Chương 79
Lúc xuống khỏi vòng quay mặt trời, Quý Minh Châu vẫn còn đang oán thán.
Bởi vì tính sai thời gian, cô đã trực tiếp bỏ lỡ thời khắc đẹp nhất để ngắm pháo hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Màn bắn pháo hoa vốn diễn ra rất ngắn, đợi đến khi vòng quay ì ạch dịch chuyển xuống dưới, hai người xuống dưới đất thì màn bắn pháo hoa bên tòa lâu đài đã kết thúc rồi.
Mà chưa nói đến chuyện này...
Vì vòng quay dừng lại trên không trung bao lâu, thời gian hai người hôn nhau cũng kéo dài bấy lâu.
Vì thế, khi Quý Minh Châu được Giang Tịch dìu ra khỏi khoang xe trong suốt, đôi mắt cô ướt át, đôi má đỏ bừng.
Giống như bông hồng nồng nàn vừa nở rộ, cho dù ở trong bóng đêm, bị màu đen đặc quánh bao phủ, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản được hương vị khi bị cắn mút.
Cô nhân viên phụ trách việc gỡ rào khóa vốn mang bộ dạng nghiêm túc trong công việc, nhưng ai ngờ, cô ta chỉ mới liếc mắt qua, không nhịn được lại phải liếc hai người kia thêm lần nữa.
Chủ yếu vẫn là vì, vẻ ngoài của hai người quá nổi bật, cũng khó tránh khỏi việc thu hút ánh mắt của người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước, cô ta vẫn chờ đợi ở bên này, nghe nói có người giàu nào đó bao hết khu trò chơi này vào buổi tối, lai lịch không phải hạng vừa.
Bởi vì cũng chẳng có du khách nào khác, chỉ cần yên tâm chờ đợi là được, vì thế cô nhân viên này khá nhàn tản. Thậm chí bởi vì có thể dành ra chút thời gian rảnh rỗi từ trong lúc công việc bộn bề, nên cô ta cảm thấy rất vui vẻ.
Vừa rồi chờ đợi một lúc lâu, cho đến khi cấp trên đến nói người đến rồi, cô ta vẫn có chút hốt hoảng.
Nhân viên công tác cũng là người bình thường, vì thế cụ thể người kia là người giàu có ra sao thì cô ta cũng không rõ. Nhưng cặp đôi đến đây hôm nay, vừa trẻ vừa xứng đôi, nhìn dáng vẻ cực kỳ cao sang, thần thái và cốt cách được thể hiện trong từng cử chỉ điệu bộ.
Cô ta nghiền ngẫm một hồi, vẫn cảm thấy vẻ ngoài là thứ hấp dẫn cô ta nhất, vì đó là điều khiến người ta có ấn tượng ngay đầu tiên.
Dĩ nhiên Quý Minh Châu cũng cảm nhận được ánh mắt đánh giá của nhân viên nọ, cô lặng lẽ véo Giang Tịch một cái.
Hành động của cô toát ra vẻ bất lực chẳng biết làm sao. Không liên quan đến những chuyện khác. Vừa rồi lúc ở trên vòng quay, Quý Minh Châu không thể kìm lòng mình được, câu nói của Giang Tịch chợt đâm thẳng vào lòng cô khiến cô kìm lòng chẳng đặng rơi vào trong đó.
Sau đó, dĩ nhiên là hai người khó có thể dứt ra được.
Chỉ có điều khu vòng xoay khổng lồ này cũng rất kỳ lạ, lúc họ lên cũng chẳng có ai, bây giờ hai người xuống dưới đất rồi, vẫn chẳng có người nào khác.
Chẳng lẽ... lúc này đã quá giờ mở cửa rồi sao?
Quý Minh Châu nghĩ mãi mà không ra, chỉ cảm thấy gu thẩm mỹ của mình hoàn toàn không cùng một cấp bậc với du khách khác.
Bởi vì địa điểm bắn pháo hoa ở ngay cạnh đó, mà sau khi hoạt động cuối cùng kết thúc, dĩ nhiên cũng là lúc công viên sắp đóng cửa.
Đám đông nghìn nghịt từ bốn phương tám hướng của khu lâu đài di tản ra hướng khác. Quý Minh Châu vốn còn nghĩ có thể đi qua bên đó xem qua một lượt, kết quả bị dòng người ùa đến chèn ép.
Giang Tịch kéo cô lên phía trước người mình, “Chúng ta đi qua khu đậu xe bên kia.”
“Tiếc quá, cứ thế này mà về sao?” Quý Minh Châu vẫn cảm thấy hơi lưu luyến.
“Ừm, pháo hoa cũng bắn xong rồi.” Giang Tịch gật đầu, “Những chỗ khác cũng xem ở bên trên rồi, hiệu quả cũng không tệ.”
“Chỉ có anh có thuật phân thân, em làm gì có nhiều mắt như thế.” Lúc đó cô đâu có rảnh mà nhìn ra ngoài ô kính ngắm nhìn phong cảnh.
Nhiều nhất cũng chỉ kịp nhìn lướt qua một vệt sáng trong quả pháo hoa cuối cùng mà thôi.
Lúc hai người cùng chen chúc đi về phía bãi đậu xe, Quý Minh Châu nhìn người đàn ông cạnh mình, “Giang Tịch, câu nói cuối cùng của anh, em đã nghe thấy rồi.”
Vào giây phút cô nói xong những lời ấy, Giang Tịch đã trầm mặc rất lâu, sau đó anh mới chậm rãi đáp lại cô.
Giọng anh rất nhẹ, bay vào trong không trung.
Nhưng Quý Minh Châu đã nghe thấy rồi.
Anh nói, anh biết.
Anh! Biết!
Lời tỏ tình lãng mạn không gì sánh bằng lại còn được chính Quý Minh Châu nói ra, Giang Tịch lại dùng một câu “Anh biết” để đáp lại! Đây còn giống tiếng người không!!
Sau khi lên xe, Quý Minh Châu vẫn còn nghĩ về chuyện này.
Dường như Giang Tịch đã cảm nhận được mối tâm tư của cô. Anh chưa vội khởi động xe mà quay sang nhìn cô, từ tốn nói: “Nghe thấy xong thế nào?”
“...”
Còn thế nào được nữa! Đương nhiên phải nói mấy lời dễ nghe rồi!
“Em muốn anh nói, anh cũng thế.”
“E là chuyện này không được.”
Khó khăn lắm mới thổ lộ ra, thế mà lại bị ghẻ lạnh, lần đầu tiên Quý Minh Châu bày tỏ sự bất mãn của mình.
Người xung quanh gọi cô là công chúa nhỏ, nhưng họ đâu có nghĩ, đến giờ phút này, sao cô cứ cảm thấy Giang Tịch mới là “công chúa chính hiệu” được nuông chiều đâm ra đỏng đảnh nhỉ?
Nhìn cái dáng vẻ kiêu ngạo hiện giờ của anh kìa.
Đúng thật là...
Khiến người ta khó chịu cực kỳ!
Thấy Quý Minh Châu cố tình tỏ ra hờ hững, không muốn để ý đến anh nữa, Giang Tịch thoáng ngập ngừng, trầm tư rất lâu cuối cùng anh chẳng nói gì.
Nhưng có những lời, vẫn nên nói ra thì tốt hơn.
“Giận gì thế?” Anh khẽ cười một tiếng, “Những lời như này, rõ ràng là anh còn nói sớm hơn em mà.”
...
Trên đường quay về, có thể thấy tâm trạng của Quý Minh Châu đã tốt hơn một chút.
Thậm chí có thể nói cô là nữ hoàng lật mặt.
Cô ngâm nga khúc hát, bắt đầu nói chuyện câu được câu chăng với Giang Tịch, “Sếp Giang, sáng mai anh vẫn dậy đúng giờ sao? Nếu vẫn là giờ trước đây thì anh đừng gọi em dậy nhé. Dạo này chỗ bố em cũng không quá bận nên em không cần dậy sớm quá làm gì.”
Không những không quá bận rộn mà Quý Thị như bắt đầu bước vào kỳ nghỉ dài vậy. Tuy công ty vẫn vận hành bình thường, nhưng đối với Quý Thiếu Ngôn mà nói, ông không có đó cũng đồng nghĩa với việc không có người chủ chốt ở đó.
Nói tóm lại, thời gian này Quý Minh Châu vẫn có thể tự do tự tại như thường, thậm chí có thể thỏa sức bung xõa vào cuối tuần, cũng không phải không có nguyên do. Vào lúc lượng công việc không nhiều, dĩ nhiên cô sẽ cực kỳ ung dung.
“Vậy thì không gọi em nữa, anh vẫn dậy vào giờ trước đây.” Giang Tịch nói xong, dường như lại đâm ra tò mò, “Hiện tại bên Quý Thị thư thả thế ư?”
“Cũng không hẳn là thư thả, em chỉ đến công ty muộn một chút thôi, còn công việc vẫn rất bận rộn.” Quý Minh Châu nhìn sang chỗ anh, “Anh hiểu không Giang Tịch, điều em muốn nói là, không chỉ có mỗi mình anh đang chiến đấu, em cũng đang cố gắng.”
Hai người thảo luận về vấn đề tối mai ăn món gì, Quý Minh Châu lấy điện thoại ra, lướt nhẹ màn hình thì phát hiện đã hết pin rồi.
“Giang Tịch, cho em mượn điện thoại của anh nghịch tí? Điện thoại em hết pin rồi.” Quý Minh Châu mở ổ sạc không dây trên xe ra, đặt điện thoại của mình lên trên, “Em không dùng quá lâu đâu, dù gì sạc pin cũng rất nhanh.”
Giang Tịch đồng ý không chút do dự, “Ừm, em lấy đi.”
Quý Minh Châu vươn người qua chỗ anh, lần mò bên này, lần tìm bên kia.
Chẳng tìm được cái gì.
“Ấy, điện thoại của anh đâu?” Trong khi tỏ ra nghi hoặc, Quý Minh Châu vẫn đang tiếp tục tìm.
Hơn nữa...
Để không chắn tầm nhìn lái xe của Giang Tịch hay làm phiền đến anh, Quý Minh Châu còn hơi khom lưng cúi đầu xuống.
Vì hai người kề sát vào nhau nên dù đã mở điều hòa thì vẫn không thể ngăn cản được cảm giác khi hai cơ thể kề cận với nhau.
Giống như ném một nhúm cỏ dại đã được đốt cháy vào bên trong một đồng cỏ gần như khô cằn trong mùa thu.
Gặp phải cơn gió, nó càng bùng cháy dữ dội.
“Sờ lung tung gì đấy?”
Giang Tịch nhẫn nhịn một hồi, giọng anh như một lon nước được bật nắp, phát ra tiếng xì xèo của bọt khí.
Như thế này bảo anh lái xe thế nào được nữa? Sau khi nói xong, anh rời mắt đi, thoáng định thần lại.
“Ai sờ lung tung người anh đâu, em đang tìm điện thoại.”
Giang Tịch nhìn cô với ánh mắt sâu xa, nhắc cô rằng: “Điện thoại ở bên cạnh hộp khăn giấy.”
“... Sao anh không nói sớm!”
Nếu là bình thường ai cũng cho là điện thoại mang theo bên người, trong túi quần hoặc túi áo mới đúng. Anh cứ ậm ờ mơ hồ như này, rõ ràng đây là chuyện có thể giải quyết chỉ bằng một câu nói mà.
Quý Minh Châu lườm anh một cái, tiện đà tìm được điện thoại rồi quay người lại, ngồi thẳng lưng trên ghế phụ lái.
Vì biết rõ mật khẩu điện thoại của Giang Tịch, cho nên Quý Minh Châu gần như không tốn chút sức lực nào, trực tiếp mở giao diện điện thoại ra.
Điện thoại của anh có cài đặt Weibo, Quý Minh Châu ấn vào Weibo chuẩn bị lướt hotsearch dạo.
Nhưng chính vì như vậy...
Đã khiến ánh mắt lơ đãng của Quý Minh Châu tập trung vào bài đăng được đề xuất.
Chùm ảnh về công viên giải trí mà cô đăng hôm nay, đã nằm ghim lên vị trí nổi bật nhất trên đó.
Vì giữ vị trí đẹp nên độ hot vẫn trong trạng thái tăng lên không ngừng.
Có thể nói chuyện này thực sự đã khiến cô được một phen hoảng hồn.
Quý Minh Châu ấn vào xem một lúc, rõ ràng là Weibo của mình, nhưng mức độ bùng nổ của bình luận cứ như đây không phải bài đăng của mình vậy.
Đợi đến khi cô nhìn thấy hai đoạn bình luận của fan được đẩy lên hàng đầu, Quý Minh Châu cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Chẳng còn gì khác ngoài chuyện cô đã bị fan của mình tình cờ bắt gặp.
Công viên giải trí là một nơi giải trí cỡ lớn tập trung rất đông người, nếu nói bắt gặp là chuyện dễ dàng, nhưng nếu không gặp được thì âu cũng là chuyện bình thường.
Có lẽ là vừa đúng lúc tình cờ gặp.
Quý Minh Châu cũng có ấn tượng với cặp đôi nhỏ tuổi tíu ta tíu tít kia.
Cô cũng không phải minh tinh lớn, cũng chẳng phải thần tượng, bị bắt gặp rồi lại bị đăng ảnh lên mạng cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng...
Nhưng bức ảnh chụp trộm họ hôn nhau dưới khung cảnh trời xanh mây trắng bóng bay vây quanh kia, có thể nói là ví dụ điển hình cho khung cảnh vừa trong sáng vừa khiêu gợi.
Ở bên dưới có không ít người nói muốn lấy bức ảnh này làm hình nền.
“Giang Tịch, hình như em và anh nổi tiếng rồi.”
“Sao lại thế?”
“Lúc chúng ta ở công viên giải trí đã bị chụp trộm, hình như fan đã nhận ra em rồi, chỉ là chụp rất mờ, nhìn không rõ chính diện.”
“Trước đó người nào còn bảo với anh là chắc chắn không bị nhận ra nhỉ?”
“Chuyện này có phải trọng tâm đâu, cái chính là hai chúng ta vẫn đang ở trên hotsearch kìa.” Quý Minh Châu nhìn vào phần bình luận ngày càng có nhiều bình luận nảy ra hơn, “Hơn nữa tấm hình đó bị người ta lấy làm hình nền, là tấm hình chụp trộm lúc anh và em trú mưa ấy, không ngờ đúng không, cảm thấy kích thích lắm nhỉ?”
Dần dần, trong số bình luận có xen lẫn một số bình luận như này... Chỉ có tôi cảm thấy đằng trai rất quen mắt sao, tôi cũng cảm thấy thế, má ơi đẹp trai quá, vlogger này cũng xinh cực luôn, ôi trời cặp nam nữ này trông giống bạn học hồi cấp ba của tôi thế nhỉ, đào lại một số bài đăng và vlog của chủ thớt, là người có tiền hàng thật giá thật đó...
Đằng sau tất nhiên cũng có người tò mò truy tìm dấu vết, nhưng cũng chẳng gây nên sóng gió gì quá lớn.
Quanh đi quẩn lại cũng chẳng có gì đáng ngại, Quý Minh Châu dứt khoát thoát khỏi Weibo.
“Em không ngờ chúng ta công khai lại vào đúng lúc như thế này?” Quý Minh Châu chớp mắt, nói như được của hời: “Giang Tịch, thế này cũng coi như có mặt mũi rồi nhỉ, chẳng phải anh vẫn luôn đòi hỏi danh phận sao, tặng cho anh cái hotsearch, hài lòng chứ!”
Nhìn đi, nhìn đi.
Cách công khai như thế này phải vẻ vang đến chừng nào.
Quý Minh Châu gần như muốn vỗ tay hoan hô.
Nhân lúc phía trước đang tắc đường, Giang Tịch dừng xe lại, dành thời gian liếc nhìn màn hình điện thoại của Quý Minh Châu, “Dùng một cách thức tùy tiện thế này để đối phó anh, em còn thấy hay ho ư?”
Xin lỗi nhé.
Cô thấy hay ho thật mà!
Quý Minh Châu đánh Giang Tịch một cái, sau đó rời mắt.
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Tịch kêu “ting” một tiếng.
Một tin nhắn được gửi đến.
[Trợ lý Ưng: Sếp Giang, tiền đặt trước để bao trọn khu vòng quay mà sếp dặn trước đó đã được trừ vào thẻ, phần còn lại, em đã chuyển tiền cho bên kia dưới danh nghĩa tài khoản của Giang Thị. Chúc sếp hợp tác vui vẻ, không còn việc gì khác nữa. Cuối cùng, chúc sếp và Quý tiểu thư cuối tuần vui vẻ.]
Quý Minh Châu đọc đi đọc lại dòng tin nhắn này một cách kỹ càng, nghiền ngẫm một lúc lâu.
Sau đó, cô quay sang phía Giang Tịch.
“Giang Tịch.”
“Hửm?”
“Rốt cuộc anh học được chiêu này ở đâu đấy!!!” Giọng điệu của Quý Minh Châu vừa kích động vừa phấn khích.
Trong cảm giác tận hưởng và vui vẻ... còn xen lẫn... thậm chí còn có chút không thể tin nổi.
Đây có đúng là Giang Tịch hay không?
Thật sự đúng là ngọn núi băng giá, bông hoa cao ngạo mà cô quen biết từ thuở niên thiếu đó sao!!
Những chuyện về cô, có liên quan dây dưa với cô giống như từng tầng sóng này đến tầng sóng khác, không ngừng lan ra và cuộn trào trên bãi biển, như thủy triều có quy luật, lặp đi lặp lại theo thời gian nhất định.
Mà những chuyện diễn ra sau lưng cô này, cứ nhằm vào lúc cô tưởng rằng chúng đã chấm dứt, lại được tiết lộ hết lần này đến lần khác.
“Hôm nay... anh còn bao trọn khu vòng xoay sao?”
“Em bảo muốn đi, trước khi đi anh đã nhờ vả trợ lý Ưng giúp đỡ.” Giang Tịch đáp lại, đôi mắt ẩn chứa ý cười.
“Em cảm thấy mình bị thiệt rồi...” Quý Minh Châu càng nghĩ càng thấy chuyện này có vấn đề, “Có phải anh đã sớm tính toán ổn thỏa rồi không!?”
Lẽ nào là vì sự chủ động của mình mà cô còn có thể bỏ qua một số tình tiết lãng mạn tình tứ không thực tế kia?
Lúc đó cô còn kích động đến mức bổ nhào vào lòng anh!!
Có lẽ là Giang Tịch cảm thấy Quý Minh Châu tự dưng trở nên ngu ngơ, cuối cùng anh cũng mở tấm lòng từ bi giải thích cho cô: “Nếu anh muốn tính toán với em, thế thì hai ngày nay nơi em ở sẽ chỉ cùng một chỗ mà thôi.”
Quý Minh Châu: “?”
Chỉ cùng một chỗ gì cơ?
Ngữ điệu của Giang Tịch vô cùng bình thản: “Đó chính là chiếc giường trong phòng khách sạn.”
Quý Minh Châu im lặng hai giây.
“Giang Tịch, anh có tin hôm nay em bóp chết anh không?”
Giang Tịch túm móng vuốt làm loạn của cô lại, bóp mấy cái, “Tin.”
Anh thoáng ngừng lại rồi bổ sung thêm: “Nhưng anh bằng lòng.”
“...”
Quý Minh Châu thật sự cảm thấy hơi không muốn để ý đến anh nữa. Lúc này, điện thoại của cô cũng đã được sạc đầy.
Nhưng chính vì như thế...
Trong khi để điện thoại của Giang Tịch về lại chỗ cũ, không biết nghĩ đến chuyện gì đó, trong đầu cô chợt lướt qua một vài hình ảnh.
Cánh tay rụt về của cô khựng lại giữa chừng, sau đó nó lại lộn trở lại.
Tấm hình tự sướng của hai người trên hotsearch hôm nay, xem như đã nhắc nhở cô.
Trong điện thoại của Giang Tịch...
Liệu cũng có những bí mật không thể nói cho người khác biết chứ?
“Sếp Giang, album ảnh của anh có mở cửa với em không?”
Giang Tịch không ư hử gì.
“... Sếp Giang?”
Giang Tịch vẫn không nói câu gì.
Có chuyện mờ ám.
Quý Minh Châu cảm thấy cuối cùng cô cũng tìm được điểm yếu của Giang Tịch rồi, cô lập tức nổi hứng thú, “Được thôi, bị em bắt được rồi đúng không, thấy anh chột dạ như thế, hôm nay anh có không cho em xem thì em cũng phải xem bằng được!”
Tuy Giang Tịch không nói gì, nhưng cũng không ngăn cản cô.
Mà để mặc cho cô hành động.
Quý Minh Châu vừa nhìn sắc mặt của Giang Tịch, vừa khám phá album ảnh.
Sau đó, động tác của cô lại ngừng lại một lần nữa.
Hôm nay cô không chỉ muốn “bóp chết” Giang Tịch, mà cô còn cảm thấy, có lẽ cô khó có thể hít thở được nữa rồi.
Ảnh trong album ảnh của anh thật sự không có nhiều.
Vì thế, chỉ cần nhìn một cái là thấy hết những nội dung đập vào mắt trước tiên.
Toàn bộ, đều là cô.
Trong xe chìm trong bầu không khí yên ắng kỳ lạ.
Đúng lúc xe của họ đi vào đường hầm, trong khung cảnh ánh sáng chợt lóe sáng chợt vụt tắt như này, Quý Minh Châu cũng chìm vào trong thế giới cảm xúc của mình mà không thể tự thoát ra được.
Chưa bao giờ cô muốn lao vào lòng anh giống như giây phút này.
Và nói với anh một câu, Giang Tịch, tình cảm em đối với anh, vĩnh viễn không chỉ là yêu thích.
Vành mắt tự dưng cay xè, nước mắt khiến mắt cô trở nên mơ hồ.
Quý Minh Châu khịt mũi, cất giọng khẽ khàng: “Này, sao anh có ảnh chụp chung sớm thế này.”
Đó là tấm ảnh hai người chụp chung trong ngày kỷ niệm thành lập trường vào hồi cấp ba.
Lúc đó, anh là học sinh giỏi nhận giải thưởng, cô là nữ sinh bê phần thưởng cho anh.
Nếu Quý Minh Châu nhớ không nhầm, lúc đó vừa mới diễn tiết mục độc tấu piano xong, cô đã bị kéo đi làm nữ sinh bê phần thưởng.
Đây là một trong số ảnh chụp chung ít ỏi của hai người.
Giang Tịch trầm mặc một hồi, rồi chậm rãi nói: “Anh vẫn luôn mang theo bên mình.”
Lúc này, xe của họ cũng chậm rãi ra khỏi đường hầm.
Tựa như màn đêm đã lâu không được nhìn thấy mặt trời, cuối cùng cũng nghênh đón ánh nắng đầu tiên. Và thế là, trăm sông ngàn biển chảy trôi, chim bồ câu về tổ vượt qua bờ biển, buộc hai người xa cách bao năm vào trục thời gian trong quá khứ một lần nữa vào giây phút này.
Tất thảy mọi chuyện ở trong những dấu hiệu này, đã nghênh đón khởi đầu đã từng rõ ràng trước đây.
“Vậy tấm này là anh chụp trộm ở phòng làm việc nhỉ?”
Vẻ ngoài thì mặt người dạ thú, nhưng chụp ảnh thì rất đẹp.
“Vì muốn chụp nên anh chụp thôi.”
Đó là một buổi chiều yên bình hiếm thấy.
Cô không đề phòng chút nào khi ở trong văn phòng của anh tại Giang Thị.
Ánh nắng ban chiều đổ nghiêng, người nằm trên sofa an tĩnh chìm trong giấc ngủ.
Quý Minh Châu xoa dịu cảm xúc trong mình, cô cứ cảm thấy tuy tối nay là một buổi tối rắc rối phức tạp nhưng cũng thực sự quá tuyệt vời.
Anh chính là người suốt ngày khiến cô phải khóc!
Quý Minh Châu hờn mát một hồi, đang định bỏ điện thoại xuống thì một dòng tin nhắn lại hiện ra trong điện thoại.
Không phải thông báo ngắn trên Weibo, lần này là tin nhắn Wechat.
[Đàn anh ơi, trước đây em và anh là sinh viên trao đổi đến Úc, có phải anh đã thuê một căn hộ cao cấp ở bên cạnh đại học Melbourne không ạ? Bây giờ anh vẫn còn phương thức liên lạc của chủ nhà bên đó chứ, em đang cần gấp!]