Sau khi kì thi tháng qua đi lại là một nỗi lo khác, chính là phải cố gắng cho kì thì tháng tiếp theo.
Vì vậy Thất Noãn đã ngồi ủ rũ trong thư viện cả buổi, lần này cô không những được điểm thấp mà còn đứng cuối lớp, không chỉ bị bạn vè cười chê khiến thầy cô thất vọng mà còn khiến cho ba mẹ tức giận, ba mẹ cô còn nói nếu cô còn không chịu học hành đàng hoàng, tháng sau vẫn nhận được điểm dưới trung bình đứng cuối lớp thì ba mẹ sẽ khiong cho cô tiền tiêu vặt nữa, còn mời gia sư về dạy lại cho cô.
Nhưng mà bị điểm thấp cũng đâu phải lồi của cô, môi người có một sở trường, hơn nữa từ nhỏ cô đã không thích học tiếng Anh và Toán rồi, mặc dù ba cô là giáo viên toán, mẹ là giáo viên tiếng Anh.
(
Nói sao nhỉ? Cô cũng không biết nữa, chỉ đơn giản là không thích.
Thất Noãn nằm ườn trên bàn than thở: "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Làm sao chỉ trong một tháng mà tiến bộ được chứ?"
Vô tình, Tổng Ngạo cũng đến thư viện để tìm tài liệu, không ngờ lại gặp đang cô đang ngồi ủ rũ, không có sức sống.
Cũng không hiểu vì sao gặp được cô anh lại cảm thấy vui đến vậy, anh mỉm cười, vác balo đến chỗ của cô, gõ vài cái lên bàn.
Thất Noãn chán chường ngẩng đầu nhìn anh: "Anh...!sao anh lại ở đây?" Sau đó cô vội vàng ngồi thẳng lưng dậy, sửa soạn lại tóc tai.
Tống Ngạo phì cười, anh hỏi: "Anh có thể ngồi đây không?"
Cô gật đầu, sau đó thì anh bước đến ngồi đối diện cô.
"Đây là gì?" Anh tò mò muốn xem bài tập của cô nhưng cô lại vội vàng giấu chúng đi, không cho anh xem.
"Không...!không có gì đâu."
"Lúc nãy anh ở đằng kia thấy em cắn bút cả buổi cũng chưa làm được một bài, thật sự không cần anh giúp sao?"
Anh nhướng mày nhín cô.
"Anh...!anh giỏi đến vậy sao? Cái gì cũng biết?" Cô nghi hoặc, làm sao trên đời này lại có người hoàn hảo như vậy.
"Em chưa nghe nói à? Anh không chỉ nằm trong đội tuyển thể thao mà còn nằm trong đội tuyển học sinh giỏi của trường nữa đó, tất cả các môn đều đạt điểm tuyệt đối." Anh đắc ý nói, không có chút nào là ngượng mồm.
Cô bĩu môi: "Thật sao?"
Anh có chút chột dạ, ho vài tiếng: "Cũng không phải là đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn nhưng trong mỗi kì thi anh đều đứng nhất.
Có thể tin tưởng chưa hả?"
Thất Noãn do dự một lúc sau đó đưa cho anh xem bài tập của mình, chỉ vừa liếc mắt qua một cái anh đã nhăn mặt: "Em...!cả mấy bài đơn giản như này em cũng không biết làm sao?"
Cô mím môi, cảm thấy không vui, có chút tự ái nhẹ, cô vội vàng lấy lại bài tập của mình, giận dỗi nói: "Em không cần anh giúp nữa, em có thể tự làm được."
Tống Ngạo vội vàng kéo tay cô lại, không để cô bỏ đi: "Ngoan nào, anh thương, nếu em cứ như vậy thì không tiến bộ được đâu."
"Tại sao em phải nghe lời anh?" Cô phồng mang trợn má, ấm ức nhìn anh.
Tống Ngạo không biết phải làm sao để dỗ cô, gượng gạo nói: "Vậy em có muốn ăn kẹo không?"
"Không muốn."
"..."
"Nhưng mà...!em muốn...!có một anh trai tài giỏi như anh.
Anh có thể làm anh trai của em không?"
Anh có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: "Được, vậy em mau lại đây, anh trai chỉ bài cho em."
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống chỉ là trong lòng vẫn có khúc mắc: "Tại sao anh lại muốn chỉ, bài cho em? Không phải anh rất bận sao?"
Tổng Ngạo dịu dàng xoa đầu cô, cảm thấy cô vô cùng, vô cùng đáng yêu, thật khiến người ra cảm thấy thích thú, chỉ muốn cắn một cái vào má: "Vì em dễ thương đó."
Thất Noãn cúi đầu, lén lút mỉm cười nhưng hai tai đã đỏ ửng và bị anh phát hiện ra.
Khoé môi anh cong lên, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, một chút mất kiên nhẫn cũng không có: "Em có biết anh trai có nghĩa là gì không?"
Thất Noãn lắc đầu.
"Anh trai sẽ luôn bảo vệ em gái của mình, yêu thương em gái của mình, chiều chuộng em gái của mình.
Nhưng mà còn có một kiểu anh trai khác nữa, em có biết đó là gì không?"
Thất Noãn lại lắc đầu.
"Em còn nhỏ lắm, không nói cho em biết đâu." Anh chọc cô, cố tình gợi lên sự tò mò trong đầu cô.
"Anh chỉ lớn hơn em có hai tuổi thôi, anh cũng đâu có lớn."
"Anh lớn hơn em là được."
"Em không phục!"
"Em không phục? Vậy anh hỏi em, ba mẹ em dùng cách gì để sinh ra em? Nếu em nói được anh liền công nhận em là người lớn."
Cô ngại ngùng nói: "Ba mẹ em thường nói họ nhặt em từ thùng rác.