“Chuyện kia.” Khương Thanh Chanh khuấy ly trà sữa trong tay, có hơi khẩn trương: “Không phải phép nhưng cho em hỏi một chút, đàn anh à, anh và anh trai em thật ra có quan hệ gì với nhau?”
Anh trai ơi! Anh trai à! Đừng trách em nhiều chuyện! Là mẹ biểu em hỏi đó nha!
Ngày đó, lúc cô đang cầm điện thoại chăm chú nhìn bức ảnh thì bị mẹ bắt gặp.
Lâm Hoài tức giận vì Khương Lâm Trúc không nói cho cậu biết là anh vẫn còn có em gái, nghe thấy Khương Thanh Chanh hỏi mình, Lâm Hoài chớp chớp đôi mắt đào hoa quyến rũ, bỗng nhiên đôi mắt ấy trở nên ướt át, trông vô cùng đáng thương.
Cậu rũ mắt, nói: “Thầy Khương sao?” Sau đó cậu nhìn về bầu trời xanh ngoài cửa sổ, ánh mặt trời có chút chói mắt, “Anh ấy là người rất tốt.”
Khương Thanh Chanh nhìn tình huống trước mặt, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lại nghe Lâm Hoài tiếp tục nói, cảm thấy giọng điệu có gì đó rất luyến tiếc.
“Trước đây tôi đã từng học lớp của thầy Khương.
Thầy là một giáo viên rất giỏi.
Tôi rất thích thầy ấy, nhưng…” Giọng của Lâm Hoài trầm xuống, nghe rất cô đơn, “Lúc đó, thầy Khương hoàn toàn không nhớ tới tôi.”
“Mãi sau này, vào một ngày mưa, lúc đó tôi không mang theo ô.
Thầy Khương nhìn thấy tôi nên đã cho tôi đi nhờ.
Sau đó, chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc, rồi về sau chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn.
“Thầy Khương nói, thầy ấy rất thích tôi.
Tôi thực sự rất vui, nhưng tôi cũng cảm thấy mình không xứng với thầy ấy.
Thầy Khương thực sự là một người rất tốt và đặc biệt xuất sắc.
Dù vậy, chúng tôi vẫn ở bên nhau.
Nhưng mà… Không bao lâu sau, tôi lại cảm thấy thầy ấy không còn thích tôi nữa, có lẽ thầy ấy chưa từng thích tôi, dường như mọi chuyện đều do tôi tự mình đa tình… “
Lâm Hoài lấy hai tay ôm mặt, không nhịn được cười thầm trong lòng, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt thê lương, nói: “Có lẽ người yêu trước luôn là người bị thua thảm.”
Khương Thanh Chanh suýt bật khóc, anh trai mình sao lại như thế! Đúng là một tên cặn bã mà!
“Rất xin lỗi, xin lỗi đàn anh, em không biết…”
“Không sao.” Lâm Hoài xoa xoa khuôn mặt, đôi mắt đào hoa của cậu ửng đỏ, tích nước trên khóe mắt, càng lộ ra vẻ đáng thương khiến người khác muốn an ủi.
Điện thoại của Khương Lâm Trúc đột nhiên rung lên, sau đó cứ rung liên tục như muốn phát nổ, khiến anh phải ngừng làm việc mở máy lên, nhìn thấy người gửi đến, anh có chút kinh ngạc.
Bởi vì thường ngày Khương Thanh Chanh vốn rất sợ anh, giờ lại gửi rất nhiều tin nhắn chỉ để mắng anh.
Khương Thanh Chanh: Hứ!
Khương Thanh Chanh: Sao anh có thể làm như vậy? Đồ ngu xuẩn!
Khương Thanh Chanh: Đồ cặn bã!!!
Và cứ như thế tin nhắn tấp nập đến.
Khương Lâm Trúc nhíu mày và chỉ đáp lại bằng một dấu “?”
Khương Thanh Chanh không có động tĩnh nào khác, trực tiếp kéo anh trai mình vào danh sách đen.
Này là tật xấu gì chứ?
Tiếng gõ cửa vang lên, “Chào thầy Khương, anh vui lòng kí xác nhận chuyển phát nhanh.”
Ai đó giả bộ trầm giọng, Khương Lâm Trúc mỉm cười mở cửa, Lâm Hoài nhào vào trong vòng tay của Khương Lâm Trúc, Khương Lâm Trúc ôm eo và hông Lâm Hoài, ôm người đi vào, dùng chân đóng cửa lại.
“Ký nhận chuyển phát nhanh? Em sao?”
“Không, không.” Lâm Hoài ôm cổ Khương Lâm Trúc, “Cục cưng nhỏ của anh mang cơm trưa đến cho anh nè.”
Lâm Hoài hôn lên mặt Khương Lâm Trúc, lắc lắc túi cơm trước mặt anh.
“Hôm nay sao lại ngoan như vậy?” Khương Lâm Trúc đẩy tài liệu sang một bên, đặt người nọ lên bàn làm việc, cúi người xuống hôn Lâm Hoài.
Lâm Hoài vừa mới bán thảm với em gái của Khương Lâm Trúc nên cảm thấy hơi chột dạ, nhưng cậu chợt nhớ ra là Khương Lâm Trúc sai trước nên cậu không những không cảm thấy chột dạ mà còn rất ung dung vui vẻ.
“Hừ.”
“Anh tự ăn đi, em đi trước.”
“Hả?” Khương Lâm Trúc ôm người chặt hơn, kề gần môi Lâm Hoài, nói: “Quán Quán đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy?”
“Không có!”
“Từ từ đã, đợi đã, em còn muốn tính sổ với anh!”
Nhưng lúc này Lâm Hoài không thốt nên lời..