Cằm tôi tựa trên vai anh, nhìn thấy Úc Lạc Lạc và một người đàn ông khác trông rất giống anh.
Lúc này người đàn ông kia nhìn tôi bằng ánh mắt hờ hững.
Tôi hỏi: "Tại sao anh lại xin lỗi? "
"Là do anh xuất hiện quá muộn, khiến em chịu nhiều uất ức như vậy, lần này đổi lại anh chờ em, chờ đến khi em nguyện ý trở về tìm anh, lần này anh sẽ ở chỗ cũ chờ em, chờ cả đời luôn có được không? "
Cố Lan Chi nói anh nguyện ý chờ tôi cả đời.
Chín năm của tôi đổi cả đời của anh ấy.
Những lời này từng câu từng chữ lọt vào tai hai người cách đó không xa, trong nháy mắt Úc Lạc Lạc mặt mày tái nhợt.
Mà Cố Nam Thành, sắc mặt vẫn thờ ơ như trước.
Cho dù xảy ra chuyện gì, anh ta luôn có một sự bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm, cho dù người ôm tôi là anh trai của anh ta.
Cố Lan Chi buông tôi ra, anh nghiêng người cũng nhìn thấy Cố Nam Thành bọn họ, nhưng sắc mặt anh rất lạnh nhạt, giống như không nhìn thấy hai người bọn họ, bình tĩnh nói với tôi một câu tạm biệt rồi rời đi.
Cố Lan Chi vừa đi, Úc Lạc Lạc vội vàng chạy tới đuổi theo anh, hiện tại nơi này chỉ còn tôi và Cố Nam Thành.
Hai tay tôi đút vào túi, cười hỏi anh ta:
"Úc Lạc Lạc sợ tôi và anh ấy xảy ra chuyện gì, cho nên kéo anh tới cứu viện hả? "
Cố Nam Thành mặc áo khoác màu đen, anh ta đi vài bước đến bên cạnh tôi, mở miệng châm chọc nói:
"Anh ấy cho em thứ em muốn, sao em lại từ chối anh ấy? Sao vậy? Không qua được cửa ải trong lòng mình sao? "
Tôi tò mò hỏi:
"Cửa ái nào trong lòng tôi chứ? "
"Đã từng là người phụ nữ của tôi, từng mang thai con tôi.
"
Tôi: "...!"
Tôi quá lười biếng để trả lời anh ta và quay lại để tìm xe của mình.
Cố Nam Thành đi bên cạnh tôi không nói một lời, lúc tôi nhìn thấy xe anh ta đột nhiên hỏi tôi một câu:
"Tại sao em lại từ chối anh ấy? Câu em nói em không thích anh ấy nữa là thật? "
Tôi liền nói: "Giả.
"
"Vậy tại sao lại từ chối anh ấy? "
Cố Nam Thành hỏi đến tận gốc, cũng không biết anh ta muốn có được đáp án gì, tôi dùng lời của anh ta để chặn lại:
"Anh vừa nói đó, tôi từng là người phụ nữ của anh, từng mang thai con của anh, huống hồ tôi không có một thân thể khỏe mạnh...!Cố Nam Thành, người đàn ông hoàn hảo như anh ấy xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn.
"
Anh ta cúi đầu nói:
"Vậy thì đừng trêu chọc anh ấy! "
"Tôi không có trêu chọc anh ấy.
" Tôi nói.
"Chuyện gì cũng có lí do của nó, nếu như không phải em khiến anh ấy hiểu sai, sao anh ấy có thể nói những lời đó? "
Cố Nam Thành lạnh lùng nói tiếp:
"Thời Thanh Vãn, chính em nói em không có một thân thể khỏe mạnh, vậy thì đừng đi gây họa cho người khác, cùng anh giày vò lẫn nhau đi.
"
Thời gian của tôi có hạn, căn bản không muốn sống trong thù hận, nếu không phải anh ấy đối phó Sở gia, dồn ép tôi tiếp nhận và quản lý Thời gia, bây giờ tôi cũng không quay lại Ngô Thành.
Vốn lúc tiếp nhận Thời gia cũng đủ phiền toái rồi, lãng phí thời gian của tôi, anh ấy còn muốn để tôi và anh ấy giày vò lẫn nhau?!
Tôi có điên không?
Tôi buồn cười nhìn anh ấy, giễu cợt nói:
"Anh đối với tôi thật cố chấp, anh của bây giờ khiến tôi cảm thấy thật xa lạ, anh như vậy tôi sẽ hiểu lầm là anh vốn không quên được tôi! "
Mặt anh tối sầm lại, tôi đặt tay lên vai anh vỗ vỗ nhắc nhở:
"Trước khi anh mất trí nhớ đã nói yêu tôi, anh đừng nói rằng anh quên hết mọi chuyện giữa chúng ta nhưng vẫn không quên tình yêu dành cho tôi? Ha, anh nghĩ tôi sẽ tin sao? "
Nghe vậy Cố Nam Thành tức giận bật cười, anh ấy đưa tay túm tay tôi ôm vào lòng, ngực tôi có chút khó thở, bị ép ngửa đầu nhìn anh ta, không cam lòng yếu thế cười hỏi:
"Bị tôi nói trúng tâm tư rồi sao? "
Cố Nam Thành đột nhiên cúi đầu hung hăng đè lên môi tôi, cũng không phải hôn môi, mà là cướp đoạt, khóe môi của tôi bị cằn rách.
Tôi vùng vẫy vì đau, anh ấy đột ngột buông tôi ra và đẩy tôi ra xa.
Tôi đứng không vững liền bị ngã xuống đất.
Đất của Ngô thành cực kỳ ẩm ướt, tôi ngồi trên mặt đất cảm nhận được một trận lạnh lẽo, nhưng trong lúc nhất thời lại không đứng dậy nổi.
Mắt cá chân của tôi rất đau, vừa mới ngã đã bị trẹo, tôi giữ chặt nó không phát ra âm thanh, ngồi bệt dưới đất nhìn anh ta chế giễu.
Sự dây dưa không dứt hiện giờ của tôi và anh thấy thật buồn cười.
Bản thân anh ấy cũng nhận ra điểm này, đột ngột nhắm mắt lại thật lâu mới nói:
"Thời Thanh Vãn, em thật sự không biết sợ hãi? "
Sinh ra làm người làm sao có thể không sợ hãi.
Chỉ là trái tim tôi đã vỡ nát.
Tôi trầm mặc không nói, Cố Nam Thành tức giận xoay người, lập tức anh quay người lại ngồi xổm trước mặt tôi, giọng điệu hằn học nói:
"Ngã đau như vậy thật đáng đời em! Em cả ngày chọc giận anh, đầu tiên là chạy đến Đồng Thành mập mờ không rõ với người đàn ông khác, trên mạng còn truyền ra video hai người hôn nhau! Bây giờ còn cùng Cố Lan Chi ở chỗ này đóng phim tình cảm, anh trái lại không muốn quản em mà muốn đánh em một trận, nhưng...!"
Cố Nam Thành đột ngột dừng lại, anh ấy nắm lấy vai tôi, ôm tôi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nói:
"Một người phụ nữ không biết tốt xấu.
"
Mắt cá chân của tôi đau dữ dội, cũng không đi gây khó dễ với Cố Nam Thành, anh ấy ôm tôi tìm chiếc Rolls - Royce.
Tôi mở cửa bằng chìa khóa, anh ấy cúi xuống và đặt tôi vào ghế sau, sau đó anh ấy cởi giày cao gót và nắm lấy mắt cá chân của tôi.
Một người đàn ông to lớn nhìn chăm chú vào chân tôi, trong lòng không thấy xấu hổ là lừa người, nên tôi nhanh thu chân lại, vừa rụt lại, anh ấy lại kéo về.
"Đừng nhúc nhích, sưng đỏ hết rồi.
"
Tôi: "...!"
Anh quan tâm hỏi:
"Có đau không? "
Trẹo chân nói không đau là giả, nhưng tôi ở trước mặt Cố Nam Thành đã quen chịu đựng mà tỏ ra mạnh mẽ: "
"Không đau.
"
"Thời Thanh Vãn, em nói đau thì làm sao? "
Tôi: "...!".