Sao cô ta có thể nuốt trôi cục tức này?!
Tiết Thiên Thiên siết chặt tay, dường như móng tay cắm chặt trong lòng bàn tay, tức giận nói: "Hiện tại mọi thứ đã quyết xong, kể cả chúng ta nuốt không trôi cục tức này thì có thể làm gì chứ?"
Diệp Hải nở nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác: " Chuyện đã an bài chưa chắc đã là kết cục tốt đẹp nhất.
Tin đồn thất thiệt về Thẩm Niệm Thu đang lan truyền khắp nơi, những kẻ tham gia show thực tế cùng hắn cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.
Đến lúc đó, cô hãy biết cách lợi dụng những điều này để đạt được mục đích của mình."
Tiết Thiên Thiên mỉm cười: "Hắc hồng cũng là hồng, biết đâu người ta lại muốn tạo hiệu ứng như thế này thì sao!"
Diệp Hải hiểu rõ suy nghĩ của Tiết Thiên Thiên.
Sau bao nhiêu năm lăn lộn trong showbiz mà vẫn chưa được mấy ai biết đến, Tiết Thiên Thiên đã nung nấu ý định nổi tiếng bằng mọi giá.
"Cũng không cần hâm mộ bọn họ.
Kể cả họ thắng ván này thì sao chứ? Thẩm Niệm Thu có nổi tiếng kiêu ngạo gì cũng vẫn phải ngoan ngoãn ở lại Thừa Đạt, làm công cho người khác.
Tốt nhất là cô hãy thể hiện tốt trước mặt Vương tổng, trực tiếp lên làm bà chủ của Thẩm Niệm Thu, khiến hắn phải làm trâu làm ngựa cho cô." Diệp Hải nói.
Tiết Thiên Thiên:......
Nếu có thể lên được vị trí cao thì đâu cần phải cố gắng như thế này? Hiện tại chẳng phải mục đích chính của cô ta là lợi dụng lúc Vương tổng còn hứng thú với mình để tranh thủ kiếm chác lợi ích cho bản thân hay sao?
May mắn là cô ta còn có thể lấy thân phận khách mời tham gia chương trình này, cũng có cơ hội...
*
Bên kia hành lang, Thẩm Niệm Hạ và Thẩm Niệm Thu bước vào thang máy.
Không phải giờ cao điểm đi làm hay tan tầm, nên thang máy chỉ có hai người họ.
Trong không gian hẹp hòi, bầu không khí càng thêm tĩnh lặng.
Tiếng thông báo tin nhắn liên tục vang lên từ điện thoại của Thẩm Niệm Hạ.
Tuy âm thanh không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh và kín mít này, Thẩm Niệm Thu vẫn nghe rõ mồn một.
Từ khi hạng mục nghiên cứu khoa học của cô thành công, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn, các nhà báo muốn phỏng vấn, các tổ chức muốn mời cô tham gia hội thảo, và các công ty muốn hợp tác.
Thẩm Niệm Hạ cảm thấy mệt mỏi khi phải liên tục trả lời những lời đề nghị này.
Hầu hết các lời đề nghị cô đều lịch sự từ chối.
Cô để điện thoại ở chế độ yên lặng rồi cất lại vào túi.
Thẩm Niệm Thu lén liếc nhìn cô một cái, trong lòng băn khoăn đến khó tả.
Thẩm Niệm Hạ là người cuồng công việc, Chẳng gì có thể cản trở niềm đam mê nghiên cứu khoa học của cô.
Hôm qua, cô vừa dứt khoát từ chối lời đề nghị của cậu, vậy mà hôm nay lại bất ngờ xuất hiện ở đây.
Thẩm Niệm Thu đút tay vào túi, giọng điệu bình thản, "Chị không vội sao?"
Thẩm Niệm Hạ kéo khóa túi, "Phải."
Sau khi nói xong, nhận ra bản thân trả lời quá lạnh nhạt, cô liền bổ sung thêm một câu: "Chị đã hoàn thành công việc, cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
Cô mong muốn được ở bên gia đình, không muốn họ phải chịu kết cục bi thảm như trong tiểu thuyết.
Thẩm Niệm Thu hiển nhiên không tin rồi, hôm qua cô vừa mới lấy lý do công tác rất bận để thẳng thừng từ chối cậu, để cậu đi tìm những người khác, sao có thể thay đổi 180° chỉ trong một ngày?
Điều kỳ lạ là trước đây Thẩm Niệm Hạ không bao giờ giải thích nhiều lời với cậu.
Cô luôn kiệm lời, nhưng giờ đây lại chủ động nói lý do không bận với cậu.
Tuy rằng cái lý do này không thuyết phục chút nào.
"Anti-fan của em rất nhiều." Thẩm Niệm Thu nói.
"Ừ, cho nên?"
"Không có gì." Cậu bỗng nhiên lại không muốn nhắc nhở, vì cảm thấy giống như đang ra vẻ.
Nếu là trước đây, Thẩm Niệm Hạ chắc chắn sẽ không hỏi thêm.
Tuy nhiên, lần này, cô lại tiếp tục nói với Thẩm Niệm Thu, phanh phui hết ý tứ của cậu: "Cậu lo lắng chị cũng sẽ bị mắng theo?"