Cổng chính vốn đã đông đúc người qua lại thì giờ đây càng trở nên đông đúc hơn vì có người từ cấp cao thành phố canh gác.
Họ chờ đợi ‘khách quý’ với mong muốn mời đối phương tới tham quan thành phố F và tiện hỏi chuyện xem đối phương nên là bạn hay là thù
“Tự dưng có lính canh gác?”
Duẫn Ngôn cau mày nhìn những tên lính gác trang bị vũ trang đầy đủ đứng túc trực ở cổng.
Cậu nhớ rõ lúc tới đây, cũng chỉ có vài chục tên lính canh đi đi lại lại tuần tra.
Chủ yếu là để bảo đảm an ninh cổng ra vào là chính
“Có lẽ muốn bắt ai đó? Hoặc là có phản loạn?”
Đưa ra vài suy đoán của riêng mình, Huỳnh Giang cũng không vội đi ra cổng ngay tức khắc, linh cảm nhạy bén của một người lính thôi thúc anh rằng mọi thứ chẳng hề đơn giản như vậy.
“Có khi nào nhắm vào chúng ta không? Giang, có lẽ là vì tôi hơi tắc trách trong việc tiêu tiền rồi”
Vì húng quá nên cậu đã quên béng mất mình đang đi lại trên đất nhà người ta.
Việc tiêu pha vô tội vạ của cậu quả thực có phần hơi gây chú ý.
Duẫn Ngôn khẽ mím môi, âm thầm tính toán xem đối phương có ý định làm gì.
Nếu có ý định bắt hai người bọn cậu thật thì sẽ có gì xảy ra? Là địch hay là bạn?
Lỡ mà dính phải tên nào mà giống bà chị Bạch Tuyết Nhi nhà cậu thì cũng hơi căng.
Bị bắt làm thí nghiệm, khâu khâu cắt cắt các thứ như mấy con vật thí nghiệm bị xổng kia thì thật sự hơi sợ đấy
Sợ không phải vì sức mạnh hỗn loạn trong cơ thể chúng mà là vì bọn của nợ đó y hệt như frankenstein phiên bản đời thực vậy.
Đã thế còn không có tóc!
Cậu mới hai mấy cái xuân còn chưa sẵn sàng đối mặt với cái đầu hói bóng loáng như mấy ông chú làm việc trong chính phủ đâu!
Duẫn Ngôn ngẫm nghĩ một chút.
Để lại một số đồ đạc cậu cho là bình thường nhất rồi thu số đồ còn lại vào trong không gian.
Đợi về cậu sẽ viết đơn kiến nghị hệ thống, thay cái trò ô trống này bằng nguyên một không gian lớn đi.
Vừa đáng tiền lại vừa có thể phát huy tài năng sắp xếp đồ thần sầu của mình
Khu an toàn nho nhỏ của cậu chẳng dễ gì mới tồn tài đến lúc này.
Dính vào thành phố lớn, lợi cũng có nhưng hại thì càng nhiều hơn.
Nhất là những thành phố như thành phố F này, vì tài nguyên mà có thể sứt đầu mẻ trán, lỡ dính vào thì khả năng nơi dừng chân yên bình kia của cậu sẽ tan đàn sẻ ghé.
Những gì trong quyển truyện sẽ lại lập lại thêm lần nữa.
Thể giới gốc cậu đã chết khi chẳng còn một ai, chẳng biết “cơ thể” của mình đã được phát hiện hay chưa.
Hay giờ vẫn đang trong quá trình mục rữa dần dần trong căn nhà, nơi mà cậu có thể ở cả một tháng trời mà không nhất thiết phải rời khỏi.
Cuộc sống cô độc đó Duẫn Ngôn không muốn phải trải nghiệm lại thêm một lần nữa đâu.
Nó thật sự rất rất tệ luôn đấy.
Ở đây có bạn bè, có người quan tâm và thậm chí còn yêu thương cậu đến hết mực thì mắc cái giống gì phải lưu luyến thế giới trước nhỉ? Đến bây giờ, nếu không phải hệ thống thường xuất hiện thì cậu đã thật sự coi mình là Bạch Duẫn Ngôn của tiểu thuyết này rồi, tại nam chính yêu dấu của chúng ta cũng không còn coi cậu là mối đe doạ cần phải loại bỏ như cốt truyện gốc nữa.
Thế nên là, ngoài việc chill chill cùng các em xác sống “quyến rũ” thì việc bảo vệ cuộc sống ăn không ngồi rồi của cậu ở khu an toàn cũng là ưu tiên hàng đầu!
“Cậu đừng lo quá, việc này cũng không quá nghiêm trọng.
Kiểm tra một lần rồi chúng ta vượt ải rồi”
“Hình như họ có thiết bị để xác định cấp độ đấy Giang à.
Quả này mà qua dễ dàng qua ải được thì tôi đi bằng hai tay một tuần cho anh xem”
Huỳnh Giang cười trừ nhìn cậu trai ko đến mức ngồi co người lại mà cắn móng tay.
Trải qua bao nhiêu việc còn kinh khủng tởm hơn rồi mà cậu chàng vẫn như những ngày đầu.
Dễ bị hoảng loạn khi gặp vấn đề khó giải quyết
Chẳng biết sao cậu ấy có thể sống được đến bây giờ với căn bệnh đó nhỉ? Chẳng lẽ là mấy con xác sống trông dơ dơ nhày nhụa còn mục rữa kia không đáng sợ bằng đồng loại của mình?
“Được rồi, đi thôi, cùng lắm chúng ta bỏ của chạy lấy người!”
Mãi mới lấy lại được tinh thần, Duẫn Ngôn hứng trí bừng bừng khi nghĩ tới viễn cảnh mình cõng Huỳnh Giang chạy trốn.
Chưa biết là thoát được chưa nhưng hệ thống cảm thấy hơi sai sai rồi.
Tại sao không phải là cầm tay nhau cho nhanh mà còn phải cõng? Sức mạnh bóng tối có thể áp dụng cho hai cá thể mà nhỉ?
Cả hai đi tới cổng lớn, thoải mái để lính canh lục soát xe của mình.
Những người kia cũng không làm khó, kiểm tra theo thủ tục.
Hai bên còn có cuộc nói chuyện vui vẻ, dĩ hoà vi quý khi họ không thấy có gì bất thường trong xe.
Tình báo của họ nói rằng hai người đi vào thành mua rất nhiều đồ, không thể nào đồ đạc có thẻ bốc hơi được
“Hai người đã lên cấp bốn rồi à? Ghê thật, có ý định ở lại thành phố F không? Nơi này rất hoan nghênh và có đãi ngộ rất tốt với dị năng giả đấy”
“Cảm ơn nhưng có vẻ không phải chuyến này rồi.
Bọn tôi vẫn còn gia đình đang chờ, lần tới sẽ cân nhắc”
“Thật đáng tiếc, nếu có quay lại thì hai vị cứ đến tìm tôi.
Tôi sẽ đưa thông tin lên bên trên, đảm bảo các vị sẽ không thiệt thòi”
Trưởng lính canh bắt tay Huỳnh Giang, cả hai đều có xuất thân là lính chính quy, thêm một hai viên tinh thạch làm quà biếu nữa thì càng dễ nói chuyện
Cả hai người thoải mái đi khỏi thành phố F mà không tốn một chút sức nào.
“Nhớ lời cậu nói lúc nãy không A Ngôn?”
“Khụ, tôi là trẻ con, lời nói có phần sốc nổi.
Ngài Giang đừng so đo với tôi”.