Cung Khuyết

Ta ra roi thúc ngựa,
giống như mũi tên lao thẳng về tâm. Đối thật một đế vương mà nói, tình
yêu có lẽ là thứ xa xỉ, nhưng cũng giống như một người khi đang đói
bụng, có một người luôn để lại trứng gà ở đồng đỉnh cho ngươi ăn, đây
cũng là một điều xa xỉ đối với người đang đói. Ta biết ta phải tích phúc đầy đủ.

Dọc theo sông Hoàng hà đang đóng băng, ta men theo con đường gần nhất chạy về Lạc Kinh.

Lần này xuất cung, ta thắng vì đánh bất ngờ, nên chỉ mang theo hơn trăm
người. Khoái mã tinh kỵ, đi nhanh như bay, tuyệt không trễ nải. Đến buổi sáng ngày thứ mười, còn cách Lạc Kinh khoảng trăm dặm. Tuyết rơi vạn
dặm Vân Sơn, Bắc quốc trời đông giá rét, một mảnh trắng xoá, nhìn thấy
cửa khẩu Tiểu Bình Tân có nghĩa là chúng ta sắp về tới nhà. Ta ra lệnh,
tính từ nơi này tiến vào cửa bắc của Lạc Kinh.

Cửa khẩu Tiểu Bình Tân, nếu trời ấm, nơi này là một bến đò tấp nập. Nếu trời rét tuyết
rơi, nước sông đóng băng thì mọi người trực tiếp đi qua sông. Chỉ có
hiện tại, đầu mùa đông, lớp băng trên sông mỏng nên không có ai dám đi
qua, biến nơi đây trở nên hoang vắng tĩnh mịch.

Trên đường không
có người, có thể phóng ngựa, chỉ cần nửa canh giờ, ta lạicó thể xuất
hiện trước mặt lão hồ li Phùng Ký. Lần đấu này, ta lại hòa nhau một ván. Ta không khỏi mừng thầm trong lòng.

Nhưng ta đã cao hứng quá
sớm, vào lúc này, khóe mắt ta lộ ra dư quang, cảm thấy được nguy hiểm
tới gần. Ngay tại cửa khẩu bên kia gò đất, mơ hồ có bóng người ẩn hiện.
"Người nào!", ta hét lớn một tiếng, dừng ngựa lại.

Một đám người
đi ra phía sau gò đất. Số lượng không nhiều lắm, cũng hơn trăm. Mặc khôi giáp nhìn có chút quen mắt, ta thử kêu ra một cái tên, "Quách Hưng An!"

Ta vừa nói, thì trong đám người có một đại hán sắc mặt tối tăm bước ra.
Mặt mũi, đầu tóc có chút rối rắm. Nam nhân Đại Triệu có chút phong lưu,
vốn rất để ý bề ngoài của mình. Người này lại không cần.

Nghĩ đến Lý Uyển Ninh thế nhưng lại rơi vào trong tay người này, trong lòng ta thực không thoải mái.

Ta kiềm chế tức giận, cười, "Ngươi đây vì ai mà đến? Vì Nguyên Quân Triều hay còn vì người nào khác?"

Trên người hán tử kia vẫn còn mặc khôi giáp của Kiến Chương quân, thoạt nhìn bộ dáng cũng không đến nỗi chật vật, hắn thật sự đã khổ chiến cùng
Phùng Ký sao? Rốt cuộc sau lưng hắn là Cửu đệ hay vẫn là Phùng gia?

"Thả nữ nhân kia ra", hán tử kia nói.

Quách Hưng An không giống với loại người ta nghĩ, nhìn theo góc độ gì hắn

cũng đều có vẻ thập phần hào phóng, vừa thấy thì không giống như kẻ có
tâm kế gì.

Ta giả ngu, "Nữ nhân nào? Ta đoạt phụ nữ của ngươi sao?"

"Đó là nữ nhân của chủ tử ta, đoạt thê là mối hận bất cộng đái thiên (không đội trời chung), ta đến lấy lại công đạo cho chủ tử".

Lúc này,
ta thật sự nở nụ cười, cất tiếng cười to, mối hận đoạt thê thì tính là
cái gì, ta còn đoạt cả thiên hạ đấy. Lão Cửu không phải loại người vì
một nữ nhân mà tranh đoạt ngươi sồng ta chết, bên người hắn cũng không
thiếu nữ nhân.

"Ai nói với ngươi ta đoạt thê tử của hắn?", ta cười đến nỗi không thể chịu được, "Nếu hắn muốn, có bản lĩnh đến tìm ta".

Hán tử đối diện nóng nảy, "Dồn huynh đệ của mình vào chỗ chết, không phải
hành vi của hảo hán! Ta chỉ cần một cái công đạo cho chủ tử ta. Hắn nay
bị ngươi nhốt tại biên quan, cùng cực thất vọng, so với kẻ ăn mày cũng
không khác gì nhau. Luận hung tàn ngoan độc, thiên hạ nào có một người
huynh trưởng như ngươi!"

Phía sau hắn có người la hét ầm ĩ,
"Không nhiều lời với hắn nữa, giết hắn vì chủ tử". Binh khí trong tay
bọn họ vung lên, bày ra bộ dạng liều mạng.

Ta cảm thấy, từ khi ta trùng sinh tới nay, mỗi bước đi, đều sẽ gặp phải ngăn trở, làm cho ta tập mãi thành thói quen.

Kỳ thật, hiện tại ta có thể tùy thời giết lão Cửu. Mà những người này lại
làm như thế, còn sợ lão Cửu chết không đủ nhanh sao? Hiện tại, ta bắt
đầu tin tưởng những lời A Nam nói, Lý Uyển Ninh cũng được, những người
này cũng được, chỉ sợ đều bị người khác lợi dụng.

Ta giơ tay lên, người của ta bao vây quanh ta, dần dần hình thành Hỗn Nguyên Thái Cực
trận. Ta cũng không tùy tiện động thủ, lực lượng hai bên tương đương, ta muốn có cơ hội bắt sống người này.

Quách Hưng An đột nhiên gầm
lên giận dữ, thanh bụi dưới bầu trời, gió tuyết nổi lên. Bên người hắn
toàn là người mặc quân phục của Kiến Chương quân, giống như hồng thủy ào ào hướng về phía chúng ta.

Thủ hạ của ta vẫn giữ vững trận hình, ngựa chậm chạp di chuyển trong trật tự, trận pháp lập tức di động,
giống một cái bẫy khổng lồ thiên biến vạn hóa có thể nuốt chửng bất kì
quái thú nào dám tiến vào trong, binh khí tương giao, huyết nhục mơ hồ.
Người của Quách Hưng An thảm thiết gào lên liên tục. Đội hộ vệ của ta
đao thương quyết không lưu tình, chấm dứt sinh mạng của địch nhân bất

quá giống như chuyện ăn cơm uống nước thường ngày. Ngựa dừng bước, thịt
nát xương tan, máu nhuộm đỏ một vùng tuyết trắng.

Ta cười lạnh,
nhấc thiết mao lên, mao tiêm thượng tinh ánh lên ánh sáng màu bạc được
bao bọc trong không khí giá lạnh cùng thái dương trên bầu trời, phát ra
khí thế thiên quân vạn mã. Chân ta kẹp bụng ngựa, thẳng hướng quách Hưng An đánh tới. Một đám chuột nhắt, cũng dám khiêu chiến với ta?

Bây giờ, ta rất tin tưởng vào chính mình.

Chỉ thấy Quách Hưng An hét lớn một tiếng, "Bạo quân tài, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu". Tay hắn giơ lên cao, bốn phương tám hướng quanh chúng ta, tuyết trắng lãng đãng rơi, nơi nơi đều xuất hiện thêm rất nhiều
người, càng ngày càng đông. Thì ra, thủ hạ của hắn không chỉ có hơn trăm người kia.

Hàm răng của ta hơi ngứa, có chút nhớ nhung cảm giác được ăn thịt.

Tất cả bọn học đều đi bộ, binh khí ngắn nhỏ sắc bén, rõ ràng có bị mà đến.
Ta rất nhanh lui về chiến đoàn, cùng nhóm hộ vệ kề vai chiến đấu. Bọn
chúng giống như loài gián đánh không chết, hạ được lớp này lại một lớp
khác tiến lên, chiến đấu rất có trật tự, một nhóm đánh về phía mấy con
ngựa, một nhóm khác lại công kích người trên ngựa. Thoạt nhìn bọ chúng
tựa như được huấn luyện trở thành cỗ máy giết người, không e ngại sợ
sệt, cũng không quan tâm đến sống chết.

Trong mắt ta tất cả đều là huyết tinh, nền tuyết trắng bị nhuộm đỏ máu người, ghê rợn.

Nhưng đối phương vẫn công kích không ngừng nghỉ.

Ta nhìn thấy từng cận vệ của ta ngã xuống dưới chân mình, ta chỉ huy chiến đoàn thu nhỏ lại. Mà số lượng địch nhân hình như càng giết càng nhiều.
Không phải ta coi thường Cửu đệ, nhưng người đứng sau lưng Quách Hưng
An, thiện chiến hơn rất nhiều so với Cửu đệ.

Ta cắn chặt răng,
ánh mắt dần dần cũng không thấy rõ huyết sắc, thiết mao của ta không
biết đã nhiễm bao nhiêu máu người. Dù cho phía sau là tuyệt lộ, ta tuyệt đối không chịu thua, ta đã chuẩn bị huyết chiến đến cuối cùng với địch
nhân.

Nhưng vào lúc này, ta nghe được thanh âm dũng cảm can vân, thẳng tiến đi lên.

Mà cùng lúc đó, trận địa của địch nhân giống như đột nhiên bị một bàn tay

khổng lồ xé rách, ở trước mặt ta xuất hiện một lỗ hổng. Ngay sau đó, trước

mắt của ta sáng ngời, những tử sĩ mù quáng như thủy triều rút đi, không
bao lâu đã cách ta rất xa, trong tiếng thảm thiết kêu gào, máu tươi tràn ra, da tróc thịt bong.

Cảnh tượng kỳ quái trước mắt làm cho ta không chớp mắt, ngay cả hộ vệ bên người cũng đều choáng váng, không có phản ứng.

"Hoàng Thượng, mau động thủ!", phía đối diện có người lớn tiếng la lên. Trong
tiếng kêu thảm của địch nhân, thanh âm này phá lệ êm tai.

Ta hồi
phục lại tinh thần, mang đội nhân mã đuổi theo, địch nhiều ta ít, lợi
dụng đội ngũ địch nhân đang rối ren, phương pháp đánh lén là thích hợp
nhất...

Chiến mã dũng mãnh, đao kiếm lưu loát. Dưới chân ta,
giống như một khối ngưng huyết loang lổ. Ta đứng lặng, nhưng ngay sau đó liền hồi thần. Ta đánh tan một vòng địch, hộ vệ lại một lần bao vây bảo vệ quanh ta. Ta chỉ đảo mắt qua một cái, liền biết bọn họ lúc này đây
thật sự đã trải qua khổ chiến.

Từ lúc ta đăng cơ tới nay, đây là lần giao chiến thảm thiết, quyết liệt nhất. Ta tổn thất vài cận vệ trung thành.

Không cần nhìn, ta cũng biết bộ dạng của mình lúc này như thế nào. Một thân
chật vật, trên người là vết thương cùng nhiều vết máu loang lổ.

"Hoàng Thượng!". Cách đó không xa, thiếu niên áo trắng thúc ngựa chạy nhanh
đến chỗ ta, "Thần đến coi như vừa đúng lúc đi?". Đặng Vân hô to gọi nhỏ
bổ nhào vào trước ngựa của ta, chế trụ cương ngựa của ta, lại phát hiện
trên tay dính máu. Nhưng hắn không buông tay, hắn nhướng đôi mắt phượng
lên, trong đó tất cả đều là đắc ý cùng hưng phấn. "Hoàng Thượng thật
thiện chiến, đây là lần đầu tiên ta lâm trận có thể nhìn thấy cái gì gọi là huyết chiến". Thiếu niên khí phách, làm giảm đi tử khí trên chiến
trường.

Hắn vừa nói như vậy, gương mặt lạnh như băng của ta cũng không khỏi thả lỏng.

"Ngươi đã dùng trận pháp gì? Binh khí gì?", ta không nhịn được liền hỏi.

"Cái kia à, kỳ thật chỉ dùng dây câu cá thôi"

Ta ngạc nhiên, nhìn kĩ lại thì phát hiện đúng là những sợi dây câu cá,
cách một đoạn liền có một cái móc sắt. Những cái móc sắt này tất cả đều
mỏng và nhọn nhưng rất sắc bén, nếu móc vào thân thể con người thì chỉ
có da tróc thịt bong. Vừa rồi, Đặng Vân chính là dùng thứ này tấn công
địch, sau đó nhanh gọn lẹ thu hồi lại. Cho nên, lúc nãy ta mới nhìn thấy cảnh tượng một đám người đang bao vây tấn công ta đột nhiên bị bức lui
bước. Bị loại vũ khí này tấn công thì không bị đánh lui mới là lạ.

"Ai đã phát minh ra chúng?", ta cười hỏi Đặng Vân, không thể không thừa
nhận thứ này quả thật rất có ưu điểm, "Kỳ thật, ta cảm thấy thứ này dùng để đánh dấu vết rất tốt, ..."

"Nó vốn dùng để đánh dấu mà", Đặng Vân cười, "Bất quá hôm nay ta cảm thấy cũng có thể dùng trong trường
hợp này". Hắn đắc ý phủi phủi áo bào của chính mình, "Ta cũng không giỏi cận chiến trong tuyết, không thể làm bẩn bộ đồ mới của ta".

Đặng Vân một thân tuyết trắng, giống như cành Dương Liễu trong mùa đông,
sáng chói chiếu rọi khắp nơi, làm cho người bên cạnh không thể không

dừng chân.

"Nếu đây là do ngươi nghĩ ra, ta muốn ban thưởng cho ngươi", ta cười nói.

Đặng Vân quẫn, lúc lâu sau mới lắp bắp nói, "Hoàng Thượng muốn thưởng thì
thưởng đi, dù sao thưởng cho ta cũng giống nhau. Người phát minh thứ
này, vốn là nhị ca của ta, nhưng cũng không phải vì trận chiến hôm nay".

Ta hiểu được, cái này chắc là để đối phó quân đội Đại Triệu, nay thế sự
thay đổi, Đặng Vân mang theo nó đến phương Bắc dâng lên cho ta.

"Nhị ca của ngươi?", ta cố gắng nhớ lại, ta chỉ nhớ rõ đại ca của Đặng Vân
rất thiện chiến, đã hy sinh trên chiến trường, không nhớ rõ những huynh
đệ khác của Đặng gia, "Nhị ca của ngươi hiện tại ở nơi nào?"

Đặng Vân rất nhanh nở nụ cười, "Ta cũng không biết, ba năm sau chiến tranh, ta không gặp hắn".

Lời này nói ra có điểm kỳ quái, ta không khỏi thâm ý liếc mắt nhìn tiểu tử này một cái.

"Ngươi làm sao biết trẫm ở đây?", ta đột nhiên hỏi với âm thanh sắc bén, "Vì sao ngươi có thể đuổi tới cứu trẫm đúng lúc?"

Đặng Vân liếc mắt nhìn ta một cái, mặt cũng trầm xuống, "Ta tới cứu Hoàng
Thượng, Hoàng Thượng còn nghi ngờ, về sau nếu Hoàng Thượng lại gặp nạn,
sẽ không có người nào dám tới cứu ngươi!"

Ta bị hắn nói nghẹn lời. Tiểu tử này cũng thật can đảm, có gan giáp mặt chống đối ta.

Đặng Vân có thể đến tận đây, nhất định có liên quan đến A Nam. Ta sớm biết
thế giới của A Nam, không chỉ giới hạn trong cái hậu cung nho nhỏ kia.
Chính là, nàng vẫn cùng người ngoài liên lạc...

"Không phải ta đa nghi", ta hướng về phía mấy tử thi trên đất, "Ngươi có biết, bọn họ
cũng biết. Việc này không phải thực đáng sợ sao?". Trong lòng ta trào
lên cảm giác lạnh lẽo, hậu cung của ta! Có một vài người đối với ta,
thật sự là ngươi chết ta sống.

Đặng Vân nhíu mày. Nhưng chỉ trong chốc lát sau, hắn vung tay lên, "Đó chính là chuyện của Hoàng Thượng.
Ta là của hồi môn của A Nam, có nhiệm vụ không để cho người khác bắt nạt A Nam. Nếu đúng như lời Hoàng Thượng nói, Hoàng Thượng hẳn phải càng lo lắng cho A Nam mới đúng".

Hắn nói rất đúng, đây chính là chuyện
của ta. Cuối cùng, ta nhìn tử thi đầy đất, thở dài một hơi, "Đặng Vân
ngươi có công cứu giá, ta phải ngẫm lại nên ban thưởng cho ngươi như thế nào". Quách Hưng An đã chết trong đám loạn quân này, hắn cũng tính là
nhân tài, đáng tiếc lại bị lãng phí như vậy. Nhân tài khó được, ta càng
không thể buông tha Đặng Vân.

"Hoàng Thượng thưởng ta một lần
miễn tội chết đi", nhãn tình của Đặng Vân sáng lên, có chút giống như
được một tấc lại muốn tiến một thước. Hắn tựa tiếu phi tiếu, "Ta đi theo A Nam sang đây, lẻ loi một mình, rơi vào trong bầy hổ sói người phương
Bắc các ngươi, thực đáng thương". Tiểu tử này còn giả bộ làm ra khuôn
mặt đau khổ nói với ta, "Nếu Hoàng Thượng đáp ứng ta, về sau ta đối mặt
với những người phương Bắc, dũng khí cũng tăng lên một phần".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận