Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này

Chương 63
 
Nghe thấy tiếng “lạch cạch” rõ rành rành kia, Quý Minh Châu vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy khe cửa dần được mở rộng.
 
Ánh đèn vàng đậm trong hành lang men theo khe cửa này chiếu vào phòng, cũng soi tỏ Giang Tịch đang đứng trong tranh tối tranh sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dáng người anh cao gầy, trong tay đang cầm cái gì đó.
 
“Giang Tịch, anh có chìa khóa ư?” Quý Minh Châu trợn tròn xoe mắt, nói với vẻ không thể tin nổi.
 
“Em nói xem.” Giang Tịch nói đoạn rồi bước vào trong, như thế chính là đã thừa nhận.
 
Quý Minh Châu cảm thấy hành vi này của Giang Tịch vừa vô sỉ và đáng khinh thường!
 
Đây hoàn toàn là hành vi lừa gạt!
 
“Em vẫn còn ở đây đợi anh.” Giang Tịch dùng câu trần thuật, giọng điệu đầy chắc chắn.
 
Anh vốn tưởng là cô đã ngủ, thử đẩy cửa ra xem sao rồi quay về phòng. Nhưng Quý Minh Châu đã lên tiếng khiến phỏng đoán của anh hoàn toàn trái ngược lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Tịch có thể khẳng định chắc nịch rằng, cô đang đợi anh.
 
Nhận thức này khiến Giang Tịch cảm thấy những cuộc họp trước đó cũng chẳng là gì to tát cả. Cảm giác nôn nóng về nhà vào lúc này đều hóa thành ngọn đèn chỉ dẫn trên ngọn hải đăng phương xa.
 
Dù thế nào cô vẫn ở đây đợi anh, cũng chẳng chạy đi đâu cả.
 
Âm thanh khẽ vang lên khi Giang Tịch giơ tay đóng cửa lại đã làm Quý Minh Châu tỉnh táo lại và cũng ý thức được trạng thái hiện tại, có lẽ hơi không ổn.
 
Trước đó cô vốn đắp chăn hờ hờ, cô cũng chẳng ngủ yên được vì thế nó chỉ miễn cưỡng che được nửa người cô. Bây giờ vì động tác bật dậy của cô, một bên tấm chăn mỏng trượt khỏi bả vai rồi chầm chậm trượt xuống bên eo.
 
Trước khi Giang Tịch đi đến, Quý Minh Châu mau mắn chui tọt vào trong, nằm sấp trên giường, che kín mình lại.
 
“Nếu đã có chìa khóa... còn cần khóa làm gì chứ?” Quý Minh Châu không nắm được nhược điểm ở phương diện khác của Giang Tịch, nhưng cô vẫn có thể đùa giỡn, chọc tức anh ở phương diện nào đó.
 
“Em nói thế cũng nhắc nhở anh rồi.” Giang Tịch bước đến bên cô, nhìn Quý Minh Châu chỉ lộ ra nửa bên mặt.
 
“Vậy về sau cả hai phòng chúng ta đều không khóa nhé?”
 
“... Em không muốn.”
 
Cô bị điên sao mà không khóa, thế chẳng phải hai hướng thông gió, gió thổi qua thổi lại, lỡ như thổi anh sang thì sao.
 
Giang Tịch nắm rõ Quý Minh Châu sẽ có cảm xúc như nào vào hoàn cảnh nào, lúc này nhìn dáng vẻ này của cô, anh quỳ một chân bên giường, cúi người xuống, chạm tay vào khuôn mặt cô.
 
“Đã nói là sẽ cho anh bất ngờ mà, điều bất ngờ đâu?”
 
“Điều bất ngờ nói là nó chờ lâu quá mà cũng chẳng thấy tăm hơi người ta, nên nó bay đi trước rồi.”
 
“Bay đi rồi?”
 
“Chính là không còn nữa đó.”
 
Thực ra nghe Giang Tịch hỏi vậy, Quý Minh Châu cảm thấy cực kỳ buồn bực.
 
Lúc anh về nhà... có lẽ không nhìn thấy... những món ăn trên bàn... đều là do cô nấu.
 
Hay là do nó không được đẹp mắt?
 
Hoặc là, có lẽ sự chú ý của Giang Tịch hoàn toàn không đặt vào đó.
 

Chỉ nghĩ đến chuyện đến phòng cô.
 
Nhưng hành động đến trước cửa phòng cô ngay đầu tiên lại cực kỳ tự nhiên và có quán tính.
 
Quý Minh Châu làm tổ trong chăn, quẩn quanh trong những mối suy tư, đã sớm không muốn đôi co với anh nữa rồi.
 
Quý Minh Châu còn chưa kịp lên tiếng bảo anh đi tắm, sau đó tiện tay chia cho anh một nửa chăn của mình... thì cô đã sa vào một vòng xoáy mới khác.
 
Chăn được vén ra, sau đó đột nhiên có một cơ thể nặng nề đè lên lưng cô, dính chặt không chừa lại một kẽ hở nào. Đôi chân đang gập lại của Quý Minh Châu có thể cảm nhận được khung xương thanh mảnh của Giang Tịch.
 
Bởi vì cô đang nằm ở tư thế úp sấp, là trạng thái hoàn toàn khuất phục trước người ta, như vậy càng dễ bị khống chế hơn.
 
“Giang Tịch! Anh... làm gì vậy?” Quý Minh Châu hạ giọng xuống, ngữ điệu có chút gấp gáp.
 
Thực ra cảm giác này không tốt lắm, đây là kiểu tư thế hoàn toàn bị người ta chế ngự. Điều này khiến Quý Minh Châu cảm nhận được một số sự bất thường.
 
Không...
 
Là vô cùng bất thường.
 
Có phải Giang Tịch lại muốn thả “súng” rồi hay không! Lại muốn một phát bay lên trời! Lại muốn bước vào trạng thái động cơ vĩnh cửu trước thời hạn hay sao!
 
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu ngoảnh đầu lại định nhìn anh. Nhưng còn chưa nhìn thấy phản ứng của anh, thì cô đã bị anh nhanh nhẹn giữ lấy khuôn cằm nhỏ nhắn.
 
Sau đó, hương vị của anh cũng cuốn vào trong miệng cô qua đầu lưỡi quấn quýt.
 
Đây là hương vị chỉ có ở trên người Giang Tịch, cũng là mùi hương cô không thể quen thuộc hơn được nữa.
 
Cuộc yêu đến một cách bất ngờ này, Quý Minh Châu hoàn toàn không có chuẩn bị. Khi những cú thúc càng trở nên dày đặc, cô chỉ cảm thấy đã đến lúc cực hạn nhất rồi. Nhưng Giang Tịch đã dùng hành động thực tế để chứng minh rằng, cảm giác này sẽ giống như thủy triều nối tiếp nhau trào dâng, tích tụ lại rồi dâng tràn đến đỉnh điểm, và rồi thế giới trở nên chói lòa tựa màn pháo hoa đang nở rộ.
 
Từng cú trừng phạt sâu hơn qua mỗi lần, tiếng rên rỉ trở nên rõ ràng, vụn vỡ bởi những nhịp va chạm, cùng với những thứ phân tán sụp đổ này, còn có áo ngủ của Quý Minh Châu, toàn bộ trượt xuống dưới, dồn thành đống ở eo cô.
 
Vào khoảnh khắc sau cuối, ngăn tủ đầu giường được kéo ra, tiếp đến là tiếng soàn soạt. Khi Giang Tịch áp người xuống một lần nữa, cây cà rốt lại được trồng vào trong cánh đồng, tưới thêm chút nước là trở nên trơn mướt vô cùng.
 
Sau khi kết thúc, Giang Tịch ôm cô nằm xuống.
 
Trong hộc tủ đầu giường trong phòng anh và Quý Minh Châu đều để những chiếc hộp nho nhỏ màu bạc đủ để dùng. Có điều so với trước đây, ở đó đã có thêm những chiếc hộp mới màu xanh, màu đỏ.
 
Đó là những mẫu mã mới mà trước kia Giang Tịch rủ rê cô, nói là phải coi trọng việc trải nghiệm.
 
Quý Minh Châu nằm quay lưng lại với anh, muốn hất bàn tay vắt ngang trước ngực mình ra cũng không được.
 
Vào những lúc như này, sức lực của người đàn ông này lại lớn vô cùng. Cũng giống như trước đây, cho dù cô có xin tha thế nào, nói ngon nói ngọt ra làm sao, Giang Tịch vẫn làm thinh, cặm cụi cày cấy vất vả như một cỗ máy chạy bằng điện.
 
Có lẽ là vì đã quá lâu chưa làm, cho nên anh mới không thể kiềm chế được như thế này.
 
Nhưng thế này thì cũng quá... cũng quá lắm rồi!
 
“Giang Tịch, vừa rồi anh đã chọc giận em rồi đấy, anh quá đáng thật, anh không thể tém... tém tém lại chút sao?”
 
Cô là người chứ có phải búp bê vải đâu!
 
Lần này Giang Tịch không còn lòng dạ trêu chọc cô nữa, anh vùi đầu vào cổ cô, khẽ cọ mấy cái rồi chầm chậm nói: “Xin lỗi, là anh quá đáng quá.”
 
Chất giọng khi anh vỗ về cô tựa như được ngâm trong thứ rượu nồng nàn ngọt lành, kề sát bên vành tai, khẽ gãi vào người khiến chân tay cô co rúm lại, cả người nổi lên cảm giác tê dại, “Chỉ là, anh quá nhớ em.”
 
...
 
Giang Tịch đã thành công bắt được đồng thời dập tắt cảm xúc đang bùng cháy trong Quý Minh Châu chỉ bằng một câu nói.
 
Có những lúc cô là như vậy, bao nhiêu cảm xúc đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Nếu đột nhiên tâm trạng cô trở nên tươi sáng vào khoảnh khắc nào đó cũng là chuyện thường gặp.
 

“... Coi như anh biết ăn nói.” Quý Minh Châu dần dần mềm nhũn trong lòng anh, dưới những cái mơn trớn dịu dàng sau cuộc yêu.
 
Chỉ có điều...
 
Cô bất chợt nhớ đến một chuyện bị hai người bỏ qua cùng lúc.
 
Khi Giang Tịch vừa trở về anh đã đi thẳng đến phòng cô, sau đó hai người còn làm mấy chuyện này chuyện kia.
 
Thời gian kéo dài của anh lại lâu, vì thế chắc hẳn bây giờ đã rất muộn rồi.
 
Như vậy cũng có nghĩa là...
 
Buổi tối Giang Tịch hoàn toàn không kịp ăn cơm tối.
 
“Giang Tịch.”
 
“Hửm?” Anh đáp lại bằng âm mũi, vô cùng dễ nghe, anh cũng đang nhắm mắt lim dim.
 
“Anh ăn tối chưa?” Quý Minh Châu xoay người lại, ngẩng đầu lên từ trong lòng anh.
 
Giang Tịch không đáp lại, tùy tiện đùa nghịch mái tóc của cô.
 
Quý Minh Châu véo anh một cái, nói: “Em hỏi anh đấy...”
 
“Sao thế?” Giang Tịch cầm lấy bàn tay đang giãy loạn của cô, ấn lên má mình rồi hơi nghiêng mặt sang, khẽ chạm môi vào tay cô.
 
“Em hỏi là anh đã ăn tối chưa?”
 
“Ăn rồi.” Giọng nói trong trẻo của Giang Tịch vang lên bên tai cô, “Chẳng phải vừa ăn rồi sao?”
 
“...”
 
Sau khi hiểu hàm ý trong câu nói này, Quý Minh Châu lập tức vung tay hất tay anh ra.
 
Anh còn có thể bay bổng được thêm nữa không vậy, tự dưng ngứa tay, muốn bắt gà.
 
Nói đến chuyện này, ban nãy gà Sally cũng bị anh ném sang một bên giống như lần trước, cũng không biết lăn đến chỗ nào rồi.
 
“Chắc chắn anh chưa ăn.” Quý Minh Châu ngừng lại, sau đó cất hơi cao giọng lên với vẻ giục giã: “Không đúng... cho dù ăn rồi thì vẫn không được. Anh cùng em đến phòng bếp đi.”
 
Giang Tịch bị cô xô đẩy khỏi giường, anh rũ mắt xuống, mặc quần ngủ vào một cách biếng nhác, “Đến phòng bếp làm gì?”
 
“Đến rồi anh sẽ biết ngay thôi.”
 
Giang Tịch gần như bị cô lôi đi về phía trước cả quãng đường.
 
Thực ra dù anh có là người đàn ông vừa biết tự kiềm chế lại quen cấm dục, nhưng ở một số thời điểm nào đó, anh cũng chỉ muốn làm thêm lần nữa, hết lần này lại đến lần khác.
 
Những chuyện như vào bếp ăn cơm, thực sự không nằm trong phạm vi ưu tiên của anh.
 
Nhưng đợi đến khi đi hết hành lang, xuyên qua phòng khách đến bên bàn ăn bằng đá cẩm thạch, ánh mắt lơ đãng lướt qua... Giang Tịch sững sờ giây lát một cách hiếm có.
 
Trên bàn ăn được bày mấy đĩa thức ăn đã nấu xong, bên cạnh còn có ngọn nến đã tắt.
 
Nhìn hình dáng và màu sắc, vừa thấy lộn xộn vừa có phần cháy xém. Vừa nhìn là biết đây không phải đồ ăn đặt ngoài hoặc là đồ ăn đặt từ nhà hàng cao cấp.
 
Mà ở Bách Duyệt này chẳng còn ai khác...
 
Vì thế, bữa cơm này, cả bàn thức ăn này từ tay ai mà ra, cũng đã quá rõ ràng rồi.

 
Giang Tịch nhìn sang cô, “Do em làm cả à?”
 
Quý Minh Châu tựa cả người vào cạnh bàn, bàn tay với những ngón tay thon thả xinh xắn úp ngược lại, dùng khớp ngón tay gõ vào bàn mấy cái, phát ra âm thanh lảnh lót.
 
“Anh nói xem, sếp Giang?” Quý Minh Châu uể oải dựa vào bàn. Cũng vì vừa được tưới tắm nên cả người cô tựa như một nụ hoa vừa nở rộ, vừa non nớt vừa quyến rũ. Khi cô tươi cười nhìn anh, đôi mắt như chất chứa ánh sáng.
 
“Đây chính là sự bất ngờ cho anh mà em đã nói.”
 
...
 
Bữa tối này, tất nhiên Quý Minh Châu không thể bỏ qua.
 
Sau khi Giang Tịch biết được sự bất ngờ này, khuôn mặt lạnh nhạt kia không tỏ ra nhiệt tình chút nào, nhưng vẫn chậm rãi ăn hết đũa này đến đũa khác.
 
“Em bỏ vào lò vi sóng cho anh nhé, giờ đồ ăn đã nguội cả rồi.”
 
“Không cần đâu.”
 
Đợi đến khi Giang Tịch ăn xong, anh lại chậm rãi nói: “Sự bất ngờ của em anh đã nhìn thấy và sử dụng rồi, cho nên là bây giờ, anh chuẩn bị cảm ơn em một chút đây.”
 
“... Giang Tịch, có người nào cảm ơn như anh không?” Quý Minh Châu cảm nhận được động tác nhỏ nhặt của anh, nhưng cô chưa kịp nói hết thì đã bị anh vác lên vai, mang về phòng anh.
 
Chẳng bao lâu sau, Quý Minh Châu đã bị ném lên giường một cách dứt khoát. Cô còn chưa tỏ vẻ định chạy trốn, thì màn gặm mút ngập trời của Giang Tịch như hình với bóng, trực tiếp ập xuống, hết cái này đến cái khác, in dấu lên cơ thể khiến cô sinh đau.
 
Cô vẫn tiếp tục giãy giụa, “Ngày mai anh không phải đi làm sao?”
 
“Nhận được điều bất ngờ của em, anh phải “đáp lễ” một chút mới thể hiện được sự cảm kích chân thành của anh.”
 
Quý Minh Châu lườm anh mấy lần, trên lưng của Giang Tịch đã có thêm mấy vết rồi.
 
Mà những hành động này lại bị cái gọi là “lòng biết ơn” của anh cản lại hết thảy. Xem ra bây giờ, đã thật sự có một vài thành phần không mấy hay ho rồi.
 
Sau một trận giày vò, người Quý Minh Châu đau chỗ này nhức chỗ nọ. Cho dù Giang Tịch đã biết cô từng học Yoga thì cũng không nên làm như này chứ!
 
Dù là máy móc linh kiện... cũng phải có lúc hỏng hóc chứ, không phải sao...
 
Hơn nữa, anh rất thích mạnh bạo vào thời khắc then chốt. Ở trong tình hình này, Quý Minh Châu luôn cảm thấy một giây sau mình sẽ ngất đi mất thôi.
 
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu cũng bắt đầu kế hoạch của mình.
 
Mà phải để sự thật chứng minh, heo lớn mật bao nhiêu, thì tim heo* cũng lớn bấy nhiêu.
 
*Từ gốc (猪心) đồng âm với từ (诛心) hiểu nôm na là đầy đọa người khác về tâm hồn, suy nghĩ, động cơ...
 
Dù ở trong phòng Giang Tịch, nằm trên giường của Giang Tịch, nép vào trong lòng của Giang Tịch, Quý Minh Châu vẫn làm theo ý mình, tỏ ra chẳng sợ gì sất. Cô chỉ muốn nhân cơ hội, tiến hành kế hoạch với Giang Tịch.
 
Nghĩ đến “trận đòn” cô vừa trải qua, Quý Minh Châu không nhịn được lấy điện thoại truyền đạt một số hành vi “không thể tha thứ” của Giang Tịch cho Liên Đường!
 
Đương nhiên, một số chi tiết quan trọng và phần không thể miêu tả đều bị cô tự động sàng lọc.
 
Liên Đường: [Dù không biết rốt cuộc cậu đang nói cái gì, nhưng tớ có chuyện phải hỏi cậu cho ra nhẽ đây.]
 
Liên Đường: [Khoan đã, cho tớ cười một lúc đã, hahaha]
 
Liên Đường: [Hahahahahaha!]
 
Quý Minh Châu: [?]
 
Cô ở đây để kiếm tìm kinh nghiệm tâm đắc của đồng minh, kết quả thì sao, lời an ủi chẳng thấy đâu mà chỉ có tràng cười điên cuồng của Liên Đường?
 
Liên Đường: [Tớ nghe nói, Giang Tịch bảo là không có cảm giác với cậu?]
 
Lần này đến lượt Quý Minh Châu cảm thấy kinh ngạc.
 
Quý Minh Châu: [Cậu biết được chuyện này từ đâu đấy?]
 
Liên Đường: [Cậu từ từ hãy hỏi, trả lời tớ đã, rốt cuộc có phải hay không!]
 
Quý Minh Châu: [Cậu cứ nói cho tớ biết cậu biết được chuyện này từ chỗ nào?]
 

Liên Đường: [Quý Minh Châu, sao trước đây tớ không phát hiện ra, cậu còn mang thuộc tính của máy nhại lời nhỉ?]
 
Liên Đường: [Cơ mà cũng không sao, chắc là cũng không có gì to tát đâu.]
 
Liên Đường: [Thực ra ấy à, chuyện này kể ra cũng dài, mấy bậc phụ huynh như bố mẹ tớ ấy, dạo này họ nói là phải bắt trend, vì thế đã lập một nhóm chat trên Wechat, trong đó toàn người cậu biết thôi, đừng sợ nhé.]
 
Quý Minh Châu: ...
 
Thế nên ý của Liên Đường là... đây là chuyện từ trong nhóm chat này truyền ra ngoài?
 
... Không xong rồi! Các gia tộc đều biết hết rồi!
 
Đúng lúc này, Liên Đường lại gửi tin nhắn đến.
 
Liên Đường: [Được rồi, bên trong đều là các bác trai bác gái chúng ta quen biết, cậu sợ gì chứ?]
 
Đúng là Liên Đường nói không sai, các bậc phụ huynh trong nhóm chat này đều là những gia đình thế giao qua lại với nhau từ khi họ còn nhỏ, số người cũng không nhiều. Bên trong chỉ có bố mẹ của cánh Tiêu Dịch, Trình Sí, Liên Đường cùng với bố mẹ của Giang Tịch và Quý Minh Châu.
 
Ngoài những lúc bàn chuyện về công việc, trong đó chủ yếu là hàn huyên với nhau, cực kỳ tình cảm.
 
Thực ra nói đến thế gia danh môn, trong xã hội thượng lưu cũng được phân ra vô số vòng quan hệ nhỏ, rất rõ ràng, nhóm này chính là đại diện cho một trong số đó.
 
Liên Đường: [Ài, mấy người các cậu đều không có trong nhóm, để tớ thêm các cậu vào trong đó nhé.]
 
Liên Đường: [Nhưng vào trong nhóm này, tớ chỉ ở trong đó hóng chuyện thôi, sau đó thấy họ buôn chuyện về cậu, tớ sẽ qua đây hỏi xem.]
 
Quý Minh Châu: [Chuyện này có gì hay mà hỏi, đáp án cũng rõ rành rành ra đó rồi.]
 
Rõ ràng Liên Đường đã nổi hứng thú.
 
Liên Đường: [... Sao lại nói như vậy?]
 
Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch đang nằm bên cạnh mình, anh vẫn luôn im lặng, để mặc cô nghịch điện thoại.
 
Hai người hiếm khi có lúc an nhiên thế này, bầu không khí ngập trong sự bình yên.
 
Cô chỉ hơi dịch chân là một cảm giác đau xót tê dại từ sâu bên trong, râm ran truyền ra.
 
Cái người khởi xướng này thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào, bảo anh nhanh thì cực kỳ nhanh, nhưng bảo anh chậm lại thì cũng cực kỳ chậm rãi!
 
Tình trạng như này, lại liên tưởng đến câu nói “không có cảm giác” được lan truyền trong nhóm. Cho dù phạm vi lan truyền trong đó nhỏ, nhưng hai yếu tố đan xen vào nhau, tập trung lại với nhau đập vào trái tim cô tạo thành những cơn sóng lớn.
 
Hóa ra Giang Tịch vừa được nói vừa được hưởng thụ cơ thể của cô.
 
Đúng là vẹn cả đôi đường.
 
Quý Minh Châu mở Wechat, lướt xem một số thông báo đột nhiên nhảy ra, sau khi trả lời dăm ba cái, cô mới vào Wechat lần nữa.
 
Quý Minh Châu: [Tớ nói cho cậu hay! Giang Tịch vô vị như vậy! Ai! Thèm! Có! Cảm! Giác! Với! Anh ta! Chứ!]
 
Sau khi âm thầm tuyên bố lập trường “kiên định” của mình với Liên Đường xong, Quý Minh Châu cảm thấy rất hài lòng, chuẩn bị thoát khỏi Wechat.
 
Nhưng đúng lúc này, cô phát hiện một dòng chữ nho nhỏ bên trên tin nhắn cô vừa mới gửi...
 
[Tiểu phú bà ở thành phố Ngân đã được Đệ nhất danh viện ở thành phố Ngân thêm vào nhóm.]
 
Còn chưa đợi Quý Minh Châu phản ứng lại, bên dưới đã nhảy ra mấy dòng tin nhắn trả lời, đều là những trưởng bối thân quen.
 
Ai cũng đánh chữ haha rồi hỏi cô và Giang Tịch có chuyện gì thế.
 
Quý Minh Châu cảm thấy tay mình như củ khoai lang nóng bỏng tay, đâu đâu cũng nóng như lửa, không thể chạm vào bất cứ chỗ nào.
 
Cô quyết định cực nhanh bấm vào nút thu hồi.
 
Sau khi làm xong những việc này, Quý Minh Châu lén lút nhìn người bên cạnh một cái.
 
Giang Tịch đang ung dung ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu rũ mắt. Ánh mắt của anh rời khỏi màn hình điện thoại, trực tiếp nhìn về phía cô.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận