"Có phải cậu bị ngã đập đầu vào đâu không?"
"Hả?"
Huỳnh Giang nhìn khuôn mặt đang từ vui vẻ chuyển dần thành đần độn nhìn mình thì cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng việc để ân nhân của mình dấn thân vào nguy hiểm thì là không thể, hơn nữa phía bên trong lòng của quân đội đang có chiến tranh nội bộ.
"Tới quân đội rất nguy hiểm, hay là cậu tới nhà tôi tới chỗ tôi ở tạm"
"Được"
"Hả?"
Thấy thiếu niên sảng khoái đồng ý, Huỳnh Giang không khỏi có chút ngơ ngác, đáng lẽ cũng nên khách sáo một chút chứ? Tự dưng cảm thấy bản thân giống như vừa bị lừa.
Duẫn Ngôn đương nhiên sẽ không mặt dày vịn vào cái lí do cứu người để có thể ở cạnh họ Huỳnh mọi lúc mọi nơi vào mấy ngày này nên mới phải chọn hạ sách tới nơi địa ngục kia làm việc không công.
Nhưng nếu đối phương đã có tấm lòng thì hắn vẫn là nên cung kính không bằng tuân lệnh.
Huỳnh Giang nhìn khuôn mặt cười tươi rói của đối phương thì chỉ có thể bất lực cười lại.
Hai người Hoàng Anh đứng sau thì cảm thấy có nhút lạ lẫm, cấp trên của họ vừa gặp Duẫn Ngôn đã như cọng bún thiu, phải biết cuộc sống những tháng vừa rồi của bọn họ còn hơn cả địa ngục trần gian, mỗi ngày khi vừa thức dậy việc đầu tiên suy nghĩ tới chính làm thế nào để lôi đầu được vị tổ tông kia về cạnh chỉ huy của mình.
Hệ thống chỉ biết im lặng đọc ba đoạn suy nghĩ khác nhau, của họ Huỳnh thì nó không quan tâm nhưng của hai vị còn lại thì nó cảm thấy có chút đồng cảm.
Nếu họ bị tra tấn bởi Huỳnh Giang bằng những bài huấn luyện địa ngục thì nó được kí chủ đầy đoạ bằng những câu từ 'văn hoa' mà nếu được đăng lên mạng thì những thứ này sẽ bị mã hoá trên mọi nền tảng
Bạch Duẫn Ngôn đem chậu cây nhỏ để vào trong xe, tạm thời bỏ qua hai ánh mắt đang nhìn mình đầy cảm kích.
"Anh dẫn đường đi họ Huỳnh"
Huỳnh Giang còn có thể nói gì đây? Vốn muốn tìm tên nhóc này để tám chuyện xả stress giờ y không những thành chủ nhà mà còn là một chiếc chủ nhà cho thuê không lấy tiền, còn bao ăn ở ba bữa chăm người ta đến tận kẽ răng.
Này có phải là nuôi người ta luôn không?
Theo họ Huỳnh về nhà riêng, không giống như tưởng tượng của hắn, nhà của họ Huỳnh này chỉ đơn giản là nhà lầu hai tầng, đơn giản đầy đủ tiện nghi.
[Thế ngài nghĩ ai có gia tộc lớn đứng sau cũng ở trang viên rộng mấy trăm ha à?]
"Khụ..thường thì đúng là thế mà"
Hắn ngại ngùng đáp lại hệ thống, trong tiểu thuyết chỉ nói rằng Huỳnh Giang có gia tộc lớn chống lưng chứ có nói anh ta là người giản dị đến mức này đâu, đến nhà họ Bạch của thân chủ cũng là nguyên cái biệt thự to chà bá mà!
Hệ thống chỉ có thể thở dài nhìn kí chủ lon ta lon ton chạy trong nhà của nhân vật phản diện pháo hôi.
Kí chủ nhà nó dù khôn vặt, giá trị vũ lực có cao ngút trời nhưng nếu hắn cứ tiếp tục suy nghĩ đơn giản rằng đã biết hết nội dung truyện rồi thì sẽ sống sót thì kiểu gì cũng bị quật, nếu hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo, thế giới sẽ có vô số thay đổi mới! Và nó thì vẫn chưa được nâng cấp lên một cấp độ có thể dự đoán được cuộc sống tương lai tiếp theo đâu!
Tất nhiên những điều này chỉ là suy nghĩ trong đầu của chiếc hệ thống bị chính kí chủ của mình vùi dập thôi bởi nếu nó nói ra thì không cần phải suy đoán, nó sẽ bị chính kí chủ của mình khoá mỏ.
[...]
Cứ như vậy, ngày ngày trôi qua, mọi người cũng dần quen với hình ảnh "chiếc đuôi" theo sao Huỳnh Giang.
Lần đầu tiên trong cuộc đời những binh lính dưới quyền của Huỳnh Giang lại cảm kích người theo đuổi chỉ huy của mình.
Mặc dù vị tổ tông này không phải nữ nhân như những lần khác nhưng không sao, có thể khiến chỉ huy của họ từ 'quỷ la sát' cả ngày gầm gừ hung dữ hoá thân thành một chiếc cún con cả ngày ve vẩy đuôi thì chính là cứu tinh của bọn họ.
Duẫn Ngôn không hề biết suy nghĩ sai lệch của những người xung quanh, hắn chỉ biết rằng bản thân nên bám theo họ Huỳnh làm một chiếc vệ sĩ chất lượng giúp đỡ anh ta thoát khỏi cửa ải gian nan có liên quan đến tính mạng kia thì hắn sẽ có được tận 2000 điểm tích lũy, khi đó sẽ đem cái hệ thống cấp 2 kia nâng cấp lên để có nhiều tính năng tuyệt vời hơn!
Lỡ đâu lại có tính năng chỉ cần di chuyển thôi cũng hái ra điểm tích lũy thì sao!
Hệ thống âm thần khinh bỉ suy nghĩ của kí chủ nhà mình, ngài đùa tôi sao? Điểm tích lũy mà ngài coi như hạt cát từ đại dương cho đến đại lục đều mênh mông bát ngát ấy.
[...]
Một ngày như bao ngày, thiếu niên hai mươi nọ dậy từ sáng sớm luyện tập cơ thể cùng cái cái sức mạnh đang tồn tại trong cơ thể.
Thời điểm thi triều hoạt động đã qua hai ngày hơn thế mà đến giờ đến cả một động tĩnh cũng không có.
Không lẽ cái thứ được gọi là hiệu ứng cánh bướm đã xuất hiện! Nếu thế thì cái nhiệm vụ của 2000 điểm tích lũy của hắn sẽ ra sao đây!!!
_______________Hết chương 29_______________.