Anh xoay người lại, nắm chặt cánh tay cô, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên chỉ máu, gấp gáp quát vào mặt cô, trên trán còn nổi cả gân xanh: "Thất Noãn, anh không cho em nói như vậy, anh không muốn quên em, cũng không muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn, sinh con gì cả, anh chỉ muốn em, anh có một mình em thôi là đủ rồi, anh không cần ai khác.
Thất Noãn, em có hiểu lời anh nói không?"
Cô không kiềm chế được mà nức nở, vừa khóc vừa cười, giọng nghẹn ngào, đau đến không thở nổi, cô lắc đầu:
"Không được, Tống Ngạo, anh cũng biết rõ là em đã chết rồi, người chết không thể sống lại, cũng đã đến lúc em phải đi.
Còn anh, anh vẫn phải sống cuộc đời của anh, anh không thể bỏ mặc ba mẹ anh, cũng không thể bỏ mặc tương lai phía trước.
Anh cứ xem như...!xem như em là một cơn gió vô tình đi ngang qua cuộc đời anh cũng được."
"Thất Noãn, rốt cuộc em muốn đi đâu? Em khoing thể ở bên cạnh anh được sao? Xem như anh xin em đi, có được không? Đừng rời xa anh! Anh...!thật sự không thể sống thiếu em, cả cuộc đời...!dài như vậy, không có em thì anh phải sống ra sao đây?" Anh bất lực nắm lấy tay cô, một giây cũng không nỡ buông ra, anh sợ chỉ cần anh buông ra thì cô sẽ như làn gió kia, bay đi mất.
Thất Noãn lắc đầu, cô nuốt nước mắt vào trong, nở ra nụ cười sáng lạn như ánh dương: "Tuy em không thể ở bên anh nhưng em sẽ luôn dõi theo anh, vì vậy...!anh phải thay em sống thật tốt, chỉ cần anh sống tốt thì em cũng sẽ cảm thấy vui, nếu không...!em sẽ giận anh, không bao giờ trở về nữa.
Anh hứa với em đi có được không?"
Anh nghiến răng, chưa bao giờ thấy bản thân bất lực như lúc này, anh gục đầu trên vai cô, thì thầm như không còn sức lực chống cự với cảm xúc hoang tàn của bản thân: "Được...!được, anh hứa, anh hứa với em, nhưng em đừng đi, đừng đi có được không? Rõ ràng em đã nói với anh rằng em sẽ luôn ở bên cạnh anh không phải sao?
Chưa gì em đã quên, đã muốn nuốt lời rồi?"
Thất Noãn im lặng không trả lời anh, cô lặng lẽ nhìn bàn tay mình đang dần mờ nhạt, không còn nhìn rõ.
"Không phải...!em đã ở cạnh anh một đời một kiếp rồi sao? Có mệt mỏi, có đau thương nhưng sau cùng em đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, bây giờ đã đến lúc em phải đi rồi, đi đến một nơi thuộc về em.
Nếu có kiếp sau...!em mong...!anh sẽ là người rung động trước, sau đó...!theo đuổi em, tỏ tình với em, anh có đồng ý không?"
"Anh không muốn, anh không muốn phải đợi đến kiếp sau, anh muốn kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau, kiếp sau nữa, vậy nên em đừng bỏ anh lại, anh thật sự...!không thể chờ nổi nữa, một đời...!quá dài." Anh nghiêm túc nhìn vào đôi mắt ẩm ướt của cô, từng lời nói ra đềù chân chân thật thật, hèn mọn cầu xin.
Nhưng chỉ một giây sau anh đã cảm nhận được đều không đúng, linh hồn của cô càng lúc càng mờ nhạt, gương mặt xinh đẹp đã xanh xao và nhợt nhạt đến khó nhận ra.
Cô thật sự...!sắp tan biến!
Trong lòng Tống Ngạo hoảng hốt, anh cả kinh vội vàng ôm lấy cô như ôm lấy ngọn cỏ cứu mạng, anh nghĩ chỉ cần làm vậy thì sẽ có thể giữa cô lại bên cạnh mình.
Thất Noãn đau đến mức khóc nấc lên,cô muốn đẩy anh ra nhưng hoàn toàn không có sức: "Tống Ngạo, anh đừng cố chấp nữa, em vốn dĩ đã chết rồi, đã chết từ hơn ba tháng trước, cho dù anh có làm gì cũng chỉ vô ít mà thôi.
Hức...!anh...!anh buông em ra đi, làm iwn, xem như em cầu xin anh."
Tống Ngạo nhất quyết không buông cô ra trong khi linh hồn cô đã sắp tan biến, đến bàn tay cũng không thể chạm vào được nữa: "Anh không muốn buông em ra, anh không muốn để em đi!" Anh gấp gáp kéo cô lại, mãnh liệt hôn lên đôi môi lạnh băng của cô, anh dùng hết sức lực của mình như muốn ủ ấm cho cô nhưng...!một chút tác dụng cũng không có
Thất Noãn bất lực mặc cho anh hôn trong nức nở, linh hồn cô run rẩy, trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng nhưng cô lại sắp biến mất.
Có lẽ...!đây là lần cuối cùng cô có thể gặp anh, định mệnh của đời cô từ đây chấm dứt, tơ hồng đứt đoạn, tan thành khói bụi, phiêu diêu giữa bầu trời xanh.
Tổng Ngạo vẫn cố chấp níu giữ cô, nhưng chỉ một cơn gió bay qua, linh hồn cô đã tan biến, rời khỏi vòng tay của anh, thành những hạt cát lấp lánh cuốn theo chiều gió, không còn thấp đâu nữa, chỉ nghe thấy tiếng nói ấm áp của cô văng vẳng bên tai: "Tống Ngạo! Biệt biệt anh! Hẹn gặp anh ở kiếp sau!"'
Trong chốc lát, anh như biến thành một người vô hồn, đôi chân anh như không còn sức, khụy trên sadn nhà lạnh lẽo, một giọt lệ đã tràn ra khoe mi, chảy thành dòng, rơi rớt xuống đất.
Đau! Thật sự rất đau! Khung cảnh trước mắt càng khiến người ta thêm gục ngã, không thể tiếp tục chóing cự nổi.
Tống Ngạo không kiềm chế được, anh gào khóc gọi tên cô: "Thất Noãn!"
Tất cả quả thật như một giấc mộng.
Chợt, có một cơn gió bay qua khiến tờ giấy ghi chú mà Thất Noãn dán trên tủ lạnh rơi xuống, mực vẫn còn mới.
À! Thì ra là thật.
Nhưng sau này...!e sẽ là giả.