Cùng Lão Bà Trùng Sinh Mạt Thế

Mộc Thanh lúc đầu còn phản kháng không chịu, Tiêu Lam Vân thấy vậy ngọc thủ không tiếng động mò mẫn đến sau gáy, nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể nhu nộn kia, Mộc Thanh thỏa mái đến thở dài, nhu thuận uống hết thuốc.

Tiêu Lam Vân thầm thở phào, nàng thực sự không biết bản thân còn chịu đựng được nữa hay không.

Mộc Thanh dù uống xong thuốc cũng không thật sự an tĩnh, nàng cố chấp cọ cọ má mình lên lòng ngực đang phập phồng của Tiêu Lam Vân.

Tiêu Lam Vân nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, từ tốn xâm chiếm lấy đôi môi mềm mại, đầu lưỡi ẩm ướt linh hoạt cạy mở răng ngọc, lượn lờ lấy đầu lưỡi non mềm của Mộc Thanh, dụ dỗ nàng ấy quấn quýt cùng mình, Mộc Thanh cũng thật sự nhu thuận nghe theo nàng, rụt rè đáp lại.

Cảm nhận được thanh hương bạc hà vị đang vươn đầy trong khoang miệng mình, Mộc Thanh đều nhũn ra thành một vũng, dựa hết thân thể mình lên người Tiêu Lam Vân.

Nghe theo dẫn dụ của đối phương mà để nàng ấy xâm lược hết mật ngọt, đầu lưỡi đều bị mút đến tê dại, khoái cảm như điện mà len lỏi khắp cơ thể nàng. Ngọc thủ của nàng ấy còn đang chậm rãi xoa nắn tuyến thể sau gáy để có thể làm dịu lửa nóng thay nàng. Nhưng lại mang đến cho nàng, một loại lửa nóng khác.

Chậm rãi dứt khỏi nụ hôn dài, chỉ bạc kéo dài ra từ khóe môi, lấp lánh dụ hoặc, Tiêu Lam Vân nhẹ nhàng ôm lấy Mộc Thanh, chặn ngang đem người bế vào phòng ngủ.

Lại qua đi hai tiếng, lần nữa tỉnh lại Mộc Thanh mới phát giác có gì không đúng.

Mộc Thanh đột nhiên mở hai mắt, ngực không ngừng phập phồng thở hổn hển, trước mắt là một mảnh thuần trắng trần nhà, mặt trên còn ánh đèn mờ nhạt lấp lóe.

Ở trong mộng tỉnh lại nhất thời ngẩn ngơ qua đi, Mộc Thanh xoa xoa giữa mày, quay đầu nhìn về phía bên cạnh người còn ở ngủ say Tiêu Lam Vân.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào Tiêu Lam Vân gương mặt thanh tú.

Mộc Thanh hoàn hồn lại đây tự nhéo mình tay, "đau..." mày đẹp khẽ nhíu, nàng không dám tin trước mắt mình Tiêu Lam Vân.

Đầu lại bắt đầu một trận một trận co rút đau đớn lên, Mộc Thanh môi sắc có chút trắng bệch, chậm rãi ngồi dậy nửa người trên chuẩn bị xuống giường. Tuy rằng đã phóng nhẹ động tác, nhưng vẫn là đánh thức Tiêu Lam Vân.

Tiêu Lam Vân: "tỉnh rồi?, còn chỗ nào không thoải mái sao?"

Im lặng hồi lâu, Mộc Thanh hướng nàng trả lời, "không có... Ta.. muốn tẩy tẩy một chút", Mộc Thanh đứng lên hướng phòng tắm đi, Tiêu Lam Vân thay nàng chuẩn bị quần áo để trước cửa.

Bên trong phòng tắm khi, nước lạnh xối khắp người làm Mộc Thanh thanh tỉnh không ít, nàng trầm mặc nhìn ra cửa, tâm tình loạn thành một khối.

Đãi trong chốc lát Mộc Thanh cũng từ phòng tắm đi ra, Tiêu Lam Vân sớm chuẩn bị tốt đồ ăn, cả hai ngồi ở phòng khách trầm mặc ăn cơm, ai cũng không nói.

Lúc này Tiêu Lam Vân đột nhiên lên tiếng, "Ta ngày mai muốn đi công tác... có thể sẽ về trễ chút", nói xong lại nhìn phía Mộc Thanh.

Người nọ mặt vô biểu tình đạm thanh trả lời "Ân", Tiêu Lam Vân cũng không nói gì thêm, nàng biết Mộc Thanh trước giờ luôn là như vậy, chỉ khi Động dục kỳ đến mới có chút thay đổi, thanh tỉnh lại khi, đều sẽ quay về như trước, lạnh lùng, trầm mặc, ít nói.

Hai người ăn xong Tiêu Lam Vân đi thư phòng, Mộc Thanh ngốc tại phòng ngủ, đêm đến hai người lại chung một giường, hai người không ai nói gì cứ như vậy yên tĩnh một đêm.

Đến sáng khi, Tiêu Lam Vân nói công ty còn chút sự, có thể vãn chút về, làm Mộc Thanh nếu lại động dục kỳ liền gọi cho nàng, Mộc Thanh vẫn như cũ trầm mặc không lý nàng, Tiêu Lam Vân không phát hiện nàng có gì không đúng, liền lái xe hướng công ty đi rồi.

_

Đến Tiêu thị tập đoàn, công ty người gặp nàng đều là cuối đầu chào buổi sáng, Tiêu Lam Vân theo lẽ thường gật đầu đáp lại bọn họ.

Vào thang máy khi, Tiêu Lam Vân ấn đi lên tầng 18, đột nhiên cửa thang máy lại mở ra, một nữ nhân thật tự nhiên đi vào thang máy.

Tiêu Lam Vân mày đẹp khẽ nhíu, hướng nữ nhân bên cạnh liếc một cái, nữ nhân biểu tình cà lơ phất phơ nhìn nàng, "nga~ làm sao vậy? Tiêu tổng không đến nỗi thang máy cũng không muốn đi chung đi?", Tiêu Hàm nghiên mặt nhìn Tiêu Lam Vân cười.

Tiêu Lam Vân thở dài một hơi, "Ngươi đến đây làm gì? hết tiền?, lại đem cho ta phiền phức?"

Tiêu Hàm nghe nàng nói chột dạ không dám nhìn nàng, "nơi nào có a~, ta là nghe gia gia đến tìm ngươi hảo hảo học tập".

Tiêu Lam Vân: "Thật?", Tiêu Hàm gật gật đầu.

Tiêu Lam Vân cười nói "nga~ không phải ngươi gây chuyện bị Nhị thúc đuổi đi đi, lại chạy đến nơi này của ta tưởng trốn?" Tiêu Lam Vân trào phúng nhìn Tiêu Hàm.

Tiêu Hàm bị nói trúng tim đen, đang loay hoay tìm cớ đánh trống lảng "Ting!" thang máy dừng ở tầng 18.

Trợ lý Châu vừa thấy Tiêu Lam Vân có chút kinh ngạc, Tiêu Hàm như được từ trong vớt ra, nàng cười hướng Trợ lý Châu chào hỏi, xong lại tay chân nhanh nhẹn chuồn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui