Lâm Hoài thấy hiển thị trên điện thoại là cái tên Kiều Minh Kiệt, cậu cau mày nghĩ, hẳn là muốn mình dứt khoát từ chối hơn nữa.
"A lô, tiểu Hoài..."
Lâm Hoài cau mày khi nghe thấy giọng nói của gã, cậu ngắt lời nói: "Ông Kiều, có chuyện gì vậy?"
"Cũng không có chuyện gì to tát, gần đây tiểu Hoài có rảnh không? Lần trước gặp mặt, vẫn không có thời gian mời một bữa cơm...."
Nghĩ đến chuyện trước đó, Lâm Hoài vẫn còn cảm thấy tức, lúc cậu đi ra ngoài thì đụng phải Kiều Minh Kiệt, tên đó thấy cậu cứ luôn miệng gọi tiểu Hoài, rồi lại luôn miệng nói ba thế này ba thế kia, hại cậu cơm vẫn chưa được ăn đã bị Khương Lâm Trúc kéo về.
Cái rắm! Gã ta mà là cha cái rắm!
Gã ta chỉ là một tên cặn bã không kiểm soát được bản thân mà thôi.
"Sinh nhật lần thứ 80 của ông nội Kiều, ông vẫn rất muốn gặp con."
"Ồ." Lâm Hoài nhai kẹo mút, nói: "Chuyện này liên quan gì đến tôi." Nói xong dứt khoát cúp máy, kéo tên nào đó vào danh sách đen.
Lâm Hoài vốn chẳng thèm để ý đến người này nhưng gã vẫn 5 lần 7 lượt làm phiền cậu khiến cậu thật sự khó chịu.
Hơn nữa, lúc này tại sao lão nhà họ Kiều lại nhớ đến cậu chứ, chẳng qua chỉ là vì nhà họ Lâm phía sau cậu mà thôi.
Lâm Hoài mất hứng đọc sách, cầm sách chuẩn bị rời khỏi quán cà phê.
Đẩy cửa ra, Lâm Hoài đột nhiên cảm thấy hôm nay không nên bước chân ra khỏi cửa.
Kiều Lập Hàng đang ôm bạn gái và chuẩn bị bước vào quán cà phê.
Lâm Hoài trợn tròn mắt, Kiều Lập Hàng cũng nhìn thấy cậu, hắn gọi Lâm Hoài một tiếng, Lâm Hoài cũng lười quan tâm đến người khác, đặc biệt người này còn là con trai của Kiều Minh Kiệt.
Nhìn Lâm Hoài đi ngang qua mình, Kiều Lập Hàng cảm thấy buồn bực hơn.
Ngày nào cha của hắn cũng chỉ thị cho hắn phải thiết lập mối quan hệ tốt với Lâm Hoài.
Ôi, làm sao có thể có được một mối quan hệ tốt cơ chứ.
Thậm chí là hạ mình không ít.
Bạn gái kéo cánh tay hắn, tò mò hỏi: "Người thanh niên kia là ai vậy anh? Lập Hàng, anh quen biết người đó sao? Người đó thật sự rất đẹp."
Kiều Lập Hàng liếc nhìn bạn gái, thờ ơ nói: "Đừng tò mò quá nhiều về những việc không nên biết." Hắn hất tay bạn gái ra và tự mình đi vào quán cà phê.
Cô gái cắn môi, cảm thấy bản thân rất oan ức.
Lâm Hoài định trở về ký túc xá thu dọn một chút, trước đây cậu với bạn cùng phòng xảy ra một số chuyện không mấy vui vẻ nên năm nhất đại học cậu đều sống ở bên ngoài.
Bây giờ, cậu dọn sang phòng kí túc xá mới, nhưng nhìn vẻ mặt của Khương Lâm Trúc thì có vẻ như anh không vui khi cậu vẫn quyết định sống ở kí túc xá trường.
Mặc kệ anh, Lâm Hoài vẫn chưa đồng ý sống chung với Khương Lâm Trúc.
"Bé ngoan thì không thể nào sống chung sớm được." Lâm Hoài trả lời anh như thế.
Những ngày này, toàn trường có vẻ rất bận rộn với việc đón tân sinh viên.
Khương Thanh Chanh kéo một chiếc vali lớn đi vào trong trường, lúc này cô mới hối hận, hối hận vì không muốn ba mẹ giúp mình.
"Ôi trời ơi......!"
Khương Thanh Chanh không để ý nên bước hụt bậc cầu thang, cô căng thẳng nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói, thôi toi mạng rồi.
"Cẩn thận."
Một giọng nam rõ ràng và êm dịu vang lên.
Khương Thanh Chanh nhanh chóng đứng vững, "Cám ơn, cám ơn anh!"
Nhấc mắt lên, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tuyệt đẹp của Lâm Hoài, cậu đang mỉm cười nhìn cô.
Đây không phải là người bị nghi là bạn trai của anh trai cô đó sao?
"Không có gì!"
Khương Thanh Chanh đỏ mặt, vội vàng nắm vạt áo của Lâm Hoài, "Cái kia, đàn anh, em mời anh đi uống trà sữa nhé!"
"Không cần......"
"Cần mà!"
Lâm Hoài hoàn toàn không hiểu tại sao cô gái trước mặt lại nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt sáng ngời như thế, Lâm Hoài theo bản năng gãi gãi mặt, chắc là không có dính cái gì đâu nhỉ.
"Đàn anh, có phải anh quen biết Khương Lâm Trúc không?"
"À, hả?"
Lâm Hoài cẩn thận quan sát cô gái đối diện, đúng rồi, hình như có hơi giống Khương Lâm Trúc?
"Em là?"
"Em tên là Khương Thanh Chanh, Khương Lâm Trúc là anh trai em.".