Tiết Thiên Thiên lén di chuyển màn hình điện thoại, nhắm ngay chỗ dột nặng nhất kia, chỗ nước mưa kia vừa đúng nhỏ giọt ở mép giường của cô ta.
Giường đều ướt hết một nửa, quả thật không thể ở được.
"Tôi vốn dĩ cũng không muốn tới quấy rầy hai người, thật sự là không thể vào ở! ! " Tiết Thiên Thiên ủy khuất kể khổ mà thực ra cô ta chỉ là "Bất đắc dĩ".
Thẩm Niệm Hạ nghe xong thẳng thừng đáp: "Phòng này của cô vốn dĩ không bị như vậy ngay từ đầu mà là có người mới phá hư đêm nay.
"
"Chị Thẩm, chị nói cái gì? Sao em lại phá hỏng phòng mình muốn ở cơ chứ?" Tiết Thiên Thiên vừa tức vừa gấp gáp đáp lại.
Thẩm Niệm Hạ lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô ta, "Tôi không hề nói người phá là cô, sao cô lại gấp gáp vậy?"
"Em! ! " Tiết Thiên Thiên nhất thời nghẹn lời.
Thẩm Niệm Thu khinh thường mà cười lạnh một tiếng, "Thực sự là do cô phá hư rồi.
"
"Em không có! Hai người không muốn cho em ở nhờ cũng không sao, tại sao lại muốn vu oan giá họa cho em chứ?!"
Tiết Thiên Thiên trước mắt thấy tình huống bất lợi cho chính mình, chuẩn bị tắt phát sóng trực tiếp để tránh bản thân bị chửi.
Nhưng có người động tác nhanh hơn cô ta, Thẩm Niệm Thu liếc mắt đã thấy màn hình di động của Tiết Thiên Thiên, ánh mắt hơi run run, cánh tay dài duỗi tới lấy ra di động của Tiết Thiên Thiên.
"Đây là cái gì hả?" Thẩm Niệm Thu thấy phát sóng trực tiếp đang mở, sắc mặt ngày càng lạnh lùng.
"Chị! ! "
"Tốt nhất cô nên tìm lí do cho thuyết phục.
" Giọng điệu Thẩm Niệm Thu lạnh băng.
Tiết Thiên Thiên bị khí thế lạnh lùng trên người Thẩm Niệm Thu dọa sợ, "Chị! ! Chị vô ý quên tắt thôi! ! "
"Vậy thì cô bất cẩn quá đấy.
" Thẩm Niệm Thu trào phúng nói.
Nếu chỉ là nhằm vào cậu thì không sao, không nghĩ rằng Tiết Thiên Thiên còn dám nhắm vào Thẩm Niệm Hạ, sắc mặt Thẩm Niệm Thu trầm xuống chưa từng thấy.
Thẩm Niệm Hạ tiến tới lấy điện thoại trên tay Thẩm Niệm Thuan ủi: "Tiểu Thu, không sao đâu, người không làm việc xấu thì không có gì phải sợ.
Tiết tiểu thư đã mở phòng phát sóng trực tiếp, vậy chúng ta mượn cơ hội này mời người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cùng xem tình hình căn phòng này nhé!"
Thẩm Niệm Hạ quay camera nhắm ngay vào chỗ dột nặng nhất, sau đó phóng to lên, cẩn thận giải thích cho mọi người: "Mọi người có thể nhìn thấy rất rõ ràng, chỗ mái ngói này rất mới, hẳn là mới lắp trong vòng vài giờ gần đây thôi, nếu chúng ta tìm trong phòng một chút, hẳn là có thể tìm được mảnh mái ngói đã bị tháo này.
"
Cô giải thích cho người xem trong phòng phát sóng trực tiếp xong, lại quay đầu nói với Thẩm Niệm Thu: "Tiểu Thu, em đi tìm thử, mảnh mái ngói hẳn là ở một góc nào đó trong căn phòng này.
"
Vì vậy, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp từ màn hình rung lắc nhìn thấy Thẩm Niệm Thu vốn kiêu căng ngạo mạn giờ đây ngoan ngoãn xoay người đi tìm mảnh ngói.
Thẩm Niệm Hạ đi đến bên cạnh một cái tủ gỗ đã cũ, cho moi người xem lớp tro bụi thật dày trên đó, "Tiết tiểu thư, phòng cô sắp vào ở mà sao không dọn dẹp vậy, lười quá đấy, hay là ngay từ đầu đã không muốn ở nơi này?"
Tiết Thiên Thiên chưa từng bị người khác xỉ vả thẳng mặt đến mức mất hết mặt mũi như bây giờ, mỗi câu của Thẩm Niệm Hạ đều giống như giáng vào mặt cô ta một cái tát, chẳng giữ cho cô ta chút mặt mũi hay tôn nghiêm nào.
"Hai người nói đủ chưa? Không phải tôi làm, sao hai người cứ nhất quyết phải sỉ nhục tôi như vậy! ! " Tiết Thiên Thiên xấu hổ và tức giận đến cực điểm, muốn tiến lên giật lấy điện thoại di động, nhanh chóng kết thúc màn phán xét làm mất sạch mặt mũi này của mình.
Tiếc là Thẩm Niệm Hạ không phản ứng như cô ta mong muốn, ngước mắt nhìn về phía Tiết Thiên Thiên.
Cô có một đôi mắt phượng xinh đẹp trời sinh, khi lạnh lùng chăm chú nhìn một người lại làm người khác sợ không dám lại gần.