Bên ngoài phòng làm việc đều là cấp dưới của Chu Hoài Ngạn, người duy nhất biết Tống Kinh Hi là Tiểu Trần thấy cô đi ra thì vội vàng chạy tới chào hỏi.
“Cô Tống.”
Tống Kinh Hi nói: “Anh có đá viên không?”
“Hả?”
“Là kiểu đá có thể chườm, có không ạ?”
“Có.” Tiểu Trần nói, “Có thể đến phòng y tá lấy.”
“Được, vậy phiền anh đi lấy giúp tôi, tôi ở đây chờ anh.”
Tiểu Trần có chút lo lắng: “Cô bị thương ở đâu sao?”
“Không.”
Tống Kinh Hi không muốn nhiều lời, đương nhiên là vì cô không muốn để người khác biết chuyện vừa xảy ra.
Tiểu Trần cũng là một người thông minh, không hỏi nhiều nữa mà xoay người đi ra ngoài lấy đá viên.
Mấy phút sau, Tiểu Trần còn chưa quay lại thì Trần Mục Phi đã ra khỏi văn phòng.
“Em gái, anh còn chút việc phải đi trước.”
Tống Kinh Hi gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.
Trần Mục Phi thấy tâm trạng cô gái này không được tốt, bèn thấp giọng nói: “Hoài Ngạn và bố cậu ấy vốn chưa bao giờ hòa hợp, nhưng hôm nay có lẽ cậu ấy đã thực sự chọc giận ông ấy.”
“Dù có chọc giận thì cũng không nên đánh người như thế.” Tống Kinh Hi lạnh lùng nói.
“Phải phải, đó là điều đương nhiên.” Trần Mục Phi nói, “Nhưng mà hôm nay em khiến anh khá ấn tượng đấy.”
“Ồ, không dám.” Tống Kinh Hi thấy bóng dáng Tiểu Trần đang đến gần thì không nói chuyện với Trần Mục Phi nữa, đi thẳng tới cầm lấy đá viên rồi trở về văn phòng.
Trần Mục Phi ngoái đầu nhìn cửa phòng làm việc… Sao cô gái này đối xử với ai cũng như pháo nổ vậy nhỉ, chỉ có với Chu Hoài Ngạn là khác biệt.
Lúc này trong văn phòng, Tống Kinh Hi đã ngồi xuống bên cạnh Chu Hoài Ngạn, lấy đá viên ra chuẩn bị chườm vào mặt anh.
“Không sao, để anh.”
Chu Hoài Ngạn muốn tự làm nhưng bị Tống Kinh Hi trở tay ngăn lại: “Anh đâu có nhìn thấy được, để em làm cho.”
Khoảnh khắc đá lạnh chạm vào gò má, xúc cảm lạnh lẽo nhanh chóng xóa tan cảm giác đau rát trên mặt.
“Lúc ở nhà bố anh có thường xuyên đánh anh như thế này không?” Giọng của cô gái có vẻ cáu kính, hiển nhiên vẫn còn tức giận.
Chu Hoài Ngạn mỉm cười, không ngờ lúc này mình còn phải dỗ dành cô: “Em nói xem, sao có thể chứ.”
“Vậy sao hôm nay ông ấy lại làm như thế——”
“Một dự án lẽ ra có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng đã bị anh giật khỏi tay ông ấy.”
“Ồ…nhưng anh là con trai ông ấy mà.” Tống Kinh Hi lấy đá viên ra một lúc rồi ấn xuống lại: “Thà người khác thì tức giận còn được, nhưng anh được lợi mà ông ấy lại không vui, người nhà kiểu gì vậy.”
“Vốn cũng đâu được xem là người nhà gì.”
Tống Kinh Hi thoáng khựng lại, nhìn anh.
Kỳ thật ở trong mắt cô, Chu Hoài Ngạn vẫn luôn là một người phong độ xuất sắc, cộng thêm gia thế ưu tú, cuộc sống của anh sau năm mười tám tuổi có thể nói là thuận buồm xuôi gió, vạn người ngưỡng mộ.
Nhưng cô không ngờ sau khi anh trở về nhà họ Chu, sau lưng lại có nhiều chuyện không như ý như vậy.
Tống Kinh Hi lấy đá viên ra, trong lòng chua xót: “Vậy em có thể làm người nhà của anh.”
Chu Hoài Ngạn ngẩn người.
“Lần trước chính anh cũng nói đó thôi, sống chung một nhà thì tạm thời xem là người nhà.
Cho nên bây giờ em cũng nói rất thật lòng, em có thể làm người nhà của anh, có điều không phải tạm thời mà là mãi mãi.” Trên khuôn mặt non nớt của Tống Kinh Hi không còn vẻ vui đùa tùy hứng như thường ngày mà cực kỳ nghiêm túc.
Chu Hoài Ngạn thoáng khựng lại giây lát, cảm thấy trái tim nhất thời mềm nhũn.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nhìn vẻ mặt cô gái trước mặt càng lúc càng nôn nóng vì sợ anh không tin, nhẹ giọng đáp: “Ừm, chúng ta có thể là người nhà.”
Ngày hôm nay cuối cùng vẫn không đi dạo phố mua quần áo, nhưng ngày hôm sau Chu Hoài Ngạn đã bảo Tiểu Trần sắp xếp cho một số thương hiệu đưa đồ tới nhà.
Thế là Tống Kinh Hi chỉ việc ngồi bắt chéo chân trong phòng khách, nhìn nhân viên bán hàng đẩy một đống quần áo và túi xách cho cô xem.
Cô đưa tay chống đầu, cẩn thận chọn lựa.
Chờ nhân viên bán hàng đi rồi cô mới gọi điện thoại cho Chu Hoài Ngạn.
Bởi vì chọn được rất nhiều quần áo mình yêu thích nên tâm trạng cũng trở nên ngọt ngào, mở miệng ra là anh ơi anh à, miệng còn ngọt hơn cả đường.
“Được rồi, bớt nịnh hót lại, đây là phần thưởng thi cuối kỳ cho em đấy.” Chu Hoài Ngạn ở bên này vừa mới từ văn phòng của ông nội Chu Dĩ Lương đi ra, bầu không khí căng thẳng đã tiêu tán không ít, giọng nói đang ríu rít bên tai làm cho đầu óc anh thoáng thả lỏng.
“Nên là em biết đấy, nếu lần sau thi không tốt thì sẽ không có những đãi ngộ này đâu.”
Tống Kinh Hi: “Anh yên tâm, thành tích vào năm cuối cấp ba của em sẽ chỉ tăng dần đều thôi, tuyệt đối không lùi lại.”
“Ừm.”
“À đúng rồi, bố anh không đến văn phòng tìm anh gây phiền phức nữa chứ?”
Chu Hoài Ngạn bước vào thang máy chuyên dụng của cao tầng, chỉ có trợ lý Tiểu Trần đi theo sau: “Công ty không phải nơi bừa bộn, em đừng nghĩ nhiều.”
Tống Kinh Hi: “Ồ… Nhưng nếu có thì anh phải gọi cho em đấy.”
Chu Hoài Ngạn buồn cười: “Gọi cho em làm gì?”
“Làm chỗ dựa cho anh, em có thể chửi người ta.”
Chu Hoài Ngạn nhướng mày, có chút vui vẻ, nhưng vẫn không quên dạy cô: “Không được chửi thề.”
“Còn tùy tâm trạng nữa.”
Thang máy đến nơi, Chu Hoài Ngạn dặn dò cô một câu chăm chỉ học bài rồi cúp máy.
Hành lang phía trước là phòng họp lớn của công ty, lúc này bên trong đã chật kín người, chỉ chờ anh đi vào.
“Quản lý dự án Nam Loan có tới không?”
Tiểu Trần trả lời: “Tới từ mấy phút trước rồi.
Có điều người bên phía bố anh cũng đang ở đây.”
Ý cười trong mắt Chu Hoài Ngạn nhanh chóng nhạt đi: “Sau này các cậu tìm một vài cơ hội giải quyết sạch bọn họ luôn đi.”
Tiểu Trần: “Anh chắc chắn chứ? Trong tay bọn họ dù sao vẫn còn một ít tài nguyên quan trọng đấy.”
“Vậy thì nghĩ cách giành lại.” Ánh mắt Chu Hoài Ngạn xẹt qua chút lạnh lùng, không chút lưu tình nói: “Tuyệt đối không được giữ lại một người nào của ông ấy.”
“Vâng.”
Phòng họp gần ngay trước mắt, Chu Hoài Ngạn liếc mắt nhìn thời gian, đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, cậu nhờ người sắp xếp đưa bữa tối về Thiên Lang giúp tôi, bảo Tống Kinh Hi đừng gọi đồ ăn bên ngoài.”
Đã đến thời điểm mấu chốt trong công việc nhưng sếp vẫn còn nhớ những chuyện nhỏ nhặt này, chứng tỏ anh rất để tâm.
Tiểu Trần gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó như nghĩ tới chuyện khác, hỏi anh: “Đúng rồi sếp Chu, cô Tống biết trong dự án Nam Loan này anh cần ——”
Lời còn chưa dứt, bước chân của Chu Hoài Ngạn đã hơi dừng lại.
Tiểu Trần bèn ngừng nói quay sang nhìn anh, chợt thấy sếp mình khẽ nhíu mày, nói với anh ấy: “Qua một thời gian nữa rồi hẵng nói cho cô ấy biết.”
“Được.”
——
Kỳ nghỉ hè chẳng mấy chốc đã sắp kết thúc, một tháng qua Tống Kinh Hi rất ít khi ra ngoài, nguyên nhân là vì trời quá nóng, ở nhà mở điều hòa nằm trương thây còn sung sướng hơn.
Trong khoảng thời gian này Chu Hoài Ngạn cũng thường xuyên xuất hiện ở nhà, mặc dù ban ngày bề bộn nhiều việc nhưng buổi tối anh sẽ về nghỉ ngơi, điều này khiến cho Tống Kinh Hi có cảm giác cô và Chu Hoài Ngạn thật sự đã trở thành người một nhà.
“Không ăn không ăn, tối nay em không ăn gì nữa đâu.”
Khoảng tám giờ tối hôm nay, Chu Hoài Ngạn gọi điện thoại cho Tống Kinh Hi hỏi cô có muốn ăn khuya không, Tống Kinh Hi kiên quyết từ chối một cách khác thường.
Thực tế là gần một tháng nay đêm nào cô cũng ăn chút gì đó, lúc đầu cô còn nài nỉ Chu Hoài Ngạn mang đồ ăn về, về sau Chu Hoài Ngạn quen dần, ngày nào về nhà cũng mang theo chút đồ ăn.
Điều này làm cho Tống Kinh Hi béo lên gần năm cân*, sáng nay sau khi xuống cân, cả người cô bỗng chốc xụi lơ.
(*5cân = 2.5kg)
Chu Hoài Ngạn: “Chắc chưa? Bên ngoài xe là tiệm bánh ngọt em thích ăn đấy.”
Tống Kinh Hi: “…”
“Bây giờ em muốn ăn vẫn còn kịp, Tiểu Trần sẽ xuống xe mua cho em.”
Bụng Tống Kinh Hi lại bắt đầu reo hò theo thói quen, nhưng nghĩ đến con số năm cân thừa ra trên mặt cân, cô kiên định lắc đầu: “Em béo thêm năm cân rồi! Là năm cân đấy! Không ăn nữa đâu.”
“Ở độ tuổi của em cơ thể phát triển là chuyện bình thường.”
“Bình thường cái con khỉ… em không ăn đâu.”
“Được, tùy em.”
Cúp điện thoại xong, Tống Kinh Hi nằm co ro trên sô pha âm thầm buồn bã một lúc, nhưng sau đó cô nghĩ lại, nói không chừng cơ thể mình phát triển thật thì sao?
Cô chạy chậm đến trước gương, kéo quần áo ra nhìn thử, chân vẫn dài eo vẫn thon như trước, còn ngực… hình như cũng như trước.
Mẹ kiếp! Vậy năm cân này đi đâu?
Tống Kinh Hi không nói nên lời đi về phòng, đúng lúc này điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi của Hứa Thanh.
Cô vừa nhận điện thoại vừa mở ngăn tủ trong phòng lấy quần áo sạch ra.
“Kinh Hi, cậu đang làm gì thế?”
“Chuẩn bị đi tắm, sao vậy?”
Hứa Thanh: “Cũng không có gì, chỉ là ở nhà mấy ngày liền nên tớ chán thôi.
Ngày mai cậu có muốn ra ngoài xem phim không, Trình Tiếu Khải nói bộ phim mới ra có vẻ hay, chúng ta cùng đi xem đi.”
Tống Kinh Hi quả thật đã ở nhà đến nổi mốc: “À, cũng được.”
“Vậy chúng ta đi dạo phố trước, sau đó cùng bọn họ xem phim”
“Còn ai nữa?”
“Có Trình Tiếu Khải thì chắc chắn có Chu Tự Nam.”
“Được rồi, vậy ngày mai gặp, cậu cứ gửi địa chỉ cho tớ.”
“OK OK.”
Sau khi cúp điện thoại, Tống Kinh Hi vào phòng tắm tắm sửa, tắm xong đi ra cho quần áo vào máy giặt, sau đó trở về phòng xem chương trình giải trí.
Một tiếng sau Chu Hoài Ngạn mới về tới nhà, trong phòng khách không có người, nhưng đèn sáng, trên bàn trà cũng bày bừa bộn một ít hoa quả và sách vở.
Anh đã quen với cảnh tượng như vậy, đi qua tiện tay dọn dẹp lại, đợi tới khi phòng khách trông gọn gàng hơn một chút mới về phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra cũng không thấy bóng dáng Tống Kinh Hi đâu, anh gọi tên cô nhưng không nhận được phản hồi gì, bèn cầm quần áo thay ra đến phòng giặt quần áo.
Tống Kinh Hi ở trong phòng có nghe thấy anh gọi, nhưng chương trình giải trí đang đến chỗ gây cấn, cô tập trung xem nên cũng không trả lời, chờ xem xong đoạn đó mới chạy xuống giường, kéo dép lê đi ra ngoài.
“Chu Hoài Ngạn, anh về rồi à?” Cô không thấy ai thì gọi đại một tiếng.
Sau đó nghe thấy giọng nói của anh phát ra từ phía phòng giặt, lúc này cô mới sực nhớ vừa rồi mình giặt quần áo nhưng chưa lấy ra khỏi máy, bèn nhấc chân đi tới.
“Anh tắm xong rồi à? Em tưởng anh mới về.” Cô đứng ở cửa phòng giặt quần áo nói.
Chu Hoài Ngạn đặt quần áo đã thay sang một bên, đang mở máy giặt ra, quay đầu nhìn cô nói: “Đang ở trong phòng làm gì mà anh gọi không trả lời?”
“Em đọc sách nhập tâm quá ấy mà.”
Chu Hoài Ngạn tin cô mới lạ, có điều dù sao cũng đang nghỉ hè, anh không muốn ép cô học tập, cho nên cũng không nói gì nữa, chỉ tiện tay lấy quần áo đã giặt xong ra.
Vốn cũng không có gì, chẳng qua chỉ là mấy bộ quần áo cô giặt xong chưa kịp phơi lên, nhưng điều không ngờ tới là khi anh cầm lên thì một mảnh vải nhỏ từ bên cạnh rơi ra.
Một chiếc áo ngực màu trắng hồng.
Đồng tử Tống Kinh Hi co rụt lại, tầm mắt rơi xuống tấm vải màu trắng hồng trên mặt đất.
Chết tiệt….
sao cái này ở trong đó? Chẳng phải nó nên ở trong máy giặt đồ lót sao?
Chu Hoài Ngạn vô thức cụp mắt xuống nhìn, cũng ngẩn cả người.
Từ lúc sống chung với cô đến nay anh đã biết đồ lót và quần áo của cô được giặt riêng, sẽ không bao giờ để trong này, cho nên anh mới không e dè gì mà cứ thế lấy quần áo ra.
Tống Kinh Hi nghẹn ngang trong cổ họng: “À…cái đó….em…”
“Tự đi phơi quần áo đi, anh muốn giặt quần áo.”
Chu Hoài Ngạn nhanh chóng dời mắt, nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh, như thể trước mặt chỉ là một bộ quần áo bình thường.
Nhưng mà…… Đó là đồ lót của cô đó, đồ lót!
Sao anh không có một chút dao động nào vậy!?
Tống Kinh Hi ngây người vài giây, cảm xúc từ “xấu hổ ngượng ngùng + khiếp sợ” ban đầu chuyển thành “tức giận không nói nên lời + trái tim nguội lạnh”!
Trong mắt anh cô không phải là con gái sao!?
“Còn đứng ngớ ra đó làm gì, cầm đi phơi đi.” Anh hờ hững nói.
Tống Kinh Hi: “….
Ờ.”
Cô trầm mặt bước tới, đầu tiên là ngồi xổm xuống nhặt đồ lót lên, sau đó lại giật lấy quần áo của cô trong tay anh, xoay người rời đi.
Đi được vài bước, làm như cô tức không chịu nổi, lại quay người bực bội nói: “Anh không thể thuê người tới làm những việc này sao? Cũng đâu có thiếu tiền, sao phải tự mình giặt quần áo, phiền phức chết đi được!”
Động tác của Chu Hoài Ngạn thoáng dừng lại: “Có tí việc này mà em cũng không muốn làm, chỉ thích nằm xem TV là hay, nên hoạt động gân cốt chút đi chứ.”
“Em không muốn làm việc nhà, trước đây em chưa từng làm việc nhà!”
Lại bắt đầu cáu kỉnh, nhưng dù sao cũng phù hợp với thói quen của đại tiểu thư nhà họ Tống, cho nên Chu Hoài Ngạn cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ lắc đầu nói: “Em không muốn làm thì để đó, lát nữa anh tiện tay phơi lên cho em.”
“Không được!”
Chu Hoài Ngạn nhíu mày: “Sao lại không được?”
“Em cũng có đồ lót của em đấy! Anh làm vậy liệu có thích hợp không? Em đã sắp mười tám tuổi rồi, anh cảm thấy có thích hợp không!!?” Tống Kinh Hi không chỉ nói mà còn cầm đồ lót lên lắc lư vài cái, vẻ mặt tức giận đầy cố ý.
Chu Hoài Ngạn bỗng thấy tức cười trước hành động vô lý này của cô: “Tống Kinh Hi, cất quần áo đi! Trông em có ra thể thống gì không chứ!”
“Anh cũng biết không ra thể thống gì, nam nữ có sự khác biệt hả!”.