Sau yến tiệc Thành Hạo Hạo một lòng nằm ở nhà chờ thánh chỉ.
Thánh chỉ đến, nhưng lại không phải là thánh chỉ sắc phong Thành Hạo Hạo làm Hoàng Hậu, mà là, thánh chỉ tứ hôn. Trình Ngạn và Thành Hạo Hạo.
“…Lục… Châu …” Không thể tin được, Thành Hạo Hạo cũng không muốn tin điều này, nàng rất hy vọng rằng đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh dậy thì sẽ không có gì, hoàn toàn không hề muốn chấp nhận sự thật này.
Thành Hạo Hạo nhắm lại mắt.
Ước mơ của nàng từ năm ba tuổi thì đã bắt đầu, sáu tuổi thì đã hình thành rõ ràng, mười sáu tuổi, vốn tưởng rằng sắp đạt được khát vọng, nhưng không ngờ lại….
Thánh chỉ tứ hôn là không thể sửa đổi, kết cục đã định. Ý nghĩ ngông cuồng của nàng cứ như thế mà kết thúc trong ảm đạm.
Trong đáy mắt đã có nước long lanh, nàng nhắm mắt chặt lại quật cường cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Lục Châu thong thả đưa tay ra, nắm lấy tay Thành Hạo Hạo, muốn cho nàng thêm sức mạnh.
Sự áy náy như thủy triều trào ra từ trong lòng Lục Châu, lão gia tuổi già sức yếu, sợ tiểu thư giận dỗi mình, cho nên chỉ làm mà không nói, nàng ta thì sợ hãi, sợ tiểu thư bỏ mặc mình, cũng lựa chọn y như thế. Hai người có thể tạo thành ảnh hưởng lớn nhất đối với tiểu thư, nhưng không thể khuyên tiểu thư nghĩ lại sớm hơn, cuối cùng mới gây ra hậu quả như bây giờ.
Áy náy bao phủ lý trí, nước mắt lả chả rơi xuống, Lục Châu nghĩ cho cùng thấy rằng mình sai nhiều hơn, nàng ta thân là nha hoàn cận thân của tiểu thư, nhưng lại không thể dùng vào việc gì. Lục Châu tức giận chính bản thân mình, nức nở đến nỗi gần như có cảm giác chết lặng. Nhưng cũng là vì như vậy mà sau này Lục Châu mới cảm thấy rằng mình lúc đó không thể nói được gì, chân tướng vẫn còn bị chôn giấu trong tiếng khóc, thật sự là quá may mắn.
Hôn kỳ đến rất nhanh chóng.
Vì ngày này, Trình Ngạn đặc biệt cạo bộ râu mà hắn đã để rất nhiều năm, vừa soi gương liền thấy cả người trẻ hơn mười tuổi.
Lúc còn niên thiếu rất nhiều người đều cười nhạo hắn là nam sinh nữ tướng, càng có một vài người quá đáng, đùa giỡn không biết giữ lời, nói chuyện ác ý, hắn tức giận cho nên mới để râu.
Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, hắn cần phải để lại một ấn tượng thật tốt cho tân nương của mình.
Cho dù vẫn khá giống nữ tử nhưng dù sao cũng là một mỹ nhân, mọi người luôn sẽ có ấn tượng tốt đối với những gì tươi đẹp.
“Ta có đẹp thật không?”. “Nàng ấy sẽ thích chứ?”
Sau khi cảm nhận được câu trả lời mỹ mãn, Trình Ngạn vẫn không ngại phiền hỏi mỗi người xung quanh hắn một lần.
Sau đó thì, ngay cả tên sai vặt bên cạnh cũng không muốn trả lời câu hỏi của hắn nữa, chỉ là mỗi một lần hắn hỏi xong, thì lại giống như có thể tự khẳng định thêm một lần, cả người tràn đầy tự tin.
Cho đến khi hỉ nương thúc giục, sợ trễ giờ lành, hắn mới vui mừng rạo rực mà ra cửa. Trên khuôn mặt còn cười hết sức ngây ngô, khiến cho giá trị về mặt nhan sắc bị kéo xuống một bậc.
Những người chung quanh đều dời mắt đi chỗ khác, không ai muốn thừa nhận đây chính là trọng thần vừa mới xuất hiện, tài hoa hơn người mà bọn họ quen biết trước đây cả.
Từ khi hôn ước được ấn định cho đến bây giờ, Thành Hạo Hạo đều không có tinh thần, cũng không muốn để ý đến ai. Sau khi được đưa vào tân phòng nàng lập tức xốc khăn voan, quét sạch một đống long nhãn đậu phụng trên giường sang một bên, vẫn để quần áo trên người, nằm xuống ngủ thiếp đi.
Lục Châu đanh mặt đuổi một đám người la hét ầm ĩ không hợp quy củ bên ngoài đi khỏi, trong lòng hiểu rõ tiểu thư muốn yên tĩnh, cho nên cũng lui xuống, chỉ một mình canh giữ ngoài cửa phòng.
Hôm sau, Lục Châu thuật lại ý cô gia, sau khi giảm bớt một số lượng lớn từ ngữ tán dương khoa trương, thì đại khái có ý là Thành Hạo Hạo bây giờ vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không nên viên phòng ngay lập tức, hắn hứa hẹn, nhất định sẽ khắc chế bản thân, mấy năm nữa mới nói đến việc này.
Thành Hạo Hạo nhẹ nhàng ừ một tiếng, sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra vui buồn. Thực ra đêm qua nàng vẫn luôn rất tỉnh táo, cũng cảm nhận được hắn có vào phòng, nhưng lại không hề quấy rầy nàng, nàng còn biết, hắn cũng ngủ trong phòng, sáng nay dậy sớm có lẽ là đi thượng triều.
Trình Ngạn đã vì hôn sự lần này, mà to gan xin một tháng nghỉ phép, Hoàng Thượng ân chuẩn.
Đêm qua, hắn mơ hồ đoán được phu nhân mình có khúc mắc, nhưng nguyên nhân gì thì không biết, cho nên buổi sáng sớm hôm nay, liền tự thân xuất mã... điều tra tin tức, uy hiếp, hối lộ, ngon ngọt... một loạt thủ đoạn hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng cũng để hắn tìm ra nguyên nhân, điều làm hẳn vui vẻ nhất chính là hắn đã có thể hiểu được quá trình trưởng thành của Thành Hạo Hạo, đây là một hạnh phúc bất ngờ.
Trình Ngạn lấy sức mạnh mình đã từng dùng để thi cử, lớn mật suy đoán, cẩn thận kiểm chứng, tỉ mỉ thử nghiệm... sau ba ngày, Trình Ngạn cuối cùng cũng đã nghĩ ra phương pháp có thể vui vẻ sống bên cạnh nàng...
Cảm giác an toàn, Trình Ngạn nghĩ tới, Thành Hạo Hạo muốn làm Hoàng Hậu đơn giản là vì Hoàng Hậu có quyền thế, nhưng nàng lại không giống những người nóng vội luồn cúi, cụ thể biểu hiện trong việc nàng rất hiền hoà, không hề kỳ thị hay khắc nghiệt với hạ nhân, cũng không tỏ ra muốn khống chế những người bên dưới một cách hoàn toàn.
Sau đó hắn liền nghĩ đến, quyền thế ngoại trừ dùng để khống chế kẻ khác còn có thể tạo ra cảm giác an toàn, từ cuộc sống sinh hoạt mà xem, thì mẫu thân vừa rất có năng lực vừa rất có dã tâm đã mất sớm của nàng, chính là nguyên nhân, đây chính là đáp án mà hắn kết luận.
Trình Ngạn từ trước đến giờ vẫn luôn là người của phái hành động.
Cổ nhân có một câu nói, gọi là “dưới gối nam nhi có dát vàng”, dư luận xã hội vẫn luôn cho rằng động tác quỳ gối là một loại tôn xưng địa vị hết sức trang trọng.
Cho nên những người có đi học ở Ngọc Quốc đều không thể tùy tiện quỳ xuống, không sẽ làm tổn hại đến cốt khí, khiến cho người ta khinh thường, bọn họ chỉ quỳ gối trước Hoàng Thượng, sư phụ và phụ mẫu, ngoài ra còn có quy định rõ ràng quan lại các cấp bậc trên dưới thì không cần phải quỳ lạy nhau.
Cho nên sau khi Thành Hạo Hạo nhìn thấy Trình Ngạn bình thản quỳ gối xuống trước mặt mình thì cả người đều ngây ngốc, chỉ có thể nghe được một cách mơ hồ rằng Trình Ngạn có mở miệng nói một điều gì đó, dường như là “yêu cả cuộc đời”, nhưng khi tập trung nghe kỹ thì dường như không phát hiện được bất cứ âm thanh gì.
Cho dù không có ấn tượng là mấy đối với những gì mà Trình Ngạn đã nói, nhưng từ tận đáy lòng Thành Hạo Hạo đã bắt đầu sinh ra một loại cảm giác không thể diễn tả được, giống hệt như cảm giác năm xưa khi nàng nhìn thấy câu nói ‘ say giấc ôm người ngọc, tỉnh dậy nắm quyền cao ’ kia.
Phương pháp của Trình Ngạn rất đơn giản, nếu Thành Hạo Hạo cần cảm giác an toàn thì hắn sẽ cho nàng cảm giác an toàn, hắn hoàn toàn biết rõ quan điểm dư luận Ngọc Quốc là như thế nào, đã vậy, còn có gì đơn giản trực tiếp lại hiệu quả bằng động tác này, từ trước đến nay hắn vẫn luôn cho rằng phu thê là nhất thể, đã là nhất thể, quỳ xuống trước mặt phu nhân mình thì đã là gì, có khác gì với quỳ chính mình?! Vậy thì sao có thể gọi là không có cốt khí?
Cho nên hắn rất bình thản.
Hắn muốn nàng hiểu rõ hắn là một lòng chân thành, nàng ở bên cạnh hắn sẽ có cảm giác an toàn một cách tuyệt đối, hắn sẽ dùng cả cuộc đời để chứng minh.
Ánh mắt Trình Ngạn chân thành tha thiết lại kiên định, Thành Hạo Hạo trong lúc hoảng hốt còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình xao động.