Chương 67
Dỗ cô ư...
Quý Minh Châu cô dễ dỗ như thế sao!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh đừng tưởng rằng anh như này thì em sẽ mềm lòng.”
“Ừm, vậy anh không cho là như vậy nữa.” Anh đáp, trong điện thoại khẽ có tiếng gió thổi vi vu.
Sẩm tối đầu xuân trôi qua thật nhanh, ánh hoàng hôn được màn đêm thay thế, chậm rãi đáp xuống đường chân trời, lộ ra ánh tà dương màu quýt tờ mờ ở nơi chân trời xa xăm.
Vào lúc này, trời đã không còn quá ấm áp nữa. Ở bên khu trang viên Nam Uyển này có gió biển xen lẫn gió núi, khiến người ta lạnh tê tái.
Chẳng ai trong hai người chịu cúp máy, tiếng hơi thở trong điện thoại đan xen vào nhau một cách rõ ràng
Quý Minh Châu nhịn một lúc rồi không nhịn được nữa, cô vén rèm rộng hơn, để tầm mắt có thể nhìn thấy nhiều hơn, sau đó cô cứ nhìn chăm chú về hướng của Giang Tịch như vậy.
Giống như có linh cảm, anh ngẩng đầu ngước mắt nhìn về phía cô, khẽ gật đầu với cô một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không biết vì sao, nhìn thấy hình bóng cô độc của Giang Tịch, cô lại cảm thấy hơi đáng thương.
“... Trời cũng không còn sớm nữa rồi, hay là anh đi về đi.” Dù Quý Minh Châu đã hạ quyết tâm phải cho Giang Tịch đẹp mặt, nhưng lại sợ anh đứng chờ ở đó thật. Cô tiếp tục nói thêm: “Bên ngoài lạnh như vậy, chẳng lẽ gió vẫn chưa thổi cho mặt anh đau buốt ư?”
“Anh vội vàng chạy qua đây, thế mà em lại bảo anh về.” Nói xong, Giang Tịch lại dặn dò: “Có phải em không đi dép không? Về chỗ đi.”
“Sao anh lại biết?”
Quý Minh Châu nghe anh nói thế, cô vô thức cúi xuống nhìn chân mình. Lúc này cô mới nhận ra, vì bãn nãy vội vàng xuống giường, cô không khỏi đã quên mất phải đi dép.
Sao... anh chàng kia... còn lắp mắt nhìn xuyên tường cho mình sao?
Chuyện này mà cũng đoán ra được!
Quý Minh Châu lẩm bẩm hai câu: “Em cúp máy đây... còn anh thì sao Giang Tịch... anh cứ quay về Bách Duyệt xem xét lại mình kỹ càng đi.”
“Ngồi thiền, quỳ trên bàn phím, giao nộp cà vạt, cách nào cũng có hết, em muốn cách nào anh cũng làm theo em.”
Ở đầu bên kia, Giang Tịch tựa như đã bật cười, “Vậy anh cúp máy đây.”
Đợi đến khi cuộc điện thoại của hai người kết thúc lần nữa, Quý Minh Châu nhìn xuống dưới nhà.
Lúc này màn đêm đã đã dày hơn, chỉ có một luồng đèn pha nối liền thành một đường thẳng, khiến người ta nhìn không rõ.
Cho đến khi cô không nhìn thấy bóng dáng của Giang Tịch, lúc này Quý Minh Châu mới từ từ buông rèm xuống, để nó quay trở lại trạng thái ban đầu.
Sau khi đã xác nhận người đó đã về thật rồi, Quý Minh Châu phát hiện cô lại có chút không nỡ và buồn bã khó hiểu.
“Gì thế này, chẳng lẽ một ngày không gặp như cách ba thu sao?” Cô lẩm bẩm trách mình.
Nhưng mấy ngày nay không gặp anh, thứ cảm giác này không hề mãnh liệt.
Đột nhiên, Quý Minh Châu đưa hai tay lên, ra sức vỗ vào mặt mình, phát ra tiếng “táp táp”.
Cô vào trong phòng thay đồ, nhìn bản thân mình trong chiếc gương sát đất. Cô gái trong gương có gương mặt hồng hào nõn nà như mỡ đông. Khác với ngày thường là đôi mắt ánh lên vẻ tâm sự kia, tựa như dòng suối trong veo trên núi vào ngày hạ, dòng suối trong veo ấy lại bị bốc hơi bởi khí nóng, tỏa ra chút hơi nước.
Hiển nhiên cô vẫn sa lầy trong cuộc gặp gỡ bất ngờ, không kịp chuẩn bị vừa rồi.
Quý Minh Châu à, mày đúng là... lúc nào cũng dễ choáng váng.
Cô thể hiện thần thái của mình, bày ra mấy tư thế rồi chụp lại. Sau khi vào Wechat gửi cho Giang Tịch xong, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng thím Lý gọi cô dưới nhà.
Có lẽ là muốn gọi cô xuống nhà ăn cơm tối.
Mấy ngày trước Quý Minh Châu quậy tưng bừng bên ngoài, về nhà muộn là trực tiếp bỏ qua bữa tối. Thím Lý lo lắng dạ dày cô không thoải mãi, nên đã nấu chút canh ngọt. Lần nào cũng chuẩn bị trước, đợi đến khi cô về có thể uống vài ngụm ấm bụng.
Hôm nay cô lại về nhà sớm, ban nãy còn bị thím Lý phàn nàn một trận, dù có lười đi chăng nữa thì cũng chẳng thể lười tiếp được nữa. Chủ yếu là, tối nay cô cũng cảm thấy hơi đói.
Quý Minh Châu đẩy cửa ra rồi dùng chân đóng lại, đi qua hành lang, men theo cầu thang đi xuống dưới.
Sau khi Thư Ngọc Hoa chuyển đi, cả căn nhà trở nên yên tĩnh và trống trải. Vì thế lần này Quý Minh Châu về nhà ở mấy ngày, dù Quý Thiếu Ngôn chẳng mấy khi về nhà, cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu.
Càng xuống gần tới tầng một, mùi hương bay từ trong bếp ra càng lúc càng đậm đà. Khoản bếp núc của thím Lý cực tốt, bà thích nhất là nấu những món ăn đa dạng, cũng rất biết nấu theo khẩu vị mỗi người, cực kỳ chu đáo tỉ mỉ.
Những mùi hương lưu giữ trong ký ức của cô dù có ngửi thế nào cũng không thấy chán, cô đi về phía phòng bếp.
Nhưng cô còn chưa kịp bước vào, đột nhiên có một bóng dáng cao gầy đi từ trong bếp ra ngoài.
Quý Minh Châu gần như tưởng rằng mình đã hoa mắt, người trước mặt là người cô không thể quen thuộc hơn được nữa.
“... Giang Tịch?!”
Lúc này, Giang Tịch đang bưng đĩa, nghe thấy tiếng thì nhìn cô một cái, còn làm bộ khẽ gật đầu với cô.
Người đi từ trong bếp ra ngay sau đó là thím Lý.
Nhìn thấy Quý Minh Châu đã xuống nhà, bà cười híp mắt giải thích cho cô: “Vừa nãy Tiểu Giang qua đây, thím bắt gặp thì mở cửa cho cậu ấy luôn. Đây đúng là vị khách hiếm có nha, vào nhà một cái liền giúp thím bê đồ ăn!”
Giang Tịch được thím Lý khen ngợi, chỉ tỏ ra bình thản, ánh mắt như có như không lướt qua chỗ Quý Minh Châu.
“...”
Cô đúng là sơ ý quá rồi.
“Hai cháu đừng vào bếp nữa, thím nấu nhoáng cái là xong à, đợi lát nữa cùng ăn cơm nhé.” Thím Lý đưa tay ngăn hai người lại, sau đó tiếp tục bận việc của mình.
Nhân lúc thím Lý tiếp tục sắp món, Quý Minh Châu trực tiếp giơ tay xách cổ áo Giang Tịch lên, cứ thế kéo anh đến một góc trong khúc cua.
“Này! Không phải em đã bảo anh về rồi sao, sao anh còn vào đây?”
“Thím Lý mời anh, thịnh tình khó từ chối.” Giang Tịch nói một cách ngắn gọn súc tích.
Quý Minh Châu: “?”
Nếu anh không bấm chuông điện tử... thì thím Lý có thể nhìn thấy anh qua màn hình hiển thị sao? Có thể mời anh được sao?
Hay cho cái câu thịnh tình khó từ chối.
Đúng là khó thật.
“Em nói muốn anh xem xét lại mình, đến đây cũng được tính là một lần.”
“Thế mà anh lại nhớ chuyện này rõ như vậy cơ à.” Mỗi lần Giang Tịch đòi lợi ích từ chỗ mình, anh có rất nhiều mưu kế.
Giang Tịch không phủ nhân, anh duỗi tay kéo cô lại, để cô xích lại gần mình hơn, “Mấy ngày không gặp em rồi, vẫn giận anh à?”
Trên đường đi đến nhà họ Quý, anh đã nghiền ngẫm lý do đã khiến Quý Minh Châu phản ứng như bây giờ.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là cái cà vạt ngày hôm đó đã gây ra tai họa.
Nhưng... đó là kết quả sau khi anh cố tình bớt phóng túng vào đêm đó. Nếu anh cứ tiếp tục phóng túng mà chẳng màng đến điều gì, có lẽ ngày hôm sau Quý Minh Châu không thể quay về nhà họ Quý được.
Nhưng thực lòng mà nói, hai người xa cách bao ngày mới gặp lại, cũng không mất tự nhiên và im ắng như ban đầu. Sau thân mật với nhau, chỉ cảm thấy càng mới mẻ hơn.
“Hừ, em có thể giận anh chuyện gì chứ?” Quý Minh Châu gạt tay anh ra, nói với vẻ hết sức giễu cợt “Giận anh có kỹ thuật trói buộc điệu nghệ à?”
“Nếu em cảm thấy điệu nghệ, anh cũng có thể tiếp tục cống hiến sức lực.”
Cô có ý đó ư?
Quý Minh Châu nghẹn một cục tức trong cổ họng, không lên cũng chẳng xuống.
Cô cạn lời cứng họng một hồi, đột nhiên lại gọi anh: “Giang Tịch.”
“Sao thế?”
“Bỗng dưng em muốn sờ mặt anh.”
“Em có chắc chỉ là mặt không?”
“Anh nghĩ nhiều rồi đấy.” Giọng Quý Minh Châu đầy thành khẩn: “Em chỉ muốn biết, nhéo vào người có da mặt dày sẽ có cảm giác gì.”
Trong lúc đôi co với nhau, thím Lý cắt ngang cuộc đối thoại ngắn của hai người, bảo hai người vào ăn cơm.
Trên bàn ăn, Quý Minh Châu nhận được điện thoại của Quý Thiếu Ngôn. Cũng không có gì to tát, chỉ là những lời dặn dò về chuyện đón tiếp khách.
Cô út Quý Khả Khanh của Quý Minh Châu vừa từ nước ngoài về nước vào tối nay, khoảng thời gian sau, tối nào bà ấy cũng ở lại nhà họ Quý.
Quý Thiếu Ngôn bảo Quý Minh Châu nghe điện thoại, nhân tiện đưa người về nhà.
Làm em gái độc nhất của Quý Thiếu Ngôn, năm ấy Quý Khả Khanh được gả vào một danh gia vọng tộc ở thành phố lân cận – Nhà họ Thẩm. Chồng của bà ấy– Thẩm Thanh Thiệu là người điều hành công ty giải trí Nhất Thiên và tập đoàn Thẩm Thị, bây giờ đã nhường ghế cho con trai thứ hai.
Mà nói đến chuyện con cái, hai người sinh được hai người con trai, lần lượt là anh họ lớn Thẩm Khuynh cùng anh họ thứ Thẩm Thận của Quý Minh Châu. Người con cả theo nghiệp chính trị, hiện tại được điều về thành phố Ngân làm việc; con trai thứ thì theo nghiệp kinh doanh. Từ nhỏ Quý Minh Châu đã có mối quan hệ tốt với hai ông anh họ, nhưng lại khá xa cách với cô út của mình.
Năm đó, sau khi sinh con sức khỏe của Quý Khả Khanh bị ảnh hưởng. Sau khi sinh con chưa được bao lâu, bà ấy đã ra nước ngoài định cư để điều dưỡng lại sức khỏe. Vì thế, hai người cũng không gặp gỡ quá nhiều.
Lần này Quý Khả Khanh đến đây, trong lòng Quý Minh Châu cũng có phần vui vẻ, vì dù sao cũng là người thân, cũng đúng là vì đã lâu lắm rồi họ không gặp nhau. Trước đó Quý Khả Khanh sẽ về nhà họ Quý ở một thời gian, sau đó sẽ quay về nhà họ Thẩm.
Lần này, Quý Minh Châu và Giang Tịch cùng đi đón người, Quý Minh Châu không ngừng tám chuyện với Giang Tịch.
Mà sau đó, đổi lại là Quý Khả Khanh nói liến thoắng với Quý Minh Châu.
Nói cho cùng Quý Khả Khanh cũng là tiểu thư lớn lên trong sự nuông chiều, tính cách của bà ấy khiến bà ấy có sự ngây thơ hồn nhiên và khờ khạo. Cho dù đã đến cái tuổi này, bà ấy vẫn đầy sức sống quyến rũ như cũ.
“Minh Châu à, vị hôn phu của cháu đẹp trai ra phết đấy.”
“Cô út của cháu dạo này chuẩn bị đi cho Thẩm Thận một trận, dạo này nó hơi vô pháp vô thiên! Cực kỳ ngang ngược cháu có biết không!”
“Mấy năm nay Thẩm Khuynh đều ở thành phố Ngân, cô cũng chưa từng gặp nó. Lần này cô sẽ đi gặp nó. Minh Châu à, cháu có biết dạo này anh họ lớn của cháu đang làm gì không?”
Nhắc đến chủ đề này, Quý Minh Châu không biết nên trả lời hay không nên trả lời.
Cô lựa chọn im lặng.
Nhưng điều này vẫn không thể ngăn cản ham muốn dốc bầu tâm sự của Quý Khả Khanh.
“Cô nói cho cháu nghe này, cô quen biết mẹ Giang Tịch, chỉ là rất nhiều năm không gặp nhau rồi.”
“Sao cháu với Giang Tịch đều không nói gì thế?”
“Cháu nói thật đi, rốt cuộc hai đứa sống cùng nhau ra làm sao?”
Một tràng chất vấn liên tiếp như đòi mạng, khiến người ta ù ù cạc cạc.
“Thì... thì thế thôi ạ.”
Câu trả lời này của Quý Minh Châu đã gây hứng thú cho Quý Khả Khanh. Dường như bà ấy cũng nghĩ như vậy, thậm chí bà ấy còn gật đầu thật mạnh, tỏ ý tán đồng.
“Cô nhìn ra rồi, cứ như núi băng vậy.”
Quý Minh Châu nghe thấy từ “núi băng”, cô lập tức nghĩ bụng: Có lúc cũng giống núi băng, nhưng dạo này, núi lửa phun trào, bắn ra vô số đốm lửa nhỏ.
Nếu Giang Tịch thật sự trở thành “núi lửa” thật cũng khiến người ta không chịu nổi.
Có điều Quý Khả Khanh không nói về chủ đề này quá lâu.
Chẳng bao lâu sau, tất thảy mọi chuyện kết thúc ở trong chủ đề mới.
Quý Khả Khanh cố tình hạ thấp giọng xuống, ghé lại gần Quý Minh Châu nói: “Cô thấy Giang Tịch hơi lạnh lùng, nói chuyện cũng chẳng được mấy câu, cứ như cây gậy Như ý ấy.”
... Cây gậy Như ý?
Câu hình dung từ mà Quý Khả Khanh nói không sai.
Từ khi Quý Khả Khanh lên xe đến bây giờ, ngoài chào hỏi ra, Giang Tịch không nói thêm câu gì nữa.
Quý Minh Châu đã quen với điều này, vì tính cách của Giang Tịch chính là như vậy, sau khi thân thiết mới có thể khám phá khía cạnh khác của anh.
Lái xe một mạch về đến nhà họ Quý, trời đã không còn sớm nữa.
Thím Lý nhìn thấy Quý Khả Khanh thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, kéo “cô cựu tiểu thư” của mình sang một bên tán dóc, tiện thể chuẩn bị phòng cho bà ấy.
Nhà họ Quý vẫn giữ căn phòng trước đây của Quý Khả Khanh, sau khi dọn dẹp sơ qua là có thể vào ngủ.
Ở dưới phòng khách, thoáng chốc đã chỉ còn lại hai người Giang Tịch và Quý Minh Châu.
Ngay từ ban đầu, Giang Tịch đã nhìn chằm chằm vào Quý Minh Châu với ánh mắt sâu thẳm, tựa như ma trơi trong bóng tối, thoắt ẩn thoắt hiện.
“Anh còn muốn nhìn em bao lâu nữa?” Quý Minh Châu lên tiếng trước tiên.
“Nhìn không thấy đủ.”
Nghe kìa, nghe kìa, cái gì gọi là câu trả lời chuẩn như sách giáo khoa.
Giang Tịch luôn có thể dùng giọng điệu lạnh nhạt nhất để nói ra những lời tình tứ chân thành nhất.
“Thế thì anh cứ ở đấy mà không đủ, em lên lầu tắm rửa đây.” Nói đoạn, Quý Minh Châu đi lên lầu, Giang Tịch theo đuôi cô, đi sát ở phía sau.
Đi được nửa đường, cô cố tình dừng lại, Giang Tịch cũng không nhúc nhích nữa.
Khi cô tiếp tục cất bước, người ở phía sau lại nối gót theo cô.
“Này tên theo đuôi kia... hôm nay anh có theo thì cũng không được theo vào phòng em đâu!” Dứt lời, Quý Minh Châu ngoảnh đầu lườm Giang Tịch một cái.
“Ban đầu anh cũng không định như thế này đâu.” Giang Tịch dáng cao chân dài, chỉ vài bước chân đã đi ngang hàng với cô, nhưng rất nhanh sau đó, anh lại vượt qua cô.
“Dù gì cũng đến để dỗ người ta, phải bày tỏ chút thái độ chứ.”
Quý Minh Châu nửa tin nửa ngờ, “... Thái độ gì cơ?”
“Lần trước nhà em đã sắp xếp cho anh một phòng rồi, cho nên tối nay anh đến phòng đó ngủ.”
Giang Tịch từng bước nhượng bộ như thế này, tuy khiến người ta có cảm thấy hiếm có con gà nào như thế này, nhưng nếu đã có rồi thì cũng cần phải khen ngợi.
Như vậy cô chỉ cần làm bộ làm tịch một chút, anh cũng dốc hết sức hùa theo cô, đúng là có làm trăm lần cũng chẳng sai sót.
Cô còn cho rằng... tối nay dù có phải trèo tường leo cửa sổ, Giang Tịch cũng phải chui vào chăn của cô.
“Vậy... ngủ ngon.” Quý Minh Châu hơi nhướn mày lên.
Giang Tịch xoay người lại, bước mấy bước lại gần cô, “Ngủ ngon, với cả, em vui là được.”
Trong đêm thâu, hai cô cậu thanh niên ở hai phòng ngủ khác nhau đều ôm ấp những suy nghĩ của mình.
Đêm nay, người mang trong mình sự ung dung vui vẻ, cảm thấy mình được trân trọng, đã say giấc cả đêm. Còn cái người ôm ấp những mưu kế bị che giấu, cảm thấy mình nhượng bộ nhiều quá thì lại trằn trọc mất ngủ cả đêm.
...
Sáng hôm sau, Giang Tịch đi qua đánh thức Quý Minh Châu đang say giấc nồng. Thím Lý không tự đi gọi cô, mà lại giao nhiệm vụ này cho anh.
Dĩ nhiên Giang Tịch cũng rất sẵn lòng làm nhiệm vụ đánh thức này.
Thế là, vừa mới sáng ra, bên ngoài hoa viên của sơn trang còn chưa có chú chim nào đến đậu, Giang Tịch đã nhanh chóng thu hoạch được những cú véo “yêu” cùng với mấy cú đấm đá liên hoàn cước.
Quý Minh Châu bị lôi dậy, gần như vừa vệ sinh cá nhân xong, cô lại bước ra ngoài bổ nhào xuống giường!
“Em cứ không đón tiếp anh như này sao?” Nói đoạn, Giang Tịch đè lên cô.
Trong lúc ấy, anh chưa từng ngừng lại lúc nào, chỉ mải liếm mút vành tai của cô.
“Giang Tịch... anh đừng có mà được nước lấn tới nhé!”
“Em nói xem, anh lấn tới chỗ nào?”
“...”
Quý Minh Châu hơi bực bội, kết quả, bàn tay đang ôm lấy eo cô hơi dùng sức, nhẹ nhàng nhấc tay lên, lật người cô lại để cô ở tư thế hợp ý của anh hơn.
“Anh không “lấn vào”, nhưng cái “được” này anh vẫn muốn.”
Nghe lời này của Giang Tịch, Quý Minh Châu nằm đơ ra đó, đồng thời cô không khỏi cảm khái một lần nữa, vì sao ngôn ngữ lại tuyệt diệu và nghệ thuật thế nhỉ.
Cũng giống như ban nãy, trong lời có lời khác, ẩn ý của ý nhỏ nằm trong ý lớn, còn phải ngẫm nghĩ kỹ càng...
Nhưng thực ra, cảm giác lén lút cùng anh trầm luân này là chuyện thầm kín nhất. Dưới lầu là những người quen biết, hai người ở trên lầu dù chỉ có được vùng đất nhỏ nhoi, nhưng dường như cũng tràn ngập trong sự viên mãn diệu kỳ.
Không biết Giang Tịch đã hôn cô bao lâu, trong khi đẩy anh ra Quý Minh Châu chợt nhớ ra một chuyện.
“Giang Tịch... đây chính là thái độ dỗ dành người khác của anh sao?”
“Ừm.” Anh đổ người xuống bên cạnh cô, hai người cùng nằm song song trên giường.
Giang Tịch từ tốn đáp lại, không có chút ý tứ phủ nhận nào, vô cùng phóng khoáng
Anh trả lời một cách bạo dạn, nhưng lọt vào tai Quý Minh Châu thì lại hơi khác biệt.
Nếu cách dỗ dành và cách kiểm điểm của Giang Tịch được thể hiện bằng cách này, vậy thì Quý Minh Châu cảm thấy... không có cũng chẳng sao!
Ai có thể chịu nổi cơ chứ.
Điều quan trọng nhất là, dù ngẫm nghĩ như thế nào, Quý Minh Châu cũng cảm thấy Giang Tịch đã lên kế hoạch đâu vào đấy rồi.
Cô đưa ra quyết định mà chẳng có chút do dự nào, trực tiếp đưa hai tay đẩy Giang Tịch ra.
“... Anh mau về đi.”
Giang Tịch nhìn dáng vẻ kiên định như đã hạ quyết tâm làm điều gì đó của cô, anh chưa kịp lên tiếng thì Quý Minh Châu bổ sung thêm: “Bỏ đi, anh khoan hãy đi ra ngoài.”
Như thế sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Giang Tịch đón lấy cú đẩy của cô, tiện đà đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, “Nhanh thì lại bảo chậm, chậm rồi thì lại bảo nhanh, còn gì nữa không?”