Cung Khuyết

Ta cho người đi Kiến
Chương thúc giục tướng quân Tào Định vào cung, lại phái người đi tìm Lý
tể. Ta muốn nhìn xem, bọn họ sẽ cho ta đáp án gì.

Nhưng tin tức
báo về rất không ổn, nói Lý tể đột nhiên bị bệnh. Mà Tào Định, đến chạng vạng người của hắn mới trở về phục mệnh, hắn thừa dịp không ai chú ý từ quan rời đi, không gặp mặt ta một lần. Kiến Chương Doanh hoàn toàn rơi
vào tay Phùng Ký rồi sao?

Một lần nữa ta lại cảm giác được sự thê lương khi bị mọi người xa lánh. Cho dù chuyện tình lần này, không đến
nỗi khiến ta mất mạng, nhưng bản chất lại cực kỳ giống nhau - lại một
lần nữa chứng minh ta là người cô đơn.

Không nghĩ tới, thời gian
mười năm kia, lại gian nan như vậy. Nói không chừng, lần này ngay cả
mười năm cũng không có. Ta một mình ngồi yên lặng ở ngự thư phòng, trên
ngự án chất đầy tấu chương.

A Nam phái A Qua đến đưa lại những
thứ kia cho ta. Tiểu cung nữ A Qua kia, thân hình hơi mập mạp đứng ở bên ngoài ngự thư phòng dưới tàng cây, "Hiền phi nương nương nói sẽ không
tới đây, nếu Hoàng Thượng muốn tìm người, thì hãy tới Minh Loan điện.
Nếu Hoàng Thượng còn chưa rõ ràng, trước hết nên nghỉ ngơi. Nếu Hoàng
Thượng đói ngủ không được, để cho Như Ý đến Trường Tín cung, ở trong
đồng đỉnh (hk bix là cái gì nên để nguyên cv, chắc là cái gì đó để đựng
đồ ăn) lấy hai chục trứng gà về làm bữa khuya". Nói xong, tiểu cung nữ

đầu gỗ hướng ta hành lễ, "Cuối cùng Hiền phi nương nương nói một câu
quan trọng nhất. Người nói: nếu Hoàng Thượng tức giận, trước hết nên học kiềm chế cơn giận".

A Nam! Rất tốt! Rất tốt! Nàng lại sai người đến đây trào phúng ta. Đây là nàng báo thù ta vừa rồi tức giận với nàng.

A Qua nói chuyện gằn từng tiếng rất rõ ràng, nhưng ngữ điệu không chút
phập phồng, cái lưng thẳng cứng rắn. Giống như cái loa truyền tin. Nói
xong, lại quy củ thi lễ. Lúc này mới xoay người khoan khoái rời đi. Từ
đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu lên. Rất tốt! Cái này lại do A Nam dạy đi?

Ta nhìn thấy, ngay cả Như Ý cũng lén lút ở một bên che miệng cười.

Ta vỗ bàn một cái, ném cây bút trong tay. Mấy vết mực đen dính vào tấu chương.

Như Ý sợ tới mức lập tức cúi đầu. Học bộ dáng ngốc ngốc hồ hồ của A Qua.

"Như Ý, ngươi nói làm sao Sở Hiền phi biết trẫm chưa ăn cơm?". Ta xác thực chưa ăn cơm chiều, ta ăn không vô.

"Hoàng Thượng, nô tài cũng không rời ngài nửa bước", Như Ý vì chính mình kêu oan.

Không sai, người của ta cũng không có nhiều chuyện đến độ chuyện này cũng nói với A Nam. Chắc là vì tiểu yêu nữ A Nam ước chừng đã sớm nhìn thấu tình cảnh quẫn bách của ta lúc này.

Nàng muốn ta kiềm chế cơn giận phải không? Ta sẽ cho nàng xem ta làm thế nào để kiềm chế.

Ta hít sâu một hơi, đem tất cả tấu chương, công văn đẩy qua một bên. Mấy
thứ này không dùng được, không có một chút manh mối nào.

Ta bắt đầu tận lực bình tĩnh sắp xếp lại mọi việc.

Đột nhiên ta nghĩ tới, cái tên Quách Hưng An này là Phùng Ký nói, những thứ A Nam mới đưa lại đây cũng là Phùng Ký đưa lên.

Ta lại nhớ tới chuyện hôm nay Phùng Yên Nhi nửa đường ngăn đón ta, nhớ tới gương mặt ủy ủy khuất khuất kia của nàng ta. Nhìn qua nàng ta trông
thật vô tội.

Nhưng A Nam đã nói cho ta biết, Phùng Yên Nhi cũng
không vô tội, cung nữ Lục Kiều của nàng ta đã tặng cái vòng tay kia đến
Minh Loan điện, mới khiến cho Lý Uyển Ninh tự sát. Cái vòng tay kia với
những thứ mà Phùng Ký đưa lên hẳn là giống nhau, đều là của Lý Uyển
Ninh. Nhưng như thế nào lại rơi vào trong tay Phùng gia? Hơn nữa, Phùng
Yên Nhi cũng có một cái, nàng ta làm sao có được nó?

Ta mở cái

hộp ra, lần này nhìn kỹ trong đó có mấy phong thư. Cũng không có nội
dung gì, dường như chỉ báo bình an. Nét chữ rất thanh tú. Ta cũng chưa
từng thấy qua chữ của Lý Uyển Ninh nên không biết có phải nàng ta viết
hay không. Nói mới nhớ, ta cũng vắng vẻ nàng ta đã lâu. Cũng không hiểu
rõ nàng ta. Nhưng ta chưa từng bạc đãi nàng ta, ta cứ tưởng rằng cho
nàng ta địa vị, hưởng vinh hoa phú quý, nàng ta hẳn có thể ở trong cung
yên tĩnh bình thản mà sống. Hơn nữa với tính cách trầm mặc hiền lành,
hẳn cũng có thể để ta yên tâm.

Nhưng, nếu như viết thư cho một người
nam nhân khác... lại vừa thấy cái vòng tay liền tự sát, ít nhất chứng
minh nàng ta cũng không oan uổng.

Huyệt thái dương của ta nhảy lên.

A Nam còn muốn ta kiềm chế tức giận, còn nói cái gì không nên lộ ra. Nàng thậm chí còn thừa nhận mình đồng tình với Lý Uyển Ninh. Điều này nói
nên cái gì? Là muốn nói rõ tình cảnh của nàng cũng giống Lý Uyển Ninh
sao?

Nghĩ tới khối ngọc bài kia của A Nam, trong nháy mắt, tâm
của ta thêm một lần nữa bị dày xéo. A Nam nàng không nên giống những nữ
nhân đó.

Ta quét tay, công văn, tấu chương, bút viết, nghiên mực, giấy tờ, tất cả mọi thứ trên bàn đều rơi xuống đất.

Nhìn tình cảnh như thế, Như Ý kinh ngạc tròn mắt nhìn ta. Ở trong mắt hắn,
nhất định bây giờ ta giống như một tên thô lỗ, bất bình thường.

Đúng lúc này, có thái giám báo lại, "Phùng Thục phi cầu kiến".


Ta thở dốc, chưa bình tĩnh lại, kinh ngạc ngẩn người.

Như Ý đang tính đi ra ngoài ngăn lại.

"Không cần", ta lạnh giọng nói, "Để Phùng Thục phi vào đi".

Như Ý kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta. Trước kia, Phùng Yên Nhi đến đây thì
không cần thông báo với ta. Sau khi ta trùng sinh, đặc biệt ra lệnh
không để Phùng Yên Nhi tự tiện đi vào. Cho nên ước chừng Như Ý đã biết
ta đối với Phùng Yên Nhi đã không như trước nữa. Hiện tại thấy ta như
vậy, lại nghĩ rằng ta thay lòng đổi dạ đi.

Kỳ thật ta hiểu được,
tiết mục buổi sáng nay của Phùng Yên Nhi cũng không phải diễn chơi. Chắc khi đó nàng ta đã tính toán rất kỹ càng. Nếu nàng ta tưởng muốn mượn
chuyện của Lý Uyển Ninh để thượng vị một lần nữa, ta Nguyên Quân Diệu sẽ nuốt hết đống công văn này vào bụng.

Những nữ nhân với gương mặt mê hoặc này, có lẽ vĩnh viễn ta cũng không hiểu các nàng đang nghĩ gì.
Cho dù ta đã thập phần đề phòng, cũng vẫn không dự đoán được âm mưu của
bọn họ.

Nhưng ta muốn nghe xem, lần này, Phùng Yên Nhi lại kể chuyện xưa gì cho ta nghe nữa.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận