Gần sang năm cuối cấp nên nhà trường đã hoãn kỳ nghỉ lại một tháng, thành ra kỳ nghỉ hè của lớp 11 chỉ còn một tháng nữa là kết thúc.
Tống Kinh Hi rất quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này, đương nhiên sẽ thoải mái ra ngoài dạo chơi.
Ngày hôm sau cô hẹn với Hứa Thanh đi mua sắm và ăn vặt.
Nhưng không có Chu Hoài Ngạn đi cùng, cô cũng không có tâm tư mua sắm gì nhiều, chỉ cầm thẻ của anh đi quẹt mua một cái túi, sau đó cùng Hứa Thanh đi xem phim.
Cô quyết định chịu đựng lần này, đợi anh rảnh sẽ gọi anh ra ngoài.
Có điều gần đây Chu Hoài Ngạn dường như rất bận rộn, cô phải nài nỉ anh cả tuần, đến tối thứ Sáu anh mới được rảnh rỗi.
Ngày hôm sau, cô ngủ thẳng một giấc đến khi tự nhiên thức dậy, sau đó đến phòng thay đồ chọn quần áo, thực hiện các bước dưỡng da đơn giản.
Sau khi chuẩn bị xong, cô thong thả ăn cơm trưa rồi mới gọi điện thoại cho Chu Hoài Ngạn.
“Anh sắp về đến nhà chưa?”
Chu Hoài Ngạn vừa vào phòng họp: “Tạm thời có một cuộc họp nên anh chưa đi được.”
Tống Kinh Hi vừa nghe vậy thì miệng dẩu lên: “Anh cho em leo cây à?”
“Sẽ không làm chậm trễ việc mua sắm của em đâu.” Chu Hoài Ngạn nói, “Hay là em tới công ty chờ anh đi, lát nữa chúng ta đi thẳng luôn.”
Như vậy quả thật nhanh hơn là đợi anh làm xong việc rồi vội vã chạy về, xong lại dẫn cô đến trung tâm thương mại.
Tống Kinh Hi miễn cưỡng nói: “Vậy được rồi, để em đón xe tới đó.”
“Đợi đã, bạn anh cũng đang muốn qua đây, để anh bảo cậu ấy tiện đường đón em luôn.” Chu Hoài Ngạn nói, “Là người lần trước em từng gặp, Trần Mục Phi, em còn nhớ không?”
“Anh ấy à, em nhớ rồi.”
“Được, vậy lúc nào đến cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Ồ.”
Hơn mười phút sau, Tống Kinh Hi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, cô xuống lầu thì nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh ngọc của Trần Mục Phi dừng phía trước đại sảnh.
Cửa sổ xe mở ra, anh ta vẫy tay với cô, cười chào hỏi: “Em gái, đã lâu không gặp, lên xe mau lên.”
“Đúng là lâu lắm rồi mới gặp ạ.” Tống Kinh Hi mở cửa xe ngồi lên.
“Thắt dây an toàn vào, em muốn nghe bài hát nào?”
Tống Kinh Hi ngáp một cái: “Bài gì cũng được.”
“OK.”
Chiếc xe gầm rú lao ra khỏi khu chung cư.
Dọc đường đi Tống Kinh Hi cũng không nói nhiều, trái lại là Trần Mục Phi khá tò mò về cô.
Khoảng thời gian trước sau khi hỏi Chu Hoài Ngạn, anh ta mới biết được cô gái này kỳ thật không phải con nhà họ hàng gì của anh, mà là con gái của Tống Lập Thanh.
Trần Mục Phi không quen Tống Lập Thanh, nhưng có nghe nói năm xưa ông ấy là chủ của một công ty thời trang ở thành phố Minh Hải, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, công việc kinh doanh cũng khá tốt, nhưng thời gian trước công ty xảy ra vấn đề nên đã phá sản, bản thân ông ấy cũng chạy ra nước ngoài.
Trần Mục Phi biết Chu Hoài Ngạn quen Tống Lập Thanh trước khi anh về nhà họ Chu, cho nên hai năm trước anh còn dắt mối cho ông ấy, để ông ấy kiếm được vài dự án.
Nhưng không ngờ mối quan hệ còn tốt đến nước giúp người ta nuôi con gái.
“Em gái, anh hỏi em một câu nhé.”
“Câu gì ạ?”
Trần Mục Phi nói: “Anh Chu em trước kia thân với em lắm đúng không, hai người quen biết nhau như thế nào?”
Tống Kinh Hi liếc nhìn anh ta: “Hai anh không phải bạn bè sao, anh ấy không nói cho anh biết à?”
“Anh với cậu ấy quen nhau từ hồi đại học, chuyện trước kia cậu ấy cũng không kể nhiều, anh chỉ biết là cậu ấy quen bố em thôi.”
“Đúng vậy, anh ấy quen bố em, từ đó em quen anh ấy.”
Trần Mục Phi: “Câu trả lời của em qua quýt quá.”
“Thật sự quen như thế mà.
Bố em dẫn anh ấy về nhà em, em gặp anh ấy, sau đó bọn em thân nhau.”
Tống Kinh Hi cũng không thích kể chuyện quá khứ với người khác, một là vì Chu Ngạn không tự nói ra, hai là cô cảm thấy quá khứ của Chu Hoài Ngạn chỉ có mình cô biết, đó là bí mật của bọn họ.
Tống Kinh Hi chống đầu, nhanh chóng chuyển đề tài: “Anh Mục Phi, anh có thể đổi bài hát khác được không, bài này nghe quê quá.”
Trần Mục Phi ngẩn người, bỗng nhiên xù lông: “… Quê chỗ nào!”
“Đây là bài hát của thế kỷ trước sao? Mấy ca khúc thời bọn anh nghe cổ điển quá đi mất.”
“Em đúng là không biết thưởng thức.” Trần Mục Phi cảm thấy giữa mình và lớp trẻ 2k có một khoảng cách thế hệ: “Đây đều là những bài hát kinh điển!”
Thấy Trần Mục Phi không hỏi chuyện trước kia nữa, Tống Kinh Hi mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ: “Được rồi được rồi, kinh điển….
nhưng mà Chu Hoài Ngạn sẽ không nghe những thứ này.”
Trần Mục Phi: “….”
Sau khi nghe xong mấy bài hát trong danh sách, hai người cũng đã đến dưới lầu trụ sở tập đoàn Thừa Phong, Trần Mục Phi đỗ xe xong thì dẫn Tống Kinh Hi đi vào đại sảnh.
Hình như anh ta rất hay đến đây, lễ tân ở đại sảnh thấy anh ta cũng không ngăn lại, còn chào hỏi: “Anh Trần.”
Trần Mục Phi: “Tiểu Bình, da dẻ gần đây nhìn đẹp hẳn ra nhỉ.”
Cô gái ở quầy lễ tân cảm giác gò má mình nóng ran, ngượng ngùng nói: “Đâu có ạ.”
“Có mà, trắng hồng luôn ấy chứ.” Trần Mục Phi cười như một tên lưu manh, đặt một tay lên quầy lễ tân tán gẫu, “Cô dùng sản phẩm dưỡng da gì vậy? Hôm khác tôi cũng mua cho bạn gái một bộ.”
“Tôi chỉ dùng sản phẩm chăm sóc da thông thường thôi.
Bạn gái của anh Trần chắc phải dùng loại cao cấp, sao có thể dùng loại như tôi được.”
“Nói thế cũng không đúng, nhưng phải công nhận là cô đẹp tự nhiên.”
“Không có mà…”
Tống Kinh Hi đứng bên cạnh lắng nghe mà sốt hết cả ruột, bèn vỗ anh ta một cái: “Đừng thả thính nữa, anh có lên lầu không đây?”
Trần Mục Phi chặc lưỡi: “Cô bé, sao em lại nói như thế, anh thả thính chỗ nào?”
Tống Kinh Hi suýt nữa trợn trắng mắt.
Trần Mục Phi nói: “Anh trai em chắc chưa họp xong đâu, chúng ta từ từ rồi lên.”
“Vậy em đi đây.” Tống Kinh Hi nhìn cô gái trước quầy lễ tân: “Văn phòng của Chu Hoài Ngạn nằm ở tầng mấy ạ?”
Cô gái lễ tân sửng sốt: “Cô chờ một lát, muốn gặp tổng giám đốc Chu phải hẹn trước.”
Trần Mục Phi vội vàng nói: “Không cần không cần, cô ấy không cần hẹn trước, bọn tôi đến phòng làm việc của cậu ấy chờ cậu ấy là được.
Tiểu Bình, lần sau chúng ta…”
Tống Kinh Hi đi thẳng đến cửa thang máy, không muốn nghe Trần Mục Phi nói nhảm gì nữa.
Phía sau, Trần Mục Phi lật đật đuổi theo: “Này, chờ đã! Thanh niên bây giờ đều nóng nảy vậy sao?”
Đinh, thang máy tới, Tống Kinh Hi bước vào, còn lầm bầm một câu: “May mà không phải người nào bằng tuổi anh cũng giống như anh.”
Trần Mục Phi: “Hả?”
Tống Kinh Hi nhướng mày: “Chu Hoài Ngạn sẽ không thả thính khắp nơi như anh.”
“….Anh đã nói là không phải thả thính mà!”
Thang máy đến tầng mười ba thì dừng lại, Trần Mục Phi bước ra trước, Tống Kinh Hi theo sau.
Trước khi vào văn phòng Chu Hoài Ngạn, Trần Mục Phi chào hỏi trợ lý ở gian ngoài một tiếng rồi mới đi thẳng vào trong.
Đây là lần đầu tiên Tống Kinh Hi tới văn phòng của Chu Hoài Ngạn, cô phát hiện văn phòng của anh rất lớn, ngoại trừ khu làm việc thì còn được chia thành khu tiếp khách bên ngoài và khu nghỉ ngơi bên trong, giữa hai khu cách nhau một bức tường giá sách.
Cô dạo một vòng quanh phòng làm việc rồi đi đến sô pha giữa phòng ngồi xuống, bưng dĩa trái cây trên bàn lên lấy loại trái cây mà mình thích ăn.
Trần Mục Phi cũng đi theo vào, sau khi tự pha cho mình một cốc cà phê, anh ta sợ cô gái này lại phàn nàn anh ta là ‘vô lịch sự’, bèn thận trọng hỏi cô: “Em có muốn uống cà phê không?”
Tống Kinh Hi: “Muốn ạ, anh pha giúp em một cốc, nhớ bỏ thêm chút đường.”
Con gái của Tống Lập Thanh thật đúng là được nuông chiều từ bé, khí thế đại tiểu thư đã ăn sâu bén rễ.
Trần Mục Phi vui vẻ đáp: “Được được được, anh sẽ pha ngay cho cô Tống một cốc~”
Hương cà phê dần lan ra, sau khi Trần Mục Phi bưng tới cho cô, cô uống vài ngụm rồi dựa vào sô pha nghịch điện thoại di động.
Hôm nay Trần Mục Phi tới tìm Chu Ngạn bàn chuyện, cho nên cũng ngồi đây chờ.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa văn phòng vang lên tiếng động, có người đi vào.
Tống Kinh Hi vừa muốn đứng dậy thì chợt nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, là một người đàn ông trung niên chứ không phải Chu Hoài Ngạn.
“Dự án ở Nam Loan vốn do bố và bác cả của con phụ trách, con đá bác cả con ra ngoài thì cũng thôi, bây giờ con còn muốn loại cả bố nữa sao? Chu Hoài Ngạn, bố hỏi con, bây giờ ý con là gì đây?”
“Đây là quyết định chung của tất cả thành viên hội đồng quản trị, không phải ý kiến của cá nhân con.”
“Câu này con nói cho người ngoài nghe còn được, nhưng đến cả bố mà con vẫn dùng kiểu lý do thoái thác này sao?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ chuyện lần trước khiến con không vui? Bố đã nói rồi, Tưởng Lệ cũng là vợ chính thức của bố, ở bên ngoài con cũng phải nể mặt dì ấy một chút.”
“Con không có ý kiến gì về chuyện dì Tưởng là vợ của bố, nhưng bố đừng ở trước mặt bao nhiêu người như thế bắt con nhận bà ấy là mẹ.” Giọng nói của Chu Hoài Ngạn còn lạnh hơn cả ông ta, là thứ cảm xúc mà Tống Kinh Hi chưa từng nghe thấy trước đây, “Bố, con không phải là một đứa trẻ con, bố cũng vậy, mấy thứ như thể diện gì đó đâu có ích lợi gì?”
Không khí bên ngoài dường như đã đóng băng, Tống Kinh Hi nhíu mày, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Trần Mục Phi giữ chặt cô lại, khẽ lắc đầu, ý bảo cô đừng lên tiếng.
Quan hệ giữa Chu Hoài Ngạn và bố anh vốn đã không tốt, vào mấy lúc như vậy tốt nhất là không nên ra ngoài đụng vào họng súng.
Tống Kinh Hi không nói gì, nhìn cánh tay bị giữ lại, trầm mặt gật đầu.
“Bà ấy là vợ của bố, đương nhiên cũng là mẹ trên danh nghĩa của con, chuyện này thì có liên quan gì đến thể diện?!”
Chu Hoài Ngạn: “Mẹ con đã qua đời nhiều năm rồi.”
“Bà ấy là mẹ gì của con chứ!”
“Vậy bố cũng đâu được tính là bố của con!”
——Bốp
Một tiếng tát bất ngờ vang lên, Tống Kinh Hi ngước mắt, lập tức đứng dậy.
Sắc mặt Trần Mục Phi cũng thay đổi, anh ta siết chặt tay Tống Kinh Hi, thấp giọng nói: “Đừng.”
“Buông tay ra!” Tống Kinh Hi dùng sức hất tay anh ta ra, mặc kệ tất cả xông ra ngoài.
Người đàn ông trung niên ở bên ngoài không ngờ bên trọng lại có người, lúc nhìn sang đây, vẻ mặt ông ta vẫn còn tức giận và cực kỳ hung dữ.
Lúc Trần Mục Phi đuổi theo cô ra ngoài, anh ta sợ tới mức lập tức rụt người về phía sau một bước, nhưng cô bé trước mắt dường như không hề quan tâm, lao tới vài bước nắm lấy tay Chu Hoài Ngạn, đứng chắn trước mặt anh.
Cô gái nhỏ con đứng giữa hai người đàn ông trưởng thành, vóc dáng tuy thấp hơn cả đoạn nhưng khí thế không hề thua kém.
Cô vô cảm nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, nói: “Ông thử đánh lại cái nữa xem?”
Người đàn ông trung niên cũng chính là bố của Chu Hoài Ngạn – Chu Thịnh Binh bỗng sa sầm mặt, bị cô gái đột nhiên xuất hiện này cắt ngang lời nói.
Trần Mục Phi thấy vậy cũng đành phải căng da đầu bước lên nói: “Chú Chu, có chuyện gì từ từ nói…”
Nói xong, anh ta lại thấp giọng nói với Tống Kinh Hi: “Đây là bố của Hoài Ngạn, Tống Kinh Hi, đi theo anh.”
Anh ta chỉ nghĩ đơn giản rằng đây dù sao cũng là chuyện nhà người ta, hơn nữa hai người còn là cha con, nếu để người ngoài như anh ta và Tống Kinh Hi nhìn thấy chuyện như vậy sẽ khiến Chu Hoài Ngạn xấu hổ, vì thế muốn dẫn Tống Kinh Hi đi trước.
Nhưng không ngờ Tống Kinh Hi lại cười khẩy nói: “Sao lại đi? Hôm nay cho dù Thiên Vương có đến cũng không thể đánh anh ấy trước mặt em!”
Tống Kinh Hi tức đến phát điên, tuy rằng bình thường cô thích hành hạ Chu Hoài Ngạn, cũng thích chọc giận anh, nhưng có người đánh anh ở trước mặt cô như thế chẳng khác gì đang chạm vào vảy ngược của cô, cho dù người trước mắt là bố anh thì cô cũng không nhịn được.
“Chú già, cảm xúc của chú bất ổn vậy sao? Đánh người ở ngay trong văn phòng mà không sợ người khác biết ạ?”
Chu Thịnh Binh chưa nguôi cơn giận này lại đón cơn giận khác: “Mày là ai?”
“Chú quan tâm tôi là ai làm gì!” Tống Kinh Hi còn tức giận hơn cả ông ta, vừa định mở miệng chửi ông ta tiếp thì người phía sau đã giữ chặt cô lại, kéo cô ra sau lưng.
“Chuyện ở Nam Loan đã được quyết định rồi, nếu bố có gì bất mãn thì cứ bàn lại với ông nội hoặc là với tất cả thành viên hội đồng quản trị.” Chu Hoài Ngạn hoàn toàn chặn Tống Kinh Hi lại, nhìn Chu Thịnh Binh với ánh mắt đầy lạnh lẽo: “Mời bố đi cho.”
Chu Thịnh Binh rất tức giận, nhưng cũng biết sự thật đã rành rành trước mắt.
Ông ta nhìn dấu vết rõ ràng trên mặt Chu Hoài Ngạn, sau khi cơn phẫn nộ qua đi trong lòng lại bắt đầu có chút hối hận, nhưng cũng vô ích, ông ta đứng im một lát rồi quay người rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, văn phòng lại trở về sự yên tĩnh.
Chu Hoài Ngạn xoay người, nhìn Tống Kinh Hi còn đang nổi giận đùng đùng: “Cứ ở trong giữ im lặng là được rồi, em chạy ra ngoài làm gì.”
“Ông ta đánh anh đấy, nếu ông ta không phải là bố anh thì em đã đánh trả rồi!”
Chu Hoài Ngạn trầm mặc hai giây, cơn giận dữ và sự u ám dâng trào trong lồ ng ngực vừa rồi bất ngờ tiêu tán dưới ánh mắt bướng bỉnh của cô.
Anh khẽ bật cười, giơ tay vỗ nhẹ đầu cô: “Ồ, ghê quá nhỉ.”
“Không phải muốn đi dạo phố sao, đi thôi.”
“Bây giờ còn đi gì nữa, trên mặt anh in cả dấu tát rồi.” Tống Kinh Hi rất khó chịu, hỏi anh: “Anh có đau không?”
Chu Hoài Ngạn rũ mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Không.”
Không gì chứ, cái tát lớn tiếng như thế sao không đau cho được.
Tống Kinh Hi xị mặt, buồn bực nói: “Vậy em không đi dạo phố nữa, em ra ngoài tìm người lấy đá, nếu không mặt anh sẽ sưng vù lên đấy.”
Nói xong, cũng mặc kệ anh nói thế nào cô đã chạy ra khỏi văn phòng.
Đợi cô rời đi rồi, Trần Mục Phi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi bỗng nuốt nước miếng, nhìn về phía Chu Hoài Ngạn: “Cậu không sao chứ?”
Chu Hoài Ngạn lắc đầu, vẻ mặt hờ hững ngồi xuống sô pha.
Trần Mục Phi đi theo ngồi xuống bên cạnh anh: “Cô bé này rất quan tâm đ ến cậu, có điều lại bướng bỉnh quá….”
“Cô ấy luôn như vậy.”
“Hả?”
Gò má đau nhức, Chu Hoài Ngạn nhìn theo hướng cô rời đi: “Ý tôi là, ngang như cua.”
Tống Kinh Hi quả thật vẫn như trước đây, nhiều năm về trước cũng giống y như vậy.
Chu Hoài Ngạn nhớ năm đó là năm thứ hai anh phụ đạo cho cô, có một ngày nọ cô gửi tin nhắn cho anh nói muốn ra ngoài ăn món gì ngon rồi hẵng về nhà làm bài tập, lúc ấy anh vẫn đang đi học, chưa về nhà, thế là cô bảo tài xế lái xe đến cạnh trường học chờ anh.
Sau khi ra khỏi cổng trường anh định gọi điện thoại cho cô, nhưng còn chưa gọi đi thì đã bị chặn lại.
Năm sáu tên côn đồ từ các trường khác chặn anh lại, khí thế hung hăng nhắc đến tên một cô gái.
Chu Hoài Ngạn không có ấn tượng gì với cô gái mà bọn họ nói, nhưng đám người đó không định buông tha cho anh, bắt đầu đe dọa anh bằng ngôn từ và nắm đấm.
Khi đó anh đã gọi điện thoại báo cảnh sát, hơn nữa cũng đã tìm được đường thoát thân.
Nào ngờ có một cô nhóc chạy tới đứng chặn trước mặt anh.
“Các anh làm gì vậy, muốn đánh anh ấy sao? Hôm nay cho dù Thiên Vương có đến cũng không thể đánh anh ấy trước mặt tôi!”
Cô nhóc Tống Kinh Hi lúc ấy đã nói như vậy, giống hệt như bây giờ.
Mấy tên côn đồ bị cô hù vài giây, bật cười thành tiéng: “Haha, học sinh tiểu học chạy đến đòi công lý à? Cút ngay, nếu không tao đánh cả mày luôn đấy!”
“Đánh đi, anh có lá gan này thì cứ đánh, tốt nhất là đánh chết tôi luôn nhé, nếu không ngày mai tôi sẽ xé xác cả gia đình anh đấy!”
Tài xế đứng cách đó không xa thấy không ổn bèn chạy tới nói: “Cô chủ, có chuyện gì vậy?”
Tống Kinh Hi nhún nhún vai: “Mấy người này nói muốn đánh tôi, Tiểu Lưu, anh hỏi bọn họ xem có muốn tung hoành nữa không?”
Tài xế lập tức cảnh giác, đứng chắn trước mặt Tống Kinh Hi, bắt đầu gọi điện thoại: “Mấy người các cậu tới đây định gây sự à…”
Đám côn đồ hết nhìn cảnh tượng khí thế này lại nhìn cô nhóc vênh váo tự đắc kia, trong lòng tự cảm thấy không ổn, có lẽ bọn họ đã đụng phải nhân vật gì đó rất ghê gớm, mỗi người đều có ý rút lui.
Tống Kinh Hi lại không cho bọn họ đi, cô đẩy tài xế ra, dùng giọng điệu non nớt nhưng đầy hung dữ nói: “Mấy người các anh nghe cho kỹ đi, Chu Hoài Ngạn là anh trai của tôi, nếu các anh còn dám đến làm phiền anh ấy, tôi sẽ cho các anh biết thế nào là lễ độ!”.