Cung Khuyết

Nghe được tin ta đã
trở về, Lý tể liền tới tìm ta. Làm hại ta phải vội vàng rời xa A Nam.
Lúc gần rời đi, ta rút cây tram Ngọc Bích trên đầu A Nam ra cắm trên tóc mình, đem cây trâm Bạch Ngọc của ta đưa cho A Nam.

"Cây trâm
Bạch Ngọc này bị nàng chơi hồi lâu, trẫm không cần", ta nói. Thừa dịp A
Nam chưa phục hồi tinh thần, ta quang minh chính đại, tiêu sái chạy
thẳng ra ngoài.

Lý tể đang quỳ gối ngoài cửa Lưỡng Nghi điện. Hắn tuổi đã lớn, chân lại không tốt, lại quỳ trên sân lạnh như băng, ta
cũng có chút không đành lòng. Bất quá việc này là hắn sai. Ta cũng không làm được người tốt.

Cung nhân dẫn hắn đến trước mặt ta, hắn nơm
nớp lo sợ lại làm bộ muốn quỳ xuống, ta giơ tay lên, có người đem bồ
đoàn đến đặt ngay dưới đầu gối của hắn. Lý tể vừa vặn quỳ trên bồ đoàn,
ta không cho hắn đứng lên, để cho hắn quỳ nói chuyện.

Lý tể dò xét biểu tình của ta, "Lão thần mong Hoàng Thượng thứ tội".

"Thừa tướng có tội gì?", ta cố ý kéo dài giọng. Ta tùy tay cầm lấy một quyển
trục để ở gần khuỷu tay của ta, giả vờ giả vịt chậm rãi mở ra, bộ dáng
tính tinh tế xem xét. Sau khi mở ra mới phát hiện, thì ra đây là bức

tranh ta cùng A Nam vẽ cảnh tuyết trong sân viện của nàng - Tuyết Tình
đồ.

"Lỗi của thần là không nên gả nữ nhi hai lần, lúc trước là do Cửu vương hướng lão thần nghị hôn". Lý tể cúi đầu, thấp đến nỗi cả
người hoàn toàn phủ phục trên đất, "Tất cả là lỗi của lão thần, không
nên làm cho Hoàng Thượng có thêm nhiều chuyện phiền lòng". (câu này chém hk hiểu bản cv)

Đúng là một con thí tốt!

"Hiện tại lão Cửu rất", ta cố ý nói, "Nghe nói cuộc sống cũng không tốt".

Lý tể suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói, "Hoàng Thượng anh minh".

"Thật sự anh minh?"

Lý tể lén liếc mắt nhìn ta một cái, không khí trong phòng trùng xuống, yên lặng không tiếng động lại có chút nóng. Hắn vẫn còn mặc áo choàng da,
mồ hôi trên người hắn có thể dùng từ mưa tuôn xối xả để hình dung, "Kỳ
thật Hoàng Thượng còn phải nâng cao cảnh giác. Cho dù không có cửu...",
hắn nói, "Không có lửa làm sao có khói". Nhìn thấy ánh mắt của ta chuyển hướng nhìn hắn, hắn lập tức dập đầu, "Thần nghe nói Tào Định không rõ
đi về hướng nào, Hoàng Thượng nên lưu tâm".

Ta không lên tiếng,
mắt lạnh nhìn Lý tể. Trong lúc đó, quân thần có khi thật sự rất kỳ quái, ta cũng có điểm không vừa lòng Lý tể, lão già này vừa ngoan cố lại vừa
ích kỷ. Nhưng ta cũng biết, thật ra trong tâm Lý tể vẫn rất sợ ta. Can
đảm của hắn cũng có hạn, cũng không thể tạo thành uy hiếp quá lớn đối
với ta.

Lúc này, có người tiến vào bẩm báo, nói mẫu hậu đã nóng
lòng chờ ta rất lâu, hỏi ta khi nào thì đi qua đó được. Ta trở về với
một thân toàn máu, khẳng định đã rơi vào tai mẫu hậu. Mà ta hồi cung lâu như vậy, đầu tiên là chuyện của Đặng Vân và A Nam, sau lại là lão gia
hỏa trước mắt này, đến bây giờ vẫn chưa đi vấn an mẫu hậu. Trong cung
nhiều người nhiều miệng, lại làm cho mẫu hậu lo lắng sợ hãi.

Thấy ta trầm mặc đã lâu, lại thêm mẫu hậu ở bên kia thúc giục, cuối cùng Lý
tể cũng thiếu kiên nhẫn, giọng hắn hơi lên cao, "Thần nghe nói Hoàng
Thượng phái người đi cực bắc lạnh khủng khiếp, mấy ngày gần đây sẽ có
phản hồi về. Mà trong số những người phái đi có người của Kiến Chương
Doanh ..."


Ta kinh ngạc nhảy dựng lên, bây giờ mới nhớ tới chuyện đệ đệ A Nam, xác thực, ta đã điều một đội nhân mã của Kiến Chương Doanh đi tìm tiểu đệ đệ của A Nam. Tuy rằng ta không biết Tào Định sẽ gây nên chuyện gì, nhưng hắn hẳn sẽ biết. Về phần Phùng gia hoặc Cửu đệ có biết hay không... Hiện tại xem ra, ngay cả Lý tể cũng đều đã biết!

Ta liền cho Lý tể bình thân, tùy ý phất tay, lại phái một đội thân vệ lấy
tốc độ nhanh nhất đến tiếp ứng. Lúc này ta ngoại trừ âm thầm cầu nguyện
trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì không may, thì cũng không biết làm
gì hơn.

Ta nhìn Lý tể, lão già kia lặng lẽ nhìn ta không nói gì.

"Ái khanh trở về đi", ta thở dài một hơi, "Hôm nay sắc trời cũng không còn
sớm nữa, ngày mai đúng giờ vào triều", ta nói với hắn, cũng chỉ biết nói như thế.

Ta chỉ biết mẫu hậu rất sốt ruột và tức giận. Nhưng không
nghĩ tới mẫu hậu sẽ đứng ở cửa viện Khôn Trữ cung chờ ta. Trời đông giá
rét, một lão nhân gia như người cứ như vậy dựa cửa mà chờ, làm cho thân
là con như ta trong lòng cảm thấy rất áy náy.

Mẫu hậu vừa thấy ta đến, liền bước lên vài bước. Người không nói một câu, tay người sờ dọc theo cổ tay đến cánh tay của ta.

"Con à, không bị thương ở đâu chứ?"

"Mẫu hậu, nhi thần không sao. Không bị thương chỗ nào cả". Một tiếng "Con"
của mẫu hậu, cơ hồ làm ta rơi lệ. Ta nắm tay người bước vào phòng.

"Trở về mà cũng không đến chỗ nương trước, rốt cuộc là...", mẫu hậu cũng không nói gì nữa.

Trong cung này quả nhiên tất cả đều là người lắm mồm, nhất cử nhất động của ta, đều có người cấp báo cho mẫu hậu.


Khi vào tới trong phòng, ta đỡ mẫu hậu ngồi lên tháo. Ta cũng ngồi xuống
bên cạnh muốn xoa bóp chân cho người. Không nghĩ tới, đúng lúc này,
ngoài cửa có cung nhân cao giọng thông báo, "Sở Hiền phi đến!"

Ta sửng sốt, ta không nghĩ tới việc này!

"Trừng mắt cái gì, là nương kêu nàng đến", mẫu hậu liếc ta một cái.

A Nam nhanh chóng tiến vào, nàng đi rất nhanh, một thân lãnh khí từ bên
ngoài tiến vào. Nàng vừa vào thì thấy ta, cũng sửng sốt một chút. Nhưng
nàng vẫn nhanh chóng hành lễ với mẫu hậu và ta. Quần áo trên người nàng
vẫn là bộ quần áo vừa rồi khi ở cùng ta, hiển nhiên nàng tới rất vội
vàng, cũng không biết mẫu hậu có chuyện gì.

"Hai người các ngươi
đều ngồi xuống đi, cởi áo choàng trên người ra luôn. Trong phòng nóng",
mẫu hậu nói. Người chờ chúng ta cởi áo choàng rồi ngồi xuống. Sau đó lại cho cung nhân dâng trà. Lúc này mới chậm rãi nói, "Gọi các ngươi đến,
là vì muốn các ngươi biết cái sai của ta".

A Nam cả kinh nhảy dựng lên, nàng rất nhanh quỳ xuống trước mẫu hậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận