Cả ngày hôm sau, Thất Noãn ngồi thẫn thờ ở trong vườn nhà, ngắm hoa, ngắm bầu trời, sau đó thì đan len.
Bình thường cô rất thích làm những đồ thủ công cần sự khéo tay và tỉ mỉ như vậy.
Mỗi lần đan xong một chiếc khăn hay làm được một cái móc khoá nhỏ nhắn đáng yêu thì cô đều rất vui, thậm chí có thể cười cả ngày.
Thật ra, đan len là do mẹ cô dạy cô, những cô tiểu thư khác thường thích đàn, thích múa, không thì đều là một học bá tài giỏi, còn cô từ nhỏ đã không thích học, cô không thích quy củ rườm rà, không thích làm bài tập về nhà, khi đó ba mẹ còn mời gia sư về chỉ dạy cô nhưng cũng vô dụng.
Cơ mà kì lạ là cô rất thích đọc sách, cô thích khám phá cuộc sống bên ngoài, tìm tòi về tự nhiên hay rảnh rỗi lại tìm hiểu về cách làm một món đồ gì đó.
Thất Noãn còn là một cô gái rất dễ thoả mãn, cô không đòi hỏi nhiều, cho dù chỉ là một nhành hoa cũng có thể khiến cô hạnh phúc.
Đồng thời, cô cũng rất nhạy cảm, dễ khóc, dễ rung động, người ta hay gọi đó là mau nước mắt, là người có trái tim nhạy cảm.
Nhưng không biết từ lúc nào, có lẽ từ khi rời xa vòng tay ba mẹ, không còn được ba mẹ chở che nữa, cô đã bắt đầu học cách độc lập, không phiền gây hà đến người khác cũng không khiến người khác phải khó chịu về mình.
Cô thật sự...!đã mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều, suy nghĩ cũng tích cực hơn.
Nhưng chính sự mạnh mẽ đó đã khiến cô gặp một chướng ngại, không dám khóc trước mặt người khác, không để cho người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của mình.
Có phải vì vậy nên Tống Ngạo nghĩ cô không biết đau, không biết buồn không?
Cuối thu, gió càng lúc càng lạnh lẽo, vì ngồi ngoài vườn quá lâu nên tay chân cô đều lạnh cóng.
Nếu là thường ngày cô sẽ không mấy để tâm, nhưng bây giờ cô không chỉ có một mình, không thể để bản thân bị bệnh.
Thất Noãn vội vàng vào trong mặc thêm áo ấm, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, không ngừng hắt hơi, có lẽ một phần là do tối qua cô đứng trước gió còn ngồi dưới sàn đất lạnh cả đêm.
Quản gia thấy cô có vẻ không ổn nên hỏi: "Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
Cô gượng gạo lắc đầu: "Không sao, chú đừng lo, nằm nghỉ một lát sẽ khỏi thôi."
Thất Noãn vào phòng, cô cuộn mình trong chăn, sau đó mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay biết.
Tối hôm đó, Tống Ngạo từ bên ngoài trở về, trên cổ áo có vết son của phụ nữ.
Anh nới lỏng cà vạt rồi chuẩn bị trở về phòng làm việc.
Từ ba năm trước anh đã ít khi quan tâm đến cô, toàn ngủ trong phòng làm việc, biến phòng làm việc thành chỗ để ngủ.
Thỉnh thoảng anh mới vào phòng của Thất Noãn một lần, nhưng đều không phải là chuyện tốt lành gì, vì những lúc như vậy anh đều dùng cô để giải quyết nhu cầu sinh lí, không chút tiết chế, mạnh bạo như một con thú hoang, chỉ cần bản thân thoả mãn là được.
Tính ra đó cũng là một cách để anh hành hạ cô.
Sau khi xong việc, anh lại cho cô uống thuốc tránh thai.
Thật ra cái thai của cô cũng là do anh nhất thời tức giận mà có, như thường lệ, anh cũng bảo người cho cô uống thuốc tránh thai.
Vậy cái thai đó từ đâu mà có? Đương nhiên không phải tự nhiên mà có, mà cô cũng không có cái gan chống đối lại anh.
Tất cả là do mẹ của anh bảo người hầu làm vậy, đánh tráo thuốc tránh thai, vì từ lâu nhà họ Tống đã trông mong có một đứa cháu ẵm bồng, cho dù anh thích hay không thích cũng phải sinh cho Tống gia một đứa cháu, mà đứa cháu này chắc chắn phải là do chính thất sinh ra.
Còn Âu Nhã khẳng định là không có cửa, bởi vì Tống gia quan trọng là môn đăng hộ đối, ít nhất cũng phải là tiểu thư khuê các, sinh ra trong gia đình gia giáo, còn Âu Nhã, cô ta vốn sinh ra từ một gia đình nghèo khó, ba của cô ta còn là tội phạm sử dụng, mua bán mai thúy.
Cho dù cô ta có tài giỏi hay là tốt đẹp đến cỡ nào thì Tống gia cũng không bao giờ đồng ý với xuất thân như vậy.
Người xưa thường nói "con nhà tông không giống lông cũng giống cánh" không phải là không có căn cứ.
Quản gia do dự một lúc, sau đó vẫn chủ động báo cáo: "Thiếu gia, có vẻ như thiếu phu nhân không được khoẻ cho lắm, chiều giờ cô ấy luôn ở trong phòng, còn chưa ăn cơm tối."
Tống Ngạo cau mày: "Cô ta lại muốn giở trò gì?"
Quản gia vội giải thích: "Thiếu gia, tôi thấy thiếu phu nhân không giống như đang giả vờ, sắc mặt cô ấy lúc đó thật sự không tốt, còn không ngừng hắt hơi."
"Ha! Cô ta chính là vậy, thích tự ngược đãi bản thân để tôi thương hại.
Hôm thì không chịu ăn cơm, hôm thì nấu ăn bị bỏng, toàn là bịa chuyện.
Tôi đã quá quen rồi nên chú không cần nói giúp cho cô ta đâu." Tống Ngạo tức giận bước lên lầu.
Trong lòng quản gia lo lắng, lòng nóng như lửa đốt, quản gia vốn dĩ chỉ muốn giúp cô nhưng hiện tại chú ấy cũng không biết rốt cuộc là mình đang giúp cô hay hại cô nữa.
Có phải...!chú ấy không nên nói với anh chuyện này?
"Thiếu gia ơi là thiếu gia, chừng nào thì cậu mới nhận ra thiếu phu nhân là một cô gái tốt đây?!"