Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Phi
Tình cảnh này thậm chí làm Tiêu Trí hoảng loạn.
Xung quanh yên tĩnh như chết, các cung nhân nhìn dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt này của Cố Thanh Sương, đến hô hấp cũng nén nhẹ.
Thật lâu sau, vẫn là trong nội thất truyền ra tiếng vang: "Trí ca ca..."
Tiêu Trí bỗng hoàn hồn, trên mặt nhất thời co quắp nhưng sau một tiếng ho nhẹ thì hòa hoãn xuống.
Hắn nhìn Cố Thanh Sương mà mặt không cảm xúc: "Trẫm sẽ lo liệu tốt việc này, đa tạ ý tốt của Diệu Tâm sư phụ."
Nói xong, hắn xoay người vào phòng.
Cố Thanh Sương không thể nói thêm gì, hơi khom người coi như chào tạm biệt, cửa phòng rất nhanh đã đóng lại trước mặt.
Nhưng nàng vẫn chưa vội vã rời đi, đứng yên tại chỗ.
Hoạn quan hai bên đều nhìn nàng, không thúc giục gì.
Không bao lâu sau, nàng mơ hồ nghe thấy giọng thiếu nữ nhẹ nhàng: "Trí ca ca, bên ngoài là Diệu Tâm phải không?"
Hoàng đế nói: "Đúng vậy."
"Vừa rồi ta...!vừa rồi ta tinh thần không yên, bị sự việc trong mơ dọa đến hồ đồ." Nam Cung Mẫn nỉ non run rẩy, Hoàng đế vừa ngồi xuống bên mép giường, tay nàng nắm lấy tay áo rộng của hắn: "Trí ca ca đừng để lời ta vừa nói trong lòng, cũng đừng...!đừng thật sự đuổi nàng ấy đi.
Nếu không, đó là ta không phải."
Một câu cuối cùng, giọng nói càng thấp.
Thấp đến mức như là áy náy không nên lời, làm người nghe không đành lòng.
Tiêu Trí không nói, đặt hộp đồ ăn lên trên bàn nhỏ, dịu giọng: "Nhiều ít ăn một chút đi?"
"Vâng!" Nam Cung Mẫn ngoan ngoãn gật đầu, ngồi dậy.
Tiêu Trí chợt cầm lấy chiếc áo khoác khoác cho nàng, mở hộp đồ ăn ra xem, lấy ra một chén cháo.
Ngoài cửa, rốt cuộc Cố Thanh Sương không có lòng nghe tiếp, ánh mắt chuyển hướng sang Viên Giang, hơi gật đầu: "Bần ni cáo từ trước."
Viên Giang nói ngay: "Làm phiền, sư phụ đi thong thả."
Cố Thanh Sương xoay người, đi về hướng cửa viện.
Trong phòng, Nam Cung mẫn thuận theo mà để Tiêu Trí đút cháo, tinh thần lại vi vu bên ngoài, rốt cuộc nghe được Cố Thanh Sương đã đi, ít nhiều thở nhẹ ra.
Nàng thật sự không ngờ tới, Diệu Tâm này phản ứng nhanh như vậy!
Từ nhỏ nàng lớn lên trong cung, từ Như Quốc đến hoàng cung Đại Hằng, tranh đấu cung đình đã sớm nhìn thấu.
Đám nữ nhân trong cung, tính mạng người thân buộc trên người Đế vương, tất nhiên muốn sống không những phải tính toán kỹ càng mà còn phải cẩn thận khắp nơi.
Cho nên dám căng da đầu kiên cường trước mặt Đế vương, trước nay không có mấy người.
Rất nhiều người không sợ quỷ thần, trên tay dính đầy máu mà ở trước mặt thiên tử cũng chỉ dám ứng xử nhẹ nhàng, cẩn thận hầu hạ.
Năm đó, nàng liều mạng đánh một canh bạc khổng lồ, tới đây tu hành.
Nàng đánh cược Đế vương nhìn quen chim nhỏ nép vào người, nhất thời không ăn được vào miệng sẽ càng làm cho người không buông xuống được.
Nhưng mỹ nhân hậu cung nhiều như vậy, một khi Tiêu Trí vứt nàng sau đầu, nàng coi như chỉ có thể ở lại chùa đến cuối đời.
Cũng may nàng đánh cược thắng, từ khi nàng vào chùa Thiên Phúc này tới nay, mỗi tháng hắn đều tới thăm nàng.
Toàn bộ hậu cung thất sắc ảm đạm, đến Thái hậu cũng hết cách với nàng.
Không ngờ tới, hiện giờ lại gặp được một người còn ác hơn nàng.
Nàng chỉ "giam" bản thân mình ở chùa Thiên Phúc, Diệu Tâm vừa rồi lại nói là muốn rời cung.
Một khi rời cung, vậy thật đúng là chặt đứt toàn bộ cơ hội.
Nàng ta không sợ sao?
Nam Cung Mẫn không biết vừa rồi Diệu Tâm có sợ không.
Nhưng giờ khắc này, bản thân nàng lại có chút sợ.
Trong lòng nàng chột dạ, một loại cảm xúc nói không rõ, sờ không thấy quay quanh trong lòng, không vứt bỏ được.
Giữa chạng vạng, Cố Thanh Sương bước trên đường đá tối tăm trở về phòng thiền của mình.
Vào phòng, A Thi bèn đi đốt đèn, nàng ngồi vào bàn trà ở gian ngoài.
A Thi lại rất mau đã pha trà xanh mang lại đây.
Nàng tính toán tâm sự, bất chợt đã uống hết nửa bình, lúc này bỗng nhiên nàng mới hoàn hồn, phát giác trong phòng đã yên lặng hồi lâu.
Nghĩ lại lúc trước, một đường trở về này, dường như A Thi cũng không hề nói chuyện.
Nàng nghiêng mặt đi, A Thi vốn đang nhìn chằm chằm nàng không tự giác buông lỏng, nàng cười hỏi: "Làm sao vậy?"
A Thi nuốt nước miếng: "Tỷ tỷ, một bước hôm nay có phải quá độc ác không, lỡ như..."
"Lỡ như." Cố Thanh Sương biết nàng ấy muốn nói gì, trực tiếp ngắt lời nàng ấy: "Mỗi một bước của chúng ta vốn đều là đánh cược, vốn không có bước nào thực sự nắm chắc có thể thắng, làm sao lại sợ lỡ như?"
"Điều này ta biết.
Nhưng sức nặng của Quận chúa Vân Hòa trong lòng Hoàng thượng, tỷ tỷ cũng biết.
Hiện giờ nàng ấy tiến, tỷ tỷ lui, có lẽ Hoàng thượng vốn còn cảm thấy có vài phần khó xử, hiện giờ tỷ tỷ lại một phen rộng lượng khuyên nhẹ, trái lại hắn cũng không khó xử nữa.
Lỡ không may hắn để tỷ tỷ rời đi, dỗ Quận chúa Vân Hòa vui vẻ thì sao?"
Cố Thanh Sương biết ngay nàng ấy nghĩ như vậy, vẫn kiên quyết nghe hết rồi mới nói: "Lời này của ngươi không đúng.
Hoàng thượng vốn không khó xử, có lời nói kia của ta hắn mới khó xử."
Trước mắt A Thi khó hiểu: "Vì sao lại thế?" Nàng nghe ra, Cố Thanh Sương rõ ràng đang bày bậc thang cho Hoàng thượng và Quận chúa Vân Hòa lưỡng tình tương duyệt!
"Hôm nay ta và Quận chúa đều đang đánh cược.
Quận chúa đánh cược trái tim của Hoàng thượng với nàng ta, đánh cược nàng ta chỉ cần mở miệng cầu xin, hắn đều sẽ đồng ý."
A Thi gật đầu thật mạnh: "Hoàng thượng cũng thật đúng là như vậy."
Mấy năm gần đây, tuy Quận chúa Vân Hòa không buồn không vui, hiếm khi mở miệng xin cái gì.
Nhưng chỉ có ba lần yêu cầu kia, không có lần nào là Hoàng thượng không đồng ý.
Bao gồm sai Lễ Bộ làm nghi thức tế lễ long trọng cho cha mẹ đã chết của nàng ta.
"Ta ấy à? Ta đánh cược Hoàng thượng chẳng qua cũng chỉ là một người phàm, về điểm thanh tao cao ngạo của nam nhân, hắn đều có." Cố Thanh Sương nói lời này xong hơi mỉm cười, ý cười kia làm mặt mày nàng cong lên, có vẻ gian xảo, giống như hồ ly trắng thành tinh: "Ngươi nói nam nhân như vậy sẽ nỡ nhìn một nữ tử yếu đuối hy sinh vì hắn, ấm ức bản thân vì hắn sao?"
Cho nên nàng luôn miệng nói hắn "chí nhân chí hiếu" (cực nhân nghĩa, hiếu thảo), lại càng muốn nhắc đến "Thái tổ Hoàng đế có tổ huấn".
Hắn vốn cũng không phải bậc quân vương hoa mắt ù tai, sao có thể một cô nương đại nghĩa diệt thân cúi đầu bảo toàn danh dự cho hắn?
Nghĩ trái nghĩ phải, một bên là Quận chúa Vân Hòa vì tư lợi bản thân muốn hắn vi phạm tổ huấn, một bên là nàng tự mình nhường nhịn để bảo toàn danh dự cho hắn.
Từ khi nàng bắt đầu lui một bước này, trong hiệp đấu này, Quận chúa Vân Hòa đã thua một bước.
Chẳng qua Cố Thanh Sương cũng không dự đoán được Quận chúa Vân Hòa biết tình thế không ổn sẽ lập tức sửa miệng, ăn nói khép nép mà thu hồi lời yêu cầu lúc trước, phản ứng thật ra cũng nhanh, ít nhiều coi như hòa nhau vài phần.
A Thi như suy tư gì, gật đầu: "Cho nên tỷ tỷ nắm chắc Hoàng thượng sẽ không thật sự để tỷ tỷ đi?"
"Thật ra cũng không hẳn." Vẻ mặt Cố Thanh Sương nghiêm túc: "Tính không chuẩn sáng sớm ngày mai có ý chỉ xuống muốn ta ra cung tu hành, chúng ta sẽ phải cuốn gọi chạy lấy người."
"..." A Thi ngậm miệng nói không nên lời, nghẹn một lát, lại nói: "Vậy...!Hiện giờ chúng ta phải làm gì?"
Cố Thanh Sương nghĩ: "Cũng không có gì.
Nếu rảnh rỗi, ngươi đi phòng ăn một chuyến, nói gần đây trong cung có nhiều người tới, khi không thường có người lại đây nghỉ chân, muốn bưng mấy đĩa điểm tâm, đề phòng bất cứ tình huống nào."
A Thi ngây ngốc gật đầu, đi làm theo lời nàng.
Chờ nàng ấy mang về, hai người liền đi ngủ.
Bình minh hôm sau, Cố Thanh Sương vẫn đi tụng kinh trước Phật, lại đến thăm các vị ni sư, thấy nhóm ni sư không có việc gì mới trở về phòng thiền.
Bình thường A Thi đều cùng nàng đi tụng kinh, hôm nay nàng đặc biệt bảo nàng ấy ở lại phòng.
Không ngoài dự đoán, thời điểm còn cách phòng thiền mấy trước, nàng đã thấy A Thi đang bất an nhìn xung quanh, nhìn thấy nàng bèn đi tới đón.
"Tỷ tỷ!" A Thi nắm lấy tay nàng, hạ giọng: "Cũng không biết là cơn gió nào thổi tới, Uyển Tần, Minh Tần, còn có Phương Thục nhân cũng tới, chỉ nói muốn trò chuyện với tỷ tỷ, họ đều đang ngồi ở phòng ngoài."
Cố Thanh Sương rũ mắt mỉm cười: "Bưng điểm tâm lên cho bọn họ chưa?"
"Rồi." A Thi trả lời, bỗng nhiên hoàn hồn, ngơ ngẩn nhìn nàng: "Tỷ tỷ dự đoán được sẽ có phi tần đến?"
Cố Thanh Sương nhẹ mỉm cười, cùng nàng ấy đi về phía phòng thiền: "Ba năm nay chư vị trong cung bị Quận chúa Vân Hòa làm cho ăn không ngon ngủ không yên."
"Lần trước trong cung nghe nói chùa Thiên Phúc lại nhảy ra một người, ít nhiều sợ ta và quận chúa phối hợp, càng khiến trong cung không được bình yên, cho nên Nghi Quý nhân mới làm việc ngu ngốc kia."
"Nhưng hôm nay...!ngươi nói xem nếu có một người xuất hiện cạnh tranh với Quận chúa Vân Hòa, không chừng còn có thể thảm bại cả hai, không ai chiến thắng, bọn họ đứng một bên thì sao?"
Trong cung không có bức tường nào không lọt gió, về chuyện trong viện Quận chúa Vân Hòa tối qua, hiện giờ có lẽ mọi người đều biết.
Tuy loanh quanh lòng vòng trong đó có thể giấu được nam nhân nhưng lại khó giấu được nữ nhân suốt ngày ở hậu cung nghiên cứu tâm tư, hiện giờ hẳn là mọi người đều đang muốn xem một trận náo nhiệt.
Quả thật, nói "đứng một bên có lẽ hơi quá, nhưng nếu đổi lại là nàng, ít nhất sẽ sẵn lòng tới bên này thêm chút củi, dù sao cũng là lửa tích ba năm, cho dù không mong chờ bên nào thắng cũng sẽ luôn mong cho bên Quận chúa Vân Hòa thêm ngột ngạt.
Rảo bước tiến lên bậc cửa phòng thiền, quả nhiên Cố Thanh Sương đón nhận ba đôi má lúm đồng tiền.
Ba vị cung tần trang điểm tinh xảo không hẹn mà cùng đứng lên, người nhìn xinh đẹp nhất khom người cười nói: "Vị này chính là Diệu Tâm sư phụ? Hôm qua nghe Uyển Tần muội muội nói sư phụ dung mạo hơn người ta còn không tin, hôm nay vừa thấy, đúng là sự thật."
Lúc trước A Thi đã nói có ai ở trong, người này trong miệng xưng Uyển Tần muội muội, vậy chỉ có thể là Minh Tần cấp bậc tương đồng.
Cố Thanh Sương cười thản nhiên: "Minh Tần nương nương nói đùa.
Bần ni đã xuất gia, túi da như thế nào cũng không quan trọng."
Lông mi Minh Tần nhẹ chớp, chỉ nói theo nàng: "Phải, sư phụ là người thành tâm lễ phật, không buồn không vui.
Chỉ là ta phàm phu tục tử, luôn không buông bỏ được những thứ này, cũng không nhịn được mà khen ngợi thôi, sư phụ chớ trách."
Nàng ta nói chuyện ngay thẳng, xem ra cũng là một người có sao nói vậy.
Cố Thanh Sương gật đầu, cũng không hề so đo, cùng ngồi xuống với bọn họ.
Uyển Tần bên cạnh mím môi cười nói: "Minh Tần tỷ tỷ nói phải, chúng ta chẳng qua chỉ là người phàm tục thôi.
Hôm qua nói muốn tới gặp sư phụ, ta nghĩ nên chuẩn bị lễ vật mới phải, chọn tới chọn lui cũng không biết nên chuẩn bị cái gì, cuối cùng chọn cái này, sư phụ đừng ghét bỏ."
Giọng Uyển Tần mềm nhẹ, dáng vẻ cũng dịu dàng động lòng người, thật hợp với phong hào của nàng ta.
Khi nói chuyện đã có cung nữ bưng khay tiến lên, một chiếc khay gỗ đỏ không có vật gì khác, chỉ có một khối đá mã não đỏ để trong đó.
Uyển Tần lại nói: "Châu thoa trang sức, chắc sư phụ không để vào mắt, ngược lại ta thấy mã não đỏ này tốt hơn.
Sư phụ cầm đi đánh một chuỗi Phật châu, cũng có thể làm tượng Phật hoặc tượng Bồ Tát."
"Ừm, sao Uyển Tần nương tử hào phóng vậy." Không đợi Cố Thanh Sương mở miệng, Phương Thục nhân bên cạnh lại nói trước: "Mã não đỏ này là năm khi nương tử phong tần, Thái hậu ban thưởng vào đêm hôm trước? Vốn là Thái hậu nương nương thương tiếc nương tử, ngóng trông nương tử có thể sớm ngày tấn phong thêm một bậc, dùng mã nào đỏ này làm thành chuỗi hạt châu trên triều phục Tiệp dư, mà nương tử lại lấy tới tặng Diệu Tâm sư phụ?"
Uyển Tần mỉm cười: "Người có mệnh, đồ vật cũng vậy."
Nàng ta nói rồi hơi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn về phía Cố Thanh Sương: "Thứ này theo Diệu Tâm sư phụ, nếu có thể có chỗ tốt hơn, cũng coi như không phụ ý tốt của Thái hậu.".