Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này

Chương 88
 
Gọi chồng đi.
 
Gọi! Chồng! Đi!!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Minh Châu tưởng tượng ra cảnh tượng đó, đột nhiên cảm thấy khá vui sướng.
 
Nhưng, nếu muốn gọi thì cũng phải cho thời gian chuyển ngoặt chứ nhỉ.
 
Từ một mỹ nữ trẻ trung phơi phới thăng cấp thành cô vợ nhỏ yêu kiều, cũng phải cho cô từ từ... thích ứng với sự thay đổi về thân phận chứ?
 
Cô tỏ ra ngượng ngùng một cách hiếm có, nhìn Giang Tịch có vẻ mặt tươi tỉnh trước mặt mình, cô lại không biết phải từ chối như nào mới hay.
 
“Ở ngoài đường lớn...” Quý Minh Châu dùng hai tay đẩy anh ra, “Anh cũng phải cho em làm quen một chút chứ, em cảm thấy không quen.”
 
“Có gọi không?” Sức lực của cô hoàn toàn không so được với anh, anh chỉ nhẹ nhàng túm một cái là có thể khống chế được cô gái đang giãy giụa lung tung rồi lại kéo cô vào lòng.
 
“... Về nhà thì gọi!” Quý Minh Châu nín nhịn một hồi, sau đó bị Giang Tịch cù lét cho phải buông cờ đầu hàng trước.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được thôi.” Giang Tịch thản nhiên đáp lại, lúc này anh mới mở lòng từ bi buông tha cho cô, “Về nhà có em gọi.”
 
“?” Quý Minh Châu cứ cảm thấy câu này có gì đó không đứng đắn.
 
Hai người ra khỏi cục dân chính thì chuẩn bị về nhà. Sắc trời bắt đầu trầm xuống, sắp đến mùa đông, trời tối càng mau tối hơn.
 
Chuyện hai người đi đăng ký thực ra cũng là chuyện bất ngờ, chứ không hề cố tình định sẵn vào thời gian nào, mà là một buổi chiều đột ngột như thế, vào một ngày đột ngột như thế.
 
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, lời cầu hôn cũng được chấp nhận thì đăng ký cũng chỉ là một dạng hình thức.
 
Đợi đến khi hai người từ cục dân chính về nhà, Quý Minh Châu đăng ảnh sổ đăng ký kết hôn lên vòng bạn bè thì người xung quanh mới biết chuyện, lập tức bày tỏ sự kinh ngạc của mình trong tình huống mình không hề hay biết chuyện gì.
 
[Ngầu thế đấy (kính đen.jpg)]
 
 Ảnh đi kèm là hai quyển sổ kết hôn đỏ chót.
 
[Tiêu Dịch: Hai người thì ghê rồi, trẻ mơn mởn thế này mà đã nhảy vào nấm mồ hôn nhân rồi, chúc hai người mãi mãi không thể bò ra ngoài được nhé.]
 
[Quý Minh Châu trả lời Tiêu Dịch: Anh nói cái kiểu gì đấy, có tin em đánh anh không!]
 
[Trình Sí: Vẫn là câu nói đó, bách niên hảo hợp.]
 
[Liên Đường: Cảm động rớt nước mắt, heo đi lấy chồng chẳng khác gì bát nước hắt đi, nhớ phải dùng món quà tớ tặng hai người đấy nha ~]
 

[Bác gái: Ôi chao! Minh Châu! Con cùng với Giang Tịch đúng không! Là Giang Tịch đúng không?!!]
 
[Giang Tịch trả lời Bác gái: Là con.]
 
[Giang Tịch trả lời Tiêu Dịch: Ngứa da à?]
 
Ngoài những người này ra, Quý Thiếu Ngôn cũng bớt thời gian gọi điện hỏi han, nhưng cũng chỉ hỏi vỏn vẹn mấy câu rồi nhanh chóng cúp máy.
 
Quý Minh Châu nhìn những dòng bình luận này, nghiền ngẫm phản ứng của mọi người rồi ngoảnh đầu nói với Giang Tịch: “Mọi người đều bất ngờ, nhưng hình như cũng không quá kinh ngạc thì phải?”
 
Hoàn toàn trái với những gì cô đã nghĩ trước đó.
 
“Trong lòng bọn họ, vào tiệc sinh nhật của em chúng ta đã là vợ chồng rồi.” Giang Tịch đẩy cánh cửa nhà họ Giang ra, dắt tay Quý Minh Châu vào trong.
 
Vòng qua hòn giả sơn trong hoa viên, còn chưa bước vào cửa chính đã nghe thấy giọng nói hớn hở của Lâm Man Hề.
 
“Đúng thế, hôm nay hai đứa nó đi đăng ký, vốn dĩ tôi cũng muốn giục mà không dám giục! Đành thuận theo tự nhiên giao cho chúng tự lo liệu! Kết quả thì sao, haha, hai đứa nó cho tôi một bất ngờ siêu to khổng lồ luôn!”
 
“Ôi dào, bế cháu thì còn sớm lắm, Minh Châu xinh đẹp trẻ trung như vậy, tuy tôi cũng mong ngóng nhưng hai đứa nó nói muốn có con thì lúc đấy hẵng nói. Với lại tôi còn rất nhiều ván mạt chược dồn đống, đến lúc đó nhất định không có thời gian ngó ngàng tới.”
 
“Xem bà nói kìa, tuy con cái nhà bà quả thực không sánh bằng hai đứa nhà tôi, tướng mạo thì cũng bình thường nhưng cũng không đến nỗi coi thường người khác như vậy chứ. Minh Châu nhà chúng tôi lộ mặt ra bên ngoài thì có làm sao? Sự nghiệp của con bé cũng rất tốt được chưa, quản lý Quý Thị đâu vào đấy. Còn cái vị kia nhà bà ấy hả, mặt y như rắn thành tinh, phải chú ý đến gen một chút, tuyệt đối đừng có chạy lung tung đấy... Ai da sao có thể, đây là tôi nói thực lòng một trăm phần trăm mà.”
 
Quý Minh Châu bất ngờ bắt gặp màn khen ngợi dài hàng sớ của phụ huynh: “...”
 
Sau khi Lâm Man Hề vừa dứt lời, một nhóm quý phu nhân cũng chậm rãi từ bên trong đi ra ngoài.
 
Sau khi thấy Quý Minh Châu và Giang Tịch, họ chào hỏi dăm ba câu, sắc mặt có phần mất tự nhiên, sau đó lập tức cáo từ.
 
“Bác gái, chuyện này là sao thế ạ?” Quý Minh Châu và Giang Tịch cởi áo dạ ra, nhân lúc thay giày thì hỏi Lâm Man Hề.
 
“Sao vẫn gọi bác gái thế con, con phải sửa xưng hô đi.” Lâm Man Hề bước đến, tiện tay treo áo lên giúp hai người.
 
Nói đến chuyện sửa xưng hô...
 
Quý Minh Châu đáp lại bà, một lúc sau không thể kìm lòng được nữa cô bèn ngoảnh sang nhìn Giang Tịch.
 
Hôm nay chính là ngày thịnh hành trào lưu đổi xưng hô sao?
 
Biết có lẽ Quý Minh Châu vẫn còn chưa thích ứng được, Lâm Man Hề cũng không bận tâm chuyện này, “Cứ từ từ, về sau con sẽ quen ngay thôi. Ban đầu lúc mẹ kết hôn da mặt cũng mỏng, mẹ hiểu cả mà.”
 
Nói đoạn, Lâm Man Hề giải thích sơ qua về tình huống ban nãy: “Trước khi hai đứa về, có một đám người qua đây chơi, thăm dò các kiểu, mẹ không còn kiên nhẫn nữa, đúng lúc các con đã đăng ký rồi nên mẹ thuận miệng nói luôn.”
 
Nói đến đây, Lâm Man Hề khẽ hừ mũi, “Mấy mụ đó còn nói huyên thuyên, cũng không nhìn lại con trai con dâu của mình ra làm sao.”
 
Quý Minh Châu cũng bị chọc cười, quả thực Lâm Man Hề có tính vô cùng che chở con cái.
 

Tối đến, Giang Vũ Thành từ thư phòng đi xuống nhà, ông tỏ ra vô cùng quan tâm cậu con trai mà ông chẳng mấy khi gặp dạo gần đây, “Hôm nay rảnh rỗi, còn sớm như thế mà đã cùng Quý Minh Châu về nhà rồi?”
 
“Vâng, dành thời gian đi đăng ký ạ.”
 
“Tốt lắm, lễ cưới cũng có thể bắt đầu chuẩn bị rồi, nếu các con đã chọn được địa điểm tuần trăng mật thì sắp xếp cho cả bố mẹ nữa.” Gương mặt điềm tĩnh của Giang Vũ Thành lộ ra một chút hài lòng, ông gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Lâm Man Hề.
 
Nghe giọng điệu của ông thì đúng là ông đang nghiêm túc dò hỏi ý kiến hai người.
 
Quý Minh Châu đang ăn thì suýt chút nữa bị nghẹn, may mà bây giờ khả năng ứng biến của cô khá mạnh. Giang Vũ Thành biểu hiện như thế này cũng không thể làm cô chấn động.
 
“Tuần trăng mật của hai đứa nó, ông nằng nặc đòi xía vào thì còn ra thể thống gì?” Lâm Man Hề tỏ ra không thể tin nổi, “Tôi chơi mạt chược còn không kịp nữa là, với lại lần sau ông mà thua nữa thì đừng có tham gia nhóm mạt chược quý phu nhân tụi tôi nữa, tôi có phải đến đó làm từ thiện đâu, ông chơi thua sạch tiền của tôi rồi.”
 
Giang Vũ Thành trả lời đúng mực: “Man Hề à, không phải tôi đã để hết tiền của tôi ở chỗ bà sao, bà có thể thua sạch à?”
 
Ông bà Giang bắt đầu ông một câu tôi một câu, nói chuyện như bên cạnh không có người.
 
Đợi đến khi ăn cơm xong, Quý Minh Châu mượn một cái cớ rồi trực tiếp kéo Giang Tịch lên lầu, “Dạo này ai trong nhà cũng kỳ lạ nhỉ.”
 
“Sao lại kỳ lạ?”
 
“Bố mẹ anh đó, bình thường anh về muộn nên không nhìn thấy, còn em vẫn có thể nhìn thấy.”
 
Giang Tịch nhấc tay lên gõ nhẹ vào đầu Quý Minh Châu, “Cũng là bố mẹ em đấy.”
 
Quý Minh Châu vào trong phòng, đi chưa được mấy bước đã quen đường quen nẻo bổ nhào lên giường. Cô bày ra tư thế quyến rũ như quý phi nằm, ánh mắt giăng đầy vẻ mê hoặc, phóng điện bừa bãi về phía Giang Tịch.
 
Giang Tịch nhướng mày lên, ngón tay thon dài vốn đang đặt trên cằm, khớp xương khẽ cử động, tùy tiện mân mê cằm. Nhìn thấy cô như thế, anh cũng tiện thể sán lại gần, nhéo cằm của cô, “Dụ dỗ anh đấy à?”
 
“Ừ đấy, số lần em dụ dỗ anh còn ít sao?” Cô vừa dứt lời, Giang Tịch cũng cúi đầu xuống.
 
Quý Minh Châu và anh chơi trò môi lưỡi quấn quýt một hồi, sau đó cô ngửa đầu ra nói: “Không được rồi không được rồi, anh không cho em thở.”
 
“Đã hôn bao nhiêu lần như vậy rồi mà em còn không biết?” Giang Tịch rũ mắt nhìn cô, “Quý Minh Châu, muốn chơi xấu à?”
 
Nghe thấy vậy, Quý Minh Châu hơi không vui.
 
Ai chơi xấu chứ!
 
Với lại...
 
“Anh còn nói em à?! Sao anh không gọi em là vợ đi! Cứ khăng khăng bắt em gọi anh là chồng cơ!”
 
“Hóa ra em thích kiểu này à.” Giang Tịch ngừng lại rồi nói: “Anh còn tưởng em thích cách gọi công chúa nhỏ hơn.”

 
“Thế thì cứ gọi là công chúa nhỏ đi, cái trước nghe cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy.” Quý Minh Châu mân mê vành tai Giang Tịch.
 
Giang Tịch đồng ý, “Hôn lễ mà mẹ nói, em đã nghĩ kỹ chưa, có thời gian thì chúng ta tổ chức nhé.”
 
Quý Minh Châu nhìn anh trân trân, “Em chợt nghĩ đến một nơi, anh thì sao?”
 
Nếu tổ chức lễ cưới, cô nhất định sẽ chọn nơi đó.
 
Nơi đó lưu giữ khởi đầu của bước đột phá trong mối quan hệ của họ.
 
“Được.” Giang Tịch chậm rãi nói: “Anh cũng đã nghĩ được một nơi.”
 
Nói xong chủ đề này, Giang Tịch đứng dậy đi thay quần áo.
 
Sau khi bóng dáng của anh biến mất trong phòng thay đồ, Quý Minh Châu mới bắt đầu suy nghĩ về vấn đề vừa bắt đầu đã bị cô giả vờ bỏ qua kia.
 
Gọi... chồng ư?
 
Gọi thế nào bây giờ?
 
Cô nhìn lên trần nhà, khẽ lẩm nhẩm với không khí.
 
Sau đó, chẳng hiểu sao có một dòng điện chạy qua trái tim, khiến người ta tê dại.
 
Như thể đã quyết định xong một chuyện gì đó, đợi đến khi Giang Tịch từ trong phòng thay đồ đi ra.
 
Bước chân của anh hơi khựng lại, anh nhìn thẳng về phía trước liền nhìn thấy nàng yêu tinh nóng bỏng đang nằm trên giường... So với lúc nãy, Quý Minh Châu còn bày ra tư thế bạo dạn hơn.
 
Gửi đến anh hết tín hiệu này đến tín hiệu khác.
 
Khi ánh mắt của Giang Tịch tối đi, Quý Minh Châu chớp mắt, “Chồng ơi, mau đến xử em đi.”
 
Tối đó, Giang Tịch đã giữ đúng lời hứa, giữ vững nguyên tắc quân tử: Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, những lời đã nói ra thì chắc chắn phải chịu trách nhiệm.
 
Quý Minh Châu bị đè xuống giường, gọi chồng ơi biết bao lần.
 
Như này cũng được tính là ứng với câu nói trước đó, vừa vặn khiến Quý Minh Châu hiểu thế nào là... tối nay có em kêu.
 
...
 
Đợi đến lúc rảnh rỗi, hai người chính thức bật mí về địa điểm cử hành hôn lễ, họ thật sự rất hiểu nhau.
 
Hai người đều nghĩ đến Thụy Sĩ.
 
Thực ra vấn đề cần bàn bạc về địa điểm này cũng diễn ra rất lâu.
 
Dù sao cũng tổ chức ở nước ngoài, đến lúc đó có thể những người thân và bạn bè xung quanh không thể đi đúng lịch trình. 
 
Nhưng xét thấy mọi người đã có mặt ở buổi cầu hôn, cho nên Quý Minh Châu muốn thoải mái một chút trong vấn đề sắp đặt hôn lễ. Cô dứt khoát lựa chọn nơi xinh đẹp kia, đến lúc đó có bao nhiêu người có thể đến thì đến, cô cũng không cưỡng cầu.
 
Điều quan trọng là, Quý Minh Châu còn che giấu tâm tư nho nhỏ của mình.
 

Một là... cô và Giang Tịch nên duyên ở nơi ấy, cô muốn quay lại đó một lần nữa để bày tỏ lòng biết ơn.
 
Hai là... cô muốn tìm hiểu nhà họ Liễu ở Thụy Sĩ.
 
Kể ra cũng khéo, hồi cô đến đó cũng tình cờ gặp gỡ một gia đình Hoa kiều họ Liễu, nhưng khi ấy cô không hề biết mối quan hệ giữa họ và Liễu Khê.
 
Dạo gần đây Liễu Khê đã bay về Thụy Sĩ, ở lại đó một thời gian.
 
Thông qua những thông tin Giang Tịch giúp cô điều tra và bản thân tự điều tra kỹ lưỡng, Quý Minh Châu cảm thấy dù tương lai hãy còn mờ mịt, nhưng cô cũng đã đến gần chân tướng rồi.
 
Tất thảy mọi thứ đều đang ám chỉ một khả năng không thể xảy ra.
 
Sau khi đăng ký kết hôn, mọi tiến trình kế tiếp cũng diễn ra nhanh chóng theo thời gian.
 
Bước qua mùa đông, trục thời gian chậm rãi lướt qua, cuối cùng cũng đón chào mùa xuân vạn vật sinh sôi.
 
Giang Tịch và Quý Minh Châu cũng bước vào thời kỳ rảnh rỗi, họ lập tức ấn định tổ chức hôn lễ ở Lungern, Thụy Sĩ.
 
Trước khi hôn lễ diễn ra, hai người quyết định ở đó du lịch mấy ngày, bạn bè thân thiết chỉ cần đến sau đó mấy ngày là được.
 
Nhưng tất cả các kế hoạch đều là chuyện tình cờ... vào ngày khởi hành, nhiều điều bất ngờ đã xảy ra.
 
Giang Vũ Thành và Lâm Man Hề đủng đỉnh xuất hiện, xách theo vali, có lẽ cùng một chuyến bay với hai người.
 
“Mẹ và bố con ấy à, thuê khách sạn ngay bên cạnh nơi ở của hai đứa, đến lúc đó cũng không làm phiền hai đứa các con đâu, chúng ta mạnh ai người nấy chơi.” Lâm Man Hề tỏ ra có lý do chính đáng, “Mẹ không yên tâm lắm về mấy đội tổ chức hôn lễ và quay phim, cứ giao cho mẹ đi trao đổi đi.”
 
“Mẹ, sao mẹ không nói trước?” Giang Tịch hờ hững lên tiếng, nhìn hai người đột nhiên xuất hiện này.
 
“Nói trước thì còn gì là bất ngờ nữa?” Lâm Man Hề lườm anh một cái, “Hơn nữa, bố mẹ cũng đến sớm mấy ngày, vừa hay đi cùng các con mà thôi.”
 
Giang Tịch còn định nói gì nữa nhưng bị Quý Minh Châu kéo lại, “Sao anh lại tỏ vẻ hết nói nổi thế, em cảm thấy rất ổn mà.”
 
Đúng lúc Quý Minh Châu vừa dứt lời, ở đằng xa có một bóng dáng cao lớn đi về hướng này.
 
Quý Thiếu Ngôn cầm vé máy bay, đưa vali của mình cho trợ lý, sau đó nhìn về phía hai người, khóe miệng ngậm cười, “Con yêu, khéo quá.”
 
“...”
 
Đúng là khéo thật 
 
**
 
[Vở kịch nhỏ]
 
Giang Vũ Thành: Ông bạn, sao ông cũng ở đây?
 
Quý Thiếu Ngôn: Ông thì sao?
 
Giang Vũ Thành: Tôi đi dỗ vợ.
 
Quý Thiếu Ngôn: Khéo quá, tôi cũng thế.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận