#tien161099 đã beta
Ôn tiểu thư cầm túi chạy nhanh đi, giống như là phía sau có người đuổi theo vậy.
Lúc trước cô gặp Tần Tư Hoán, đối phương chỉ có hơi lạnh nhạt, nhưng cô ngàn lần không ngờ đến, hắn ngay cả con cũng có! Hơn nữa, một thời gian sau đã phải kết hôn cùng với mẹ của đứa nhỏ kia?!
Người đàn ông ngã lưng dựa vào ghế, ngón tay còn gõ gõ trên bàn, mắt hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Ôn tiểu thư rời đi, bên má trái còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Giống như là đang cười, nhưng lại như đang khinh bỉ.
Lộ Chỉ nhớ lại buổi tối hôm sinh nhật, lần đầu tiên cậu nhìn thấy chú, có cảm giác như không rời mắt được.
Tuy rằng vừa rồi chú xấu xa này giống như là bị ngốc nói cậu là con của hắn, nhưng mà hắn rất ôn nhu lau miệng cho cậu nha.
Cậu còn muốn cùng chú này, chơi với nhau thêm lát nữa.
Lộ Chỉ bỏ tay vào trong túi, sờ đến vé trượt tuyết.
Cậu làm bộ như không có gì xảy ra, lấy tấm vé ra, nói: “Trời nóng như vậy, đi trượt băng là tốt nhất.”
“Đúng vậy.” Tần Tư Hoán liếc mắt nhìn Lộ Chỉ, ánh mắt của hắn chuyển qua tấm vé trên tay Lộ Chỉ, “Cháu tới chơi một mình?”
“Không phải.” Lộ Chỉ, tay siết chặt quần của mình, không tự giác thẳng lưng, cậu muốn tạo cho chú có ấn tượng tốt: “Cháu lúc trước có đi chung với bạn đến, nhưng mà cậu ta đã trở về, chỉ còn lại mình cháu.”
“Vậy cháu đi chơi đi.” Tần Tư Hoán nói.
Hắn còn nhớ, lần trước đứa nhỏ này dám dùng keo 502, dán trên đĩa bánh.
Tuổi còn nhỏ, mà rất giỏi nha.
Hơi ngoài ý muốn là không làm người khác chán ghét, chỉ làm cho người ta chú ý đến cậu hơn thôi.
Tần Tư Hoán, ngón tay gõ gõ trên mặt đồng hồ, hỏi: “Nhóc con, biết hiện tại là mấy giờ chưa?”
Lộ Chỉ nhìn đồng hồ trên tay hắn, nhóc con hé miệng, bởi vì nghịch hướng nên hơi cúi đầu xuống: “Buổi chiều 14 giờ 13 phút.”
Tần Tư Hoán dựa lại gần cậu, cầm lấy tấm vé đặt lên bàn.
Lộ Chỉ nâng mắt trừng hắn, giọng nói sắc bén không vui: “Chú lấy vé của cháu làm gì?”
“Một người chơi rất chán nha.” Tần Tư Hoán cười, kẹp tấm vé trong tay, nhẹ nhàng quơ quơ: “Chú đẹp trai cùng chơi với cháu?”
Lộ Chỉ lúc đầu cũng là nghĩ như vậy.
Cậu với chú này ở chung rất thoải mái, hơn nữa chú này lớn lên rất đẹp trai, cậu thích loại này nha.
Nhưng mà Tần Tư Hoán cũng không thể giành vé của cậu nha.
“Nhưng cháu chỉ có một vé, chú nếu muốn chơi với cháu, chú phải tự mình mua một vé.” Lộ Chỉ giải thích với hắn: “Một phiếu 120 tệ, có thể mua rất nhiều kẹo nổ nha.”
Tần Tư Hoán ngón tay gõ gõ cằm, ngẩng đầu nhìn trần nhà, giống như là nghiêm túc suy nghĩ.
Hắn cúi đầu, nhăn mày, rất khó xử cúi đầu: “120 tệ sao?”
Lộ Chỉ gật đầu, cường điệu nói: “Cho nên chú muốn chơi phải tự mình mua vé.”
Tống Du trả vé lấy tiền lại, bây giờ thiếu 1 tệ, không thể mua vé được.
Hơn nữa, Lộ Chỉ nghĩ, Tần Tư Hoán là người lớn, người lớn rất có tiền, mua một đống vé trượt băng cũng không sao.
“Nhưng mà chú không có tiền nha, phải làm sao bây giờ?” Tần Tư Hoán giọng điệu hơi rối rắm.
“Hả?” Lộ Chỉ kinh ngạc há to miệng.
“Trong nhà không cho chú tiền tiêu vặt.” Tần Tư Hoán chống cằm, liếm môi, đem tấm vé kia đặt giữa hai người, chậm rì rì hỏi: “Nhóc con, nếu không như vậy đi, cháu nhường cho chú chơi, cháu chờ ở bên ngoài, chờ chú chơi xong, liền đưa cháu về nhà?”
Lộ Chỉ: “Không được!”
Tần Tư Hoán nhướng mi, cố ý dụ cậu: “Tại sao không được? Cháu vừa rồi không phải mời chú cùng chơi trượt băng sao?”
“Cháu không có mời chú.” Tiểu Lộ Chỉ xụ mặt: “Chú không có tiền, thì đừng đi, cháu tự chơi một mình.”
Tần Tư Hoán rũ mắt, đem tấm vé kia đẩy lại cho Lộ Chỉ: “Được rồi.” Dừng một lát, giọng nói hắn trầm thấp: “Trời nóng như vậy, trượt băng là tốt nhất, nhưng mà chú không có tiền.”
Lộ Chỉ: “Chú có tiền mời bạn gái đi ăn cơm, mà không có tiền đi trượt băng với cháu? Cháu không tin.”
Đôi mắt người đàn ông hơi cong cong, đôi mắt đen láy chứa ý cười, “Bạn gái?”
“Chú tự nghĩ lại đi.” Lộ Chỉ chắc chắn nói: “Chú tại sao lại là người như vậy, cố ý gạt chị gái xinh đẹp kia, bây giờ còn gạt con nít.”
Tần Tư Hoán rất có hứng thú cong môi, “Chú đẹp trai sao lại lừa cháu?”
Lộ Chỉ đột nhiên cảm thấy hắn hơi phiền nha, cậu chu môi, xoa xoa mũi, “Chú giống như ông già lưu manh, nói không đáng tin.”
Tần Tư Hoán năm nay 22 tuổi, tốt nghiệp đại học chưa được một năm.
Ai mà nhắc đến Tần thiếu, đều là trẻ tuổi, đẹp trai, nhà giàu, ôn nhu nho nhã.
Mẹ nó đây là lần đầu tiên có người làm trò trước mặt hắn nói hắn là ông già.
Mà còn là ông già lưu manh.
Ông, già, lưu, manh.
Đứa nhỏ này dám mắng hắn, vừa già vừa lưu manh.
Tần Tư Hoán híp mắt, tức đến cười, “Đó không phải là bạn gái của chú, ông đây cũng không có lừa gạt con nít.
Nghe thấy không? Lớn nhỏ lớn xác?”
Lộ Chỉ: “???”
Đứa, đứa nhỏ lớn xác???
Lộ Chỉ hơi dại ra, mắt cậu trợn tròn, thong thả gật gật đầu: “Nghe, nghe rồi.”
Tần Tư Hoán giọng nói châm chọc: “Cháu đã mười tuổi rồi, còn cảm thấy mình là con nít? Hửm? Bốn bỏ năm lên có hiểu hay không? Mấy cháu đi học thầy giáo có dạy không?”
“Cháu năm lớp 4 đã học bốn bỏ năm lên.” Lộ Chỉ nói: “Thi cuối kì cháu còn đứng nhất, chú đừng coi thường cháu.”
“Vậy được.”
Tần Tư Hoán rất ít khi cùng con nít nói chuyện phiếm, hiện tại cũng không biết nên giận hay cười, đối phương dù sao cũng là một đứa nhỏ.
Nhưng mà Tần thiếu tính tình không tốt, không chịu được người khác nói mình già.
Còn thêm lưu manh nữa.
Tần Tư Hoán nói: “Bốn bỏ năm lên, cháu cũng sắp 20 rồi.”
Nhóc con mới mười tuổi chớp chớp mắt, hơi hốt hoảng: “Cái gì?!”
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu, Tần Tư Hoán bỗng nhiên không còn giận nữa, ngược lại trong lòng cảm thấy mềm mại, hắn cong môi cười, nói tào lao: “Cho nên, hai ta cũng không biết ai già hơn ai đâu, biết không? Nhóc con?”
Lộ Chỉ ngốc ngốc gật đầu, “Vậy, vậy được rồi.”
Tần Tư Hoán cảm thấy hơi mới lạ, “Không phải, anh bạn nhỏ, tại sao cháu lại hiền như thế?”
Tính cách đứa nhỏ này hơi mềm mại nha.
Lúc mới vừa gặp hắn đã nói đã làm cái gì, hiện tại bị tùy tiện nói gạt một câu liền ngoan như vậy.
Tần Tư Hoán tự nhiên rất muốn khi dễ cậu.
Bạn nhỏ thật sự vì tuổi còn nhỏ, tuy rằng cậu đứng nhất lớp, nhưng làm sao so được với tư duy của Tần Tư Hoán đã tốt nghiệp đại học chứ.
Bạn nhỏ nói: “Bởi vì chú nói rất có lý nha, bốn bỏ năm lên, mười tuổi chính là hai mươi tuổi.”
Tần Tư Hoán: “?”
Bạn nhỏ rất ngoan: “Nếu chú nói có lý như vậy, cháu liền nghe chú.”
Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn, cười thành tiếng, “Được.”
Lộ Chỉ cầm lấy vé trên bàn: “Vậy hẹn gặp lại chú đẹp trai, một mình cháu đi trượt băng.”
“Này.”
Lộ Chỉ chuẩn bị đi, quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”
Tần Tư Hoán nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá Lộ Chỉ.
Nhóc con nhìn thấy hôm nay, hình như đáng yêu hơn tối hôm đó.
Môi hồng răng trắng, khóe mắt hơi cong, con ngươi to tròn, mắt đào hoa hơi câu người, nhưng trong ánh mắt lại rất ngây thơ thuần khiết.
Tần Tư Hoán có hơi tiếc nghĩ, nếu Lộ Chỉ thật sự là con của hắn, hình như cũng không tệ lắm.
Đứa nhỏ này trêu rất vui, tính cách cũng mềm như bông.
“Chú đi trượt băng với cháu.”
“Vâng.” Lộ Chỉ trả lời: “Nhưng không phải chú không có tiền sao?”
“Chú đây không phải là,” Tần Tư Hoán đứng lên, người đàn ông chân dài đi phía trước, lại bắt đầu nói tào lao: “Còn có thể bán thân mà?”
Lộ Chỉ ở trên TV nhìn thấy mấy người bán thân mặc đồ trắng, cậu ngửa đầu nhìn cằm người đàn ông: “Hả?”
Tần Tư Hoán rũ mắt, hơi nhướng mày: “Hửm?”
Lộ Chỉ rốt cuộc mềm lòng, cậu từ trong túi lấy ra 119 tệ mua kem còn dư, đưa cho Tần Tư Hoán: “Không cần thảm như vậy, cháu còn tiền, nhưng còn thiếu 1 tệ.”
Tần Tư Hoán nhìn chằm chằm tiền trong bàn tay mình, ngực giống như bị đâm vào.
Đây là lần đầu tiên trong 22 năm cuộc đời của Tần thiếu, được người ta cho tiền.
Tần gia rất có tiền, Tần Tư Hoán từ nhỏ đã tiếp xúc với mấy thiếu gia nhà giàu, giống như là Mạnh Vĩ với Hứa Hàn xài tiền không chớp mắt.
Lộ Chỉ nói: “Chú chỉ cần lấy ra thêm 1 tệ là có thể trượt băng.” Dừng một chút, cậu tò mò hỏi: “Chú không đến nỗi 1 tệ cũng không có đi?”
Tần Tư Hoán trong lòng có cảm giác rất kì lạ, đầu quả tim của hắn giống như bị ai gãi gãi.
Đây là tiền của đứa nhỏ mười tuổi cho hắn.
Hắn siết chặt trong tay, cười cười, giọng nói hiếm khi ôn nhu: “Không có nha.”
Lộ Chỉ: “……”
Lộ Chỉ nhướng mày nhìn hắn, phình má: “Đồ nghèo!”
Tần Tư Hoán quơ tay, bộ dáng như lưu manh: “Chú ngay cả 1 tệ cũng không có.” Lộ Chỉ vừa định nói chuyện, Tần Tư Hoán lại nói: “Nhưng khu trượt băng này là của bạn chú mở, nên chúng ta cứ vậy mà vào thôi.”
Lộ Chỉ cái hiểu cái không: “Được rồi.”
Mãi cho đến lúc vào khu trượt băng, Lộ Chỉ thấy được nhân viên ở đây đối với Tần Tư Hoán rất cẩn thận, mới cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng mà không đúng chỗ nào, cậu lại nghĩ không ra.
Dứt khoát liền chơi trượt băng.
Đa số mọi người trong khu trượt băng là mấy bạn nhỏ, còn có học sinh trung học của thành phố L, Tần Tư Hoán ở trong đây hình như không hợp lắm.
Còn may người đàn ông cũng tự biết mình, hắn đi vào trong, chỉ ở bên cạnh nhìn Lộ Chỉ chơi.
Một người chơi thật sự không vui, Lộ Chỉ mới chơi hơn nửa giờ đã thấy chán, cậu đi ra ngoài, ngẩng mặt: “Chú đẹp trai, chú không chơi trượt băng, vậy chú đến đây làm gì?”
Tần Tư Hoán ngồi trên ghế, trong tay đang cầm cái bật lửa, hắn là nhân vật lớn, có ngồi đây hút thuốc nhân viên ở đây cũng không dám quản.
Người đàn ông chỉ cầm điếu thuốc chơi, lười biếng nói: “Dẫn nhóc con đi chơi.”
Lộ Chỉ không còn gì để nói.
Nhưng mà nghe Tần Tư Hoán mở miệng đều gọi cậu là nhóc con, cậu không thích cho lắm.
Rõ ràng là bốn bỏ năm lên là 20 tuổi rồi, tại sao vẫn còn bị chú gọi là nhóc con chứ?
Hơn 16 giờ chiều, Tần Tư Hoán lái xe đưa Lộ Chỉ về nhà.
Tần Tư Hoán ngồi trên ghế lái, Lộ Chỉ ngồi ở ghế sau.wattpadtien161099
Lộ Chỉ nghĩ đến vừa rồi cùng Tống Du cãi nhau, cậu hiện tại không có bạn bè, liền nhích lại gần phía bên cạnh, ở bên tai Tần Tư Hoán nói: “Chú đẹp trai, chú có bạn thân không?”
Tần Tư Hoán nghĩ nghĩ: “Không có, đều là mấy người bình thường, ngày thường rất ít gặp.”
Lộ Chỉ cảm thấy Tần Tư Hoán là người thích hợp để nói chuyện.
Người này lớn tuổi, hơn nữa là không có bạn thân, sẽ không đem chuyện của cậu nói ra ngoài.
Lộ Chỉ nói: “Cháu cãi nhau với bạn.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Lộ Chỉ: Chú 1 tệ cũng không có sao? Tiền của cháu cho chú.
Lộ Chỉ sau khi lớn lên: Tôi muốn kiếm tiền nuôi chó Tần.
Chó Tần ——Ông, gia, lưu, manh, ăn cơm mềm.
- ----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..