Dạo gần đây quản gia đã thấy tâm trạng của anh khá lên rất nhiều, sáng nào anh cũng ăn sáng rồi mới đến công ty, tối cũng trở về rất sớm, không la cà bên ngoài, không tụ tập uống rượu, cho dù có khách hàng hẹn bàn chuyện kàm ăn, kí hợp đồng vào buổi tối anh cũng sẽ từ chối, sau đó nhốt mình ở trong phòng của cô, biến căn phòng đó thành căn phòng làm việc trước đây của mình.
Chỉ là...!thỉnh thoảng quản gia đưa sữa cho anh lại nghe thấy anh nói chuyện một mình ở trong phòng, gọi...!Thất Noãn.
Quản gia đã rất kinh hoàng, hong sợ đến mức mặt ti xanh, chú ấy chưa từngnghĩ rằng cái chết của cô lại ảnh hưởng đến anh nhiều đến vậy, còn khiến anh điên loạn, ngày ngày đều tưởng rằng cô ở bên cạnh mình.
Sáng hôm đó, khi anh ăn sáng chuẩn bị đi làm, quản gia đã lựa lời nhắc với anh về Thất Noãn.
"Thiếu gia, đến nay thiếu phu nhân đã mất được một trăm ngày rồi, cậu...!cũng đừng đau buồn nữa."
Tống Ngạo hơi khựng lại, anh khẽ cười, không tức giận mà chỉ nói: "Cô ấy chưa mất, chỉ là chú không nhìn thấy thôi."
Vì anh biết rõ đối với người khác thì cô đã trở thành một người đã chết, vì vậy anh cũng không muốn tức giận hay mắng chửi bọn họ, chỉ cần anh nhìn thấy cô, biết rằng cô vẫn ở bên cạnh mình vậy là đủ rồi.
Quản gia nhìn anh bằng một ánh mắt thương hại, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Người đã nất rồi không thể sống lại, thiếu gia như vậy khiến cho linh hồn thiếu phu nhân không thể siêu thoát, hơn nữa lão gia và phu nhân cũng rất
Io cho cậu.
Nên buông bỏ thì buông bỏ đi!"
Tống Ngạo đặt thìa xuống, không có khẩu vị, không muốn ăn nữa: "Cháo này có chút đạm bạc, sau này đừng nấu nữa, các người không nấu ra được mùi vị của cô ấy."
Nói xong, anh đứng dậy rời đi, gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tức giận trong lòng anh.
"Mùi vị của...!thiếu phu nhân nấu?"
Quản gia chợt nhớ ra, không phải anh chưa từng ăn thức ăn do cô nấu, đó là một lần anh bị bệnh, cô đã nấu cho anh một nồi cháo thịt bằm, vì sợ anh không chịu ăn đồ do cô nấu nên quản gia mới phải lừa anh đó là do người hầu nấu, cứ ngỡ trong lúc nửa tỉnh nửa mê anh sẽ không phát giác ra được, không ngờ...!là đoán ra được rồi.
Nhưng đó cũng là lần đầu cũng là lần cuối cùng anh ăn đồ do Thất Noãn nấu.
Nhớ ngày đó, anh ghét bỏ cô, bao nhiêu tâm huyết của cô đều bị anh vứt vào thùng rác, nhìn thấy đã buồn nôn, vậy mà bây giờ anh lại cố tìm lại một hương vị đã mờ nhạt từ lâu, đến cả anh cũng không nhớ rõ nó có vị như thế nào?
Quản gia ngán ngẩm lắc đầu: "Thiếu gia...!nếu như cậu không cố chấp, không cứng đầu, nếu như cậu chịu nghe lời khuyên của mọi người, một lần nhìn thấy thiếu phu nhân vui vẻ nấu từng bữa ăn, vui vẻ chờ cậu về, sau đó hụt hẫng, ăn những món ăn đã nguội lạnh, lẳng lặng rơi nước mắt, âm thầm chịu đựng thì cậu đã sớm nhìn ra...!thiếu phu nhân đối với cậu là một tấm chân tình thanh thanh bạch bạch, tuyệt đối chân thành."
Suy đi nghĩ lại, quản gia vẫn thấy không ổn, nhưng chú ấy lại không vội báo lại cho ba mẹ anh về chuyện này mà kể lại toàn bộ cho Diệp Trung Chấn nghe, dù sao thì anh ấy cũng là bạn thân của anh, còn là một bác sĩ tài ba, chú ấy mong anh ấy có thể khuyên được anh, để anh đừng chấp mê bất ngộ nữa.
Nghe thấy quản gia kể, Diệp Trung Chấn đã vô cùng bất ngờ, anh cứ ngỡ là chú ấy đang nói về người khác chứ không phải là Tống Ngạo anh.
Vì Tống Ngạo mà anh ta biết là một người rất lí trí, không lẽ anh không biết người chết không thể sống lại, không lẽ anh không biết...!mệnh trời khó cải? Hơn nữa một người như anh sao lại chấp nhận tự lừa mình dối người, để bản thân rơi vào mộng mị, nổi loạn đến mức bỏ mặc lí trí, thừa nhận rằng bản thân ngu ngốc?
Ấy mà, xem ra Diệp Trung Chấn đã đánh giá cao người bạn thân này quá rồi, vừa bước đến trước cửa văn phòng, anh ấy đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, là giọng của Tống Ngạo nhưng không hề có giọng nói nào đáp lại.
Đương nhiên càng không thể là trợ lí của anh, vì lúc nãy anh ấy đã gặp cậu ấy ở dưới lầu.
"Anh nhớ em rồi, em nói xem, tại sao anh lại không thể nhìn thấy em vào buổi sáng chứ?"
"Còn đến bảy tiếng nữa thì trời mới tối, làm sao đây? Anh sắp không đợi nổi nữa rồi.
Cho dù có cắm đầu vào công việc cũng không thể khiến đi nỗi khó chịu trong lòng anh vơi đi, nếu nói anh muốn nhìn thấy em mỗi phút mỗi giây, không rời một bước cũng không nói quá đâu."
"Em biết không? Đời này của anh chỉ rung động với hai cô gái, là em và Âu Nhã.
Nhưng mà em đừng hiểu lầm, vì anh thật sự cũng không hiểu vì sao trước đây anh lại yêu cô ta nữa, còn khiến em đau lòng.
Bây giờ anh hận cô ta còn không kịp."
"Cạch!"
Diệp Trung Chấn bàng hoàng mở cửa ra, quả nhiên bên trong không có ai ngoài Tống Ngạo, hơn nữa anh còn mất tập trung đến mức không phát hiện ra có người bước vào, vẫn tiếp tục lảm nhảm một mình.
"Thất Noãn, anh yêu em, làm sao để ở bên cạnh em? Em có thể chỉ có anh không?"
Diệp Trung Chấn rùng mình, anh ấy tức giận bước đến nắm lấy cổ áo của anh, đấm cho anh một cú đau điếng, không hề nương tay dù chỉ một chút.
"Tống Ngạo! Cậu tỉnh táo lại đi được không? Cậu có muốn tôi đưa cậu đến bệnh viện tâm thần không hả?"