạm thời không muốn nói chuyện với anh nữa.
Không muốn làm bạn giường mà muốn làm chính cung?
Anh cũng biết tính toán phết nhỉ!
...
Hai người ở đây đến buổi chiều, giữa chừng còn xách thùng rượu bốn tầng về, lúc này mới lên đường quay về thành phố Ngân.
Cả đi lẫn về đều là Giang Tịch lái xe, Quý Minh Châu đề nghị muốn thay nhau lái nhưng bị Giang Tịch từ chối.
“Không biết ông cụ bán xiên nướng lần trước còn ở đó không.” Lúc dừng lại đổ xăng, Quý Minh Châu nhìn ra ngoài cửa xe, không có bóng dáng mà cô nghĩ đến.
Cô không nói còn đỡ, vừa nói một cái Giang Tịch liền nghiêng mặt qua nhìn cô, “Cái mà em ăn lần trước đấy hả?”
“Dạ vâng, gặm lạp xưởng rất ngon.”
Cơ thể Giang Tịch hơi khựng lại, không biết đang hồi tưởng lại chuyện gì, ánh mắt anh nhìn cô cũng trở nên kỳ quái.
Một lát sau, anh lên tiếng, giọng anh toát ra chút ẩn ý sâu xa: “Lần sau gặm cái khác đi.”
Quý Minh Châu cứ cảm thấy có vẻ mình đã nghĩ xiên nghĩ xẹo rồi, cô chẳng chịu thua kém mà lườm lại anh, ánh mắt săm soi cố tình đảo qua đảo lại trên người Giang Tịch.
Sau đó, cô cảm thấy hơi vô vị, bèn mở Weibo của mình ra xem. Đại quân thúc giục đã online, đều đang hóng vlog về Thụy Sĩ.
Hai ngày nay cô ngâm nước nóng, xõa trong quán bar, vui chơi xả láng, trong khi chia sẻ hoạt động thường ngày của mình trên Weibo, cô cũng làm người hâm mộ chết trong lòng một ít.
“Sau khi mình quay về, anh nhắc em đi biên tập video nhé.” Giang Tịch biết cô đang làm công việc quay phim, điều này cô không nghi ngờ chút nào. Lần đầu tiên hai người đi du lịch cùng nhau, anh còn xách thiết bị giúp cô.
Nhưng cô không biết anh có biết cụ thể cô đang làm công việc gì không.
Cô chỉ biết rằng, nếu Giang Tịch mà lên cơn bám người thì cô đừng hòng nghĩ đến chuyện biên tập video nữa.
Vì thế, bây giờ Quý Minh Châu phải tiêm mũi dự phòng cho anh trước.
“Lần này em biên tập gì thế?” Giang Tịch từ từ nổ máy, lái xe ra khỏi trạm xăng.
Nghe thấy vậy, Quý Minh Châu nhìn sang anh. Nhìn dáng vẻ này của anh, quả nhiên Giang Tịch không hay biết gì.
Tuy trong những vlog của cô chưa từng lộ mặt bao giờ, nhưng trong lúc ghi hình có lúc sẽ phát ra tiếng. Người quen sơ với cô xung quanh chỉ cần quan sát kỹ sẽ không khó để nhận ra đó là cô. Cộng thêm có lúc không cẩn thận để lộ ra nhà họ Quý ở thành phố Ngân, tòa nhà Bách Duyệt, những góc độ trong lúc sơ ý đều là chứng cứ.
“Em biên tập vlog về Thụy Sĩ.” Quý Minh Châu nghĩ đến đây, cô nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh, “Giang Tịch, anh có tài khoản Weibo không?”
Nếu anh có thì cô sẽ cho anh biết tài khoản của mình, để anh quan tâm đến mình nhiều hơn cũng hay.
Giang Tịch nghe thấy thế cũng hơi khựng người lại chứ không nói gì, tiếng chuông điện thoại của Quý Minh Châu reo vang, trực tiếp cắt ngang câu trả lời tiếp theo của Giang Tịch.
Quý Minh Châu nhìn sang Giang Tịch ra dấu im lặng với anh, cúi đầu nhìn người gọi đến trên màn hình, là Quý Thiếu Ngôn.
“Alo, bố ạ.”
“Bảo bối, có việc tìm con này.”
“Sao thế ạ?”
“Có phải con định tiếp tục đăng ký học Yoga không? Người ở bên đó không liên lạc được với con nên gọi điện đến nhà mình. Thím Lý nói con vội vàng về nhà rồi lại đi, bèn chuyển lời cho bố, bảo bố tìm con.”
“Không liên lạc với con được á? Điện thoại của con ở bên người mà.”
“Người phụ trách nhắn tin Wechat tìm con mà không thấy con trả lời. Tối hôm nọ và tối qua còn gọi điện cho con những vẫn không liên lạc được, vì thế đã gọi điện đến máy bàn ở nhà.” Bên phía Quý Thiếu Ngôn thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách.
Không trả lời tin nhắn Wechat... là vì tin nhắn của cô quá nhiều...
Tối hôm nọ và tối hôm qua gọi điện thoại...
Chẳng phải là vì ai đó nên cô mới không có thời gian để ý đến sao.
Quý Minh Châu lườm Giang Tịch mất cái, ổn định lại tinh thần nói: “Không sao bố ạ, lát nữa con trả lời tin nhắn trên Wechat.”
“Ừm được.” dường như Quý Thiếu Ngôn chợt nhớ ra chuyện gì đó, ông khẽ cười mấy tiếng: “Hai ngày nay ra ngoài chơi vui không con?”
“Dạ có ạ.” Quý Minh Châu trả lời đại mấy câu rồi cúp máy trước.
“Sao lại nhìn anh như vậy?” Giang Tịch cảm nhận được ánh mắt săm soi của cô, bèn hỏi.
“Thì... xem da mặt của anh có thể dày đến cỡ nào thôi.” Quý Minh Châu nói rất thành thật.
Quý Thiếu Ngôn bị con gái ngắt máy trước, lặng lẽ để điện thoại sang một bên, ánh mắt rơi vào đâu đó.
Ông nhớ lại khi ông về nhà tối hôm qua, thím Lý nhận được một cuộc điện thoại thì ông đang ngồi ở sofa cách đó rất gần, ông có thể nghe được giọng phụ nữ dịu dàng nhỏ nhẹ ở đầu bên kia.
Khoảnh khắc ấy, ông gần như chấn động. Khi ông định nghe kỹ lại thì thấy thím Lý nói: “Không phiền không phiền đâu cô Liễu”, rồi bà cúp máy.
Lúc đó ông đang ngồi trên sofa, cũng giống như bây giờ, ánh mắt nhìn vào hư không.
Nhưng có rất nhiều chuyện, quả thực đã bắt đầu manh nha thay đổi hoàn toàn vào lúc này.
Cõi lòng Quý Thiếu Ngôn mịt mờ, chỉ cảm thấy có một sợi dây phương hướng, đang liên kết, dẫn dắt mình.
...
Từ thành phố Thân quay về thành phố Ngân, Quý Minh Châu làm việc ở Giang Thị chẳng được mấy ngày đã phải quay về Quý Thị.
Quý Thiếu Ngôn cũng giao phó trọng trách cho cô, trực tiếp giao chức vụ “Tổng giám đốc” cho Quý Minh Châu. Trước khi nhậm chức chính thức, cô đã làm quen với nghiệp vụ trong công ty, cuộc sống cũng coi như là nhàn hạ.
Giang Tịch thì trái lại, công việc vô cùng bận rộn
Lĩnh vực kinh doanh đầu tư của Giang Thị rất rộng, có mặt ở các loại hình lĩnh vực. Mà trọng tâm gần đây là một loạt các dự án mới mà Giang Tịch đã mở ra từ khi anh trở thành lãnh đạo của Giang Thị.
Việc phát triển seri robot trí tuệ nhân tạo mới dần được triển khai đến các robot dịch vụ, siêu thị thông minh cao cấp và các loại hình nghiên cứu con chip. Mọi mắt xích đều rất quan trọng và không cho được phép sơ suất.
Mà vì hai người không làm việc cùng nhau ở Giang Thị cho nên cơ hội gặp nhau vào ban ngày cũng ít đi rất nhiều. Đến tối, Giang Tịch cũng thường xuyên phải tăng ca, tòa cao ốc Giang Thị thường xuyên sáng đèn suốt đêm.
Quý Minh Châu làm việc ở Quý Thị xong, quay về Bách Duyệt thấy trống huơ trống hoác. Buổi sáng, lúc cô lái xe đến công ty, trong nhà vẫn trống vắng như cũ. Phần lớn thời gian cô ngồi xe Giang Tịch đến công ty, nhưng dù gì đích đến của hai người không giống nhau.
Ngoài chuyện này ra, hai người không gặp nhau thường xuyên.
Cho dù có bắt gặp thì cũng là vào lúc tối, Giang Tịch lẻn vào phòng cô, muốn ôm cô ngủ.
Trải qua những ngày tháng bận bịu nhất, Quý Minh Châu đi quấy rầy Giang Tịch, cuối cùng cũng nhận được sự hồi đáp của anh.
Quý Minh Châu: [Này anh chàng họ Giang, em muốn hỏi chút, tối nay anh có thể về sớm một tí được không?]
Giang Tịch: [Ừm, nhớ anh à?]
Quý Minh Châu: [Sếp Giang à... tối qua chúng ta vừa gặp nhau đấy...]
Đúng là họ đã gặp nhau, chỉ có điều thứ mà Quý Minh Châu có thể cảm nhận được là hơi thở nóng hổi và cái ôm ấm áp của anh.
Giang Tịch: [Anh sẽ cố gắng về sớm một chút, em có muốn mua cái gì không, anh tiện đường mua về cho em.]
Quý Minh Châu: [Hứ, chẳng cần đâu, anh về nhà là được, hôm nay chuẩn bị cho anh một sự bất ngờ lớn đấy.]
Giang Tịch: [Em đã nói ra rồi thì còn gì gọi là bất ngờ nữa?]
Quý Minh Châu: [Đây gọi là mũi tiêm phòng, dù gì anh cũng không đoán được sự bất ngờ này đâu (nắm đấm.jpg)]
Giang Tịch: [Được, chờ anh về nhé.]
Quý Minh Châu nhìn tin nhắn cuối cùng của Giang Tịch, ánh mắt dừng ở đó một lúc, sau đó cô tắt điện thoại đi vào phòng bếp. Vì dạo này vẫn chưa bận rộn nên cô có thời gian rảnh để nghiên cứu chuyện nấu nướng.
Bình thường toàn là Giang Tịch vào bếp, mấy ngày nay cô chợt nổi hứng, định trổ tài với anh.
Nói thế nào nhỉ, ước nguyện ban đầu là giúp đỡ lẫn nhau, xuất phát từ trái tim, sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh, là một phần của tình yêu.
Tuy xem cách làm trên phần mềm ứng dụng, nhưng vẫn có một chút khó khăn khi thực hiện các bước hướng dẫn cụ thể.
Quý Minh Châu đã làm cháy bếp mấy lần, cuối cùng cô đưa ra kết luận là, vẫn phải kết hợp với thực tế và năng lực của bản thân.
Khi đã có kinh nghiệm, cô mày mò làm mấy món ăn kèm đơn giản. Cuối cùng, cô còn thắp nến lên, nhìn có vẻ khá lãng mạn.
Nếu Giang Tịch mà không bận... thì cô cũng sẽ sẵn lòng phối hợp... về chuyện nào đó trong tối nay.
Quý Minh Châu nghĩ như vậy, vừa gọi điện thoại, vừa nhìn về phía đồng hồ thạch anh trong phòng khách.
Thời gian dần trôi, món ăn cũng đã nguội hết.
Quý Minh Châu vơ lấy điện thoại xem thì phát hiện ra, Giang Tịch đã gửi một tin vào lúc cô đang nấu cơm.
Giang Tịch: [Anh vừa mới biết có cuộc hợp khẩn được ấn định vào buổi sáng. Anh muốn hủy nhưng bên phía ban giám đốc không hủy được. Ngoan ngoãn chờ anh nhé, anh nhất định sẽ về. Nếu không đợi được thì em ăn tối rồi đi ngủ trước đi nhé.]
Quý Minh Châu xem xong, khóe miệng cô nhếch lên từ lúc nào chẳng hay. Cô nhắn lại bằng một từ cực kỳ lạnh lùng “Ờ”, sau đó dứt khoát ném điện thoại sang một bên, không để ý đến nó nữa.
Nhưng Giang Tịch không nói thời gian cụ thể, Quý Minh Châu nằm co ro trong phòng khách một lúc cũng không thấy anh về.
Cô quay về phòng, chuẩn bị đi vào mộng đẹp, chờ ai chứ chờ không nổi anh rồi.
Sau khi chui vào trong chăn, Quý Minh Châu lại đứng dậy, quay ra khóa cửa lại.
Ngay cả một cơ hội để Giang Tịch vào phòng cô cũng không muốn cho anh!
...
Sau khi trả lời tin nhắn của Quý Minh Châu xong, tâm trạng của Giang Tịch cực kỳ tốt.
Nếu là sự bất ngờ... có lẽ nào là món đồ vẫn đang để trong phòng chứa đồ hay không?
Người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài cao sang lạnh lùng xoa bóp thái dương, chỉ cảm thấy cơ thể lẫn trái tim đều khoan khoái, lòng dạ của anh đã sớm bay về Bách Duyệt rồi.
“Hôm nay đến đây thôi, những việc tiếp theo giao cho trợ lý Ưng. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi về trước đây.” Giang Tịch đứng dậy, tiện tay nới lỏng cà vạt của mình ra.
Sắc mặt của trợ lý Ưng hơi thay đổi, nhưng vẫn vội vàng nhắc anh: “Sếp Giang, buổi tối vẫn còn cuộc họp.”
“Sao tôi lại không biết?”
“Vừa mới nhận được thông báo, em cũng mới biết bên phía ban giám đốc đã quyết định xong vào buổi sáng rồi, sau đó vừa nhận được văn bản cụ thể là em đưa cho sếp ngay. Nhưng có lẽ nhiều văn bản quá nên sếp chưa nhìn thấy.”
Giang Tịch khựng người tại, không thấy vẻ mặt của anh có thay đổi gì quá lớn, nhưng chẳng hiểu sao trợ lý Ưng lại cảm nhận được sự dồn nén.
“Hủy đi.” Giang Tịch cau mày, sao lại đến một cách trùng hợp như vậy, lâu lắm rồi anh và Quý Minh Châu không trải qua thế giới hai người rồi.
“Ban giám đốc ở đó... sếp lại là người đưa ra quyết sách...” Trợ lý Ưng nói được một nửa, chừa lại chỗ cho người ta tự nghĩ. Giọng cậu ta nhẹ hều, gần như sắp bay đi mất, nghe có vẻ rất sợ sệt.
“Quên đi.” Giang Tịch hờ hững nói, anh chẳng tỏ vẻ gì cầm lấy điện thoại của mình, ngón tay gõ lách cách trên màn hình.
Đợi đến khi hết bận, anh vội vàng lái xe về Bách Duyệt, phát hiện đèn điện trong nhà sáng trưng, nhưng xung quanh chẳng có ai ở đó cả.
Quả nhiên là đi ngủ rồi.
Anh vội vàng cởi áo khoác ra rồi bước về phía phòng của Quý Minh Châu.
Nhưng...
Đến khi anh đặt tay lên tay nắm cửa, định đẩy cửa vào trong thì phát hiện không đẩy ra được.
Quý Minh Châu đã khóa trái cửa rồi.
...
Tuy Quý Minh Châu đã nói dù có ngủ đến chết cô cũng chẳng buồn quan tâm đến sống chết của Giang Tịch. Nhưng vào giây phút Giang Tịch đẩy cửa phòng cô, cô lập tức tỉnh táo trở lại.
Thấy người nọ kiên nhẫn đẩy cửa như thể cho là cửa phòng cô bị hỏng chứ không phải cô khóa cửa, cố gắng phải kiểm chứng.
“... Anh đừng đẩy cửa nữa Giang Tịch, em muốn ngủ!”
Người ngoài cửa nghe thấy câu này, tựa như đã thoáng ngẩn ra, “Em vẫn chưa ngủ à?”
Quý Minh Châu bực bội, vừa sơ sảy một cái là để lộ ra hết rồi, cô lập tức cảm thấy mình hơi vô tích sự.
Cô nín thở một hồi, định giả chết.
“Không mở cửa à?”
Không đáp lại.
“Minh Châu, Châu Châu, Bé heo ơi?”
Quý Minh Châu vẫn không đáp lại.
Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa.
Quý Minh Châu cảm thấy may mắn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng là nên chỉnh cái tên xấu xa cho cô leo cây này một trận!
Vậy mà một giây sau, cô nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ rồi tiếng ổ khóa chuyển động.
Vì trong phòng vô cùng yên tĩnh, vì thế những tính leng leng nhỏ nhặt lại trở nên rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa đã được mở ra.
Quý Minh Châu: “???”