Thất Noãn cầm trên tay cây que thử thai với hai vạch đỏ chói mắt, vui đến mức cả người cứng đờ không thể nói nên lời.
Một lúc sau trên môi cô mới hiện lên nụ cười hạnh phúc, dịu dàng như làn gió mùa xuân, cô đặt cây que thử thai vào lòng ngực mình, mắt ngấn lệ.
Cuối cùng thì cô cũng đã có con, là con của cô và anh, cô đã có con với người mà mình yêu nhất.
Thất Noãn thầm nghĩ, liệu anh có vui khi biết tin này không? Anh có cảm thấy hạnh phúc như cô?
Cô chạm vào bụng mình, nhỏ giọng thủ thỉ, mặc dù cô biết rõ, đứa bé sẽ không thể nghe thấy: "Con nói xem, có sự xuất hiện của con rồi, chắc chắn ba con sẽ thương mẹ, đối xử tốt với mẹ có đúng không? Chúng ta sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc, thật tốt biết bao."
...
Tối hôm đó, Thất Noãn đã chuẩn bị một bữa cơm tối thịnh soạn, vui vẻ đứng ở trước cửa chờ anh về cùng ăn, sau đó tìm cơ hội nói với anh về đứa bé.
Nhưng cô chờ rất lâu, chờ mãi cũng không thấy được bóng dáng của anh, chờ đến khi gió thổi vi vu, lạnh lẽo làm váy cô phấp phới cô vẫn đứng ở đó, ánh mắt hướng về chiếc cổng đóng kín.
Quản gia thấy vậy không yên lòng bèn nói với cô: "Thiếu phu nhân, hay là cô vào ăn cơm trước đi, đừng chờ thiếu gia nữa."
Cô lưu luyến nhìn màn đêm xám xịt rồi lẳng lặng bước vào trong hâm nóng thức ăn lại, cô ngồi ở bàn ăn, một mực muốn chờ anh về để báo tin vui.
Nhưng anh...!không về.
Cô bó gối ngồi trên sofa, thỉnh thoảng lại hỏi người hầu xem anh đã về chưa, nhưng nhận lại chỉ là một cái lắc đầu.
Cô đã ngồi ở phòng khách rất lâu, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Đến nửa đêm, cô thức giấc, chỉ thấy sự trống vắng và cô đơn.
"Thiếu phu nhân, cô lên phòng nghỉ ngơi trước đi, ở đây lạnh lắm." Quản gia khó xử nói, ông ấy thật sự không đành lòng nhìn cô chờ đợi trong vô vọng.
"Chú quản gia, Tống Ngạo vẫn chưa về sao?" Đôi mắt cô tràn đầy hy vọng.
Quản gia lắc đầu: "Thiếu gia nói đêm nay sẽ không về." Ông ấy do dự muốn nói rồi lại thôi nhưng ông ấy không thể không nhắc nhở: "Hôm nay...!là sinh nhật Âu tiểu thư."
Thất Noãn lặng người, cơ thể bất chợt run lên, tứ chi lạnh ngắt.
Cô gượng gạo nặn ra nụ cười nhạt: "Tôi biết rồi."
Âu tiểu thư thật ra là Âu Nhã, cô ấy là người trong lòng của Tống Ngạo, mà người trong lòng cô lại là anh.
Nhưng rõ ràng người gặp anh trước là cô, người kết hôn với anh cũng là cô, tại sao anh lại không nhìn thấy cô dù chỉ một lần?
Thất Noãn chậm rãi bước về phòng mình, khoá cửa lại, lúc này cơ thể cô không cách nào gắng gượng được thêm nữa, đôi chân mềm nhũn ra, cô trượt xuống theo cánh cửa, ngồi trên nền đất lạnh như băng, tự ôm lấy bản thân gầy gò.
Trái tim cô như vỡ ra thành trăm mảnh vụn, đau như bị dao cứa vào nhưng lại không thể than thở cũng không có ai để dựa dẫm, trách móc.
Có thể trách ai đây vì tất cả là do cô cam tâm tình nguyện, là do số phận trớ trêu.
Thất Noãn vùi mặt vào giữa hai đầu gối khóc nấc lên nghẹn ngào, bờ môi mím chặt không để bản thân phát ra âm thanh.
Cô vốn không thấy bản thân mình đáng thương, ba năm nay cô cũng đã quen dần nhưng không hiểu sau tâm can vẫn nhói đau đến thế.
Có phải là do cô quá vô dụng, quá yếu đuối nên anh mới ghét cô, mới không thích cô không?
Có phải...!cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ cái kết đẹp như trong tưởng tượng của cô? Không có một thế giới màu hồng, không có tiếng cười đùa vui vẻ, không có niềm hạnh phúc nào dành cho cô, chỉ có đau khổ, tang thương và sự cam chịu.
Là như vậy sao?
Nhưng mà...!cô lại không thể buông xuống thứ tình cảm bỏng tay này, vì đối với cô, anh là tất cả, ngoài anh ra thì cô không còn gì nữa hết.
Mười lăm tuổi, cô thích anh, hai mươi tuổi gả cho anh, hai mươi ba tuổi, cô mang trong mình đứa con của anh.
Tám năm ròng rã, trái tim cô vẫn hướng về anh, chỉ là...!người anh yêu lại không phải Thất Noãn cô mà là một người phụ nữ khác.
Hỏi cô có đáng hay không, cô chủ có thể trả lời, cô không biết.
Vì gả cho anh, cô không có quyền lựa chọn, yêu anh cũng không phải do cô muốn, mọi thứ cứ như một trò đùa, khiến cô gục ngã hết lần này đến lần khác rồi lại phải đứng dậy, bắt đầu từ điểm xuất phát, hoặc có thể...!là cô chưa từ rời khỏi nơi bắt đầu.
Cho dù có qua bao lâu, trái tim cô vẫn yêu anh như thuở ban đầu, mà anh...!vẫn luôn lạnh nhạt với cô chưa từng thay đổi.
Thậm chí, cô đã từng cố gắng hoàn thiện bản thân, trở thành kiểu người mà anh thích.
Cô đã làm gì à?
Khi đó cô đã rất trẻ con, suy nghĩ không chính chắn nên cô đã học theo phong cách cỷa Âu Nhã chỉ mong anh thích cô dù chỉ một chút, nhưng không phải, cô sai rồi, anh chủ ghét bỏ cô thêm mà thôi.
Cho đến tận bây giờ...!chỉ có căm phẫn hơn chứ không hề giảm đi, có phải...! chỉ cần là cô thì anh sẽ luôn lạnh nhạt, chán chê như vậy? Cho dù là cô có yêu anh bằng cả trái tim?