Hôm sau là ngày đầu năm, Lộ Chỉ thức sớm, chân trời chỉ là mới ló dạng, trong phòng vẫn còn hơi tối, trong không khí phản phất vẫn còn lại cảm giác say ngủ từ tối hôm qua.
Cậu trở mình, nằm vào trên gối đầu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bàn sách.
Mơ mơ hồ hồ nhìn mấy đề thi đang đặt trên bàn.
Lộ Chỉ vô ý cắn cắn môi mình.
Tần Tư Hoán đối sử với cậu thật sự rất tốt, Lộ Chỉ tuy rằng bên ngoài rất ghét hắn, nhưng dù sao cậu vẫn còn biết phân phải trái.
Tần Tư Hoán tuy rằng là loại người không ra gì, tính tình cũng không được tốt, còn có một loại tự tin không thể nào hiểu được, giống như là một người thiểu năng trí tuệ vậy.
Nhưng mà người này đối với cậu thật sự rất tốt.
Lộ Chỉ tuy rằng không có nhiều bạn, người thật lòng đối tốt với cậu cũng rất ít, Tần Tư Hoán là một trong số đó.
Hiện tại trong nhà Tần Tư Hoán xảy ra chuyện, về tình về lý dù sao cậu cũng nên ra tay để giúp.
Lộ Chỉ nghĩ như vậy, mặc đồ vào, rồi ngồi dậy mở đèn.
Cậu mang dép lê, mở tủ quần áo của mình ra, lấy ra vài bộ đồ đặt trên giường, ở trong góc tủ quần áo có một cái ống heo.
Heo con được thắt cái nơ màu đỏ, rất vui vẻ, heo con cười lên vừa ngây thơ vừa hiền lành.
Là tự Lộ Chỉ đi mua lúc mười tuổi, bên trong để giành cũng được một ít tờ tiền màu đỏ.
Lộ Chỉ rất có tính độc lập, cậu không có thói quen dùng tiền giống như người khác, người ta thì thích để giành mất tờ tiền 1 tệ hay là 5 hào.
Cậu không giống như thế, cậu thích để giành tờ tiền 100 tệ màu đỏ.
Mỗi lần để giành được 100 tệ, Lộ Chỉ sẽ đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhà, tìm dì bán hàng để đổi thành tờ 100 tệ chẵn, lại đem tờ tiền gấp chỉnh tề lại, nhét vào trong ống heo.
Tất cả tiền ở bên trong, đều là tờ 100 nguyên.
Lộ Chỉ để giành được 6 năm, bên trong được bao nhiêu tiền cậu không biết nữa, chắc được cỡ 1 vạn đi.
Cậu đã suy nghĩ nguyên buổi tối, quyết định đem hết số tiền này đưa cho Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán tương đối khổ hơn cậu, nhà hắn cũng không cần hắn nữa, nghe nói hắn rất nghèo rồi.
Tiền để giành thì có thể tích góp lại, nhưng không thể để chú Tần bị đói chết được.
Một vạn này nếu sử dụng tiết kiệm, có thể sử dụng trong 1 năm!
Tần Tư Hoán có số tiền này, trước tiên chỉ có thể chịu khổ một thời gian, rồi có thể đến siêu thị để làm nhân viên, hay là đến quán ăn để rửa chén, Lộ Chỉ đã tìm hiểu, rửa chén ở thành phố L này, một tháng có thể kiếm được đến 2000 tệ!
Tóm lại, Tần Tư Hoán có số tiền này thì sẽ không bị đói chết nữa.
Lộ Chỉ ánh mắt kiên quyết lấy hết tiền ra dưới ánh mắt ngây thơ của ống heo, rồi cẩn thận cất tiền vào trong balo, cậu suy nghĩ, rồi quyết định đi mua thêm một chút đồ ăn cho Tần Tư Hoán.
Cậu cũng đem theo thỏi chocolate mình mua lâu rồi mà không nỡ ăn.
Cuối cùng cả cái balo cũng hơi to ra, khi Lộ Chỉ đeo trên lưng, ngực thấy hơi đau, không nhịn được muốn khóc a.
Tất cả đều là bảo bối của cậu đó! Tiền trong ống heo cậu để giành đến 6 năm! Còn có chocolate, là mua lúc nghỉ hè đi với Lộ Dao lén đến siêu thị để mua, cậu cũng không nỡ ăn a.
Nhưng mà tất cả những thứ này đều phải đưa hết cho Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ gãi gãi tóc, thở dài.
Thôi, so đo mấy cái này làm gì, chú Tần có cơm để ăn, không bị đói chết là tốt rồi.
Trời tờ mờ sáng, Lộ Mạnh Thịnh cũng đã thức, khi Lộ Chỉ xuống lầu, Lộ Mạnh Thịnh đang uống sữa bò.
Thấy con trai bảo bối của mình, còn ăn mặc rất chỉnh tề, mặc một cái áo khoác bằng lông màu đỏ, khuôn mặt nho nhỏ, mày hơi nhíu lại, hình như là rất không vui.
Lộ Mạnh Thịnh cho cậu một bao lì xì, hỏi: “Con trai, sao thế? Con đeo balo đi đâu đó?”
“Cảm ơn bố.” Lộ Chỉ nhận bao lì xì, đem balo đặt trên sofa, ngồi vào bàn bắt đầu ăn sáng, cậu buồn rầu uống một ngụm sữa, dùng giọng điệu vừa trưởng thành vừa đau lòng nói: “Con có một người bạn.”
Lộ Mạnh Thịnh theo hỏi: “Thì sao?”
“Cậu ta nghèo sắp chết rồi.” Lộ Chỉ chống cằm, bĩu môi, “Con muốn đưa cho cậu ta chút đồ, ăn xong liền đi.”
“À, chỉ có vậy?” Lộ Mạnh Thịnh cười cười, “Bố còn tưởng là có chuyện gì chứ, con cứ xị mặt, người bạn kia của con là ai? Mà sắp nghèo đến chết……” Lộ Mạnh Thịnh suy nghĩ một lát, “Không phải là học sinh đặc biệt trong lớp của con đi?”
Lộ Chỉ lắc lắc đầu, không nói nữa.
Cậu nghĩ thầm, Tần Tư Hoán so với bạn học của cậu còn thảm hơn, người nhà hắn không còn cần hắn nữa.
Lộ Chỉ mới 16 tuổi nên cũng không biết, chữ nghèo trong miệng Tần Tư Hoán có ý nghĩa là, không phải là ra đường ở đến mức không có cơm ăn, mà là không thể tùy tiện liền mua biệt thự, mua siêu xe, mua trực thăng riêng.
Tần tổng trong miệng nói không có tiền, cùng với suy nghĩ không có tiền trong miệng cậu là không hề giống nhau.
Nhưng mà cậu vẫn còn quá nhỏ, chuyện gì cũng suy nghĩ quá đơn giản, Tần Tư Hoán vừa nói một cái liền tin.
Cậu đeo balo của mình lên, đi xe buýt đến bệnh viện trung tâm.
Nhớ lại học sinh khi đi xe buýt sẽ được giảm giá 20%, từ nhà cậu đi đến đó tốn hết 4 tệ!
Bốn bỏ năm lên đều là tiền a!
Lộ Chỉ lại vui lên.
Đi giao thông công cộng chỉ cần tốn có 2 tệ thôi.
Này đối với chỉ tiêu tích góp của Lộ Chỉ là một số tiền lớn nha.
Lúc cậu đến bệnh viện trung tâm thành phố vừa đúng 8 giờ 30 sáng, ngày mùng một đầu năm, ở bệnh viện chỉ có bác sĩ ở lại trực ban thôi.
Khu nằm viện rất vắng, Lộ Chỉ hỏi y tá đang trực, “Chào chị, em muốn hỏi Tần Tư Hoán đang nằm ở phòng nào vậy ạ?”
“Cậu là?”
Lộ Chỉ nói: “Em là cháu trai của chú ấy, muốn đưa cho chú ấy chút đồ.”
Y tá đương nhiên biết Tần Tư Hoán là ai.
Cô cách cửa sổ nhìn Lộ Chỉ từ trên xuống dưới.
Nhìn như thế nào cũng thấy không giống cháu trai của Tần Tư Hoán.
Tần gia là gia đình giàu có, tối hôm qua y tá nhìn thấy Tần thiếu cùng với Tần phu nhân, trên người hai người đều mặc toàn hàng hiệu, tùy tiện lấy ra một thứ cũng hơn tiền lương 1 năm của cô cộng lại.
Nữ y tá không tin lắm, cậu nhóc cả người mặc toàn hàng chợ thế này, sao là cháu trai của Tần thiếu được!
Cô cũng không phải là xem thường Lộ Chỉ, chỉ là lời nói này cũng không đáng tin quá rồi.
Trên người Lộ Chỉ chỉ mặc một cái áo khoác lông, nhiều lắm là 500 tệ, còn có cái balo cũ kĩ của cậu, đều tỏa ra hơi thở nhà nghèo a.
Xuất sắc nhất chỉ có cặp mắt và gương mặt kia.
Gương mặt nhỏ nhắn tôn lên làn da trắng nhờ áo khoác lông màu đỏ, làn da trên mặt không nhìn thấy được lỗ chân lông, mắt đào hoa hơi cong lên, tạo điểm nhấn nơi đuôi mắt, như là yêu tinh đi câu hồn người khác vậy.
Nhưng ánh mắt lại rất sạch sẽ ngây thơ.
Cô do dự một chút, vẫn là gọi điện thoại hỏi ý kiến của trợ lý Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ liền đứng bên cửa sổ chờ.
Cậu cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng đó, rất ngoan.
Không đến một lát đã có một ý tá khác đến nói: “Tần thiếu nói cho cậu ấy lên.”
Cô y tá lúc này mới nói số phòng của Tần Tư Hoán cho Lộ Chỉ, Lộ Chỉ gật gật đầu, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
Giọng nói cậu rất ngọt, kêu một tiếng chị làm cô y tá vui nến nở hoa, dặn dò Lộ Chỉ: “Đi chậm một chút nha, hôm nay trời rất lạnh, nếu như em cảm thấy lạnh, trong văn phòng của tụi chị có trà sữa nóng miễn phí, em nói với chị một tiếng, chị nhờ người lấy cho em.”
Lộ Chỉ mím môi cười một cái, mắt cong cong: “Đã biết.”
Cho đến lúc cậu đi rồi, nữ y tá vẫn còn đang suy nghĩ, sau lại có một đứa nhỏ nghe lời như thế! Vừa đáng yêu vừa nghe lời!
***
Phòng bệnh nằm ở lầu 23, Lộ Chỉ đếm sói phòng đi tìm, rốt cuộc cũng tìm được phòng bệnh của Tần Tư Hoán.
Đây là một tầng rất sáng, cho dù đang là mùa đông cũng rất ấm áp, cậu chỉ mới vô đây mà đã thấy nóng rồi.
Lộ Chỉ đem áo khoác của mình hơi kéo khóa ra, nhưng cậu mặc áo cổ cao, vẫn thấy có hơi nóng, cần cổ cũng cảm thấy có hơi ngứa.
Lộ Chỉ dừng lại trước phòng bệnh, gõ gõ cửa, lễ phép hỏi: “Chú Tần, cháu là Lộ Chỉ, cháu đến thăm chú, cháu có thể vào không?”
“Ừ.” Người bên trong lên tiếng.
Lộ Chỉ mở cửa vào rồi đóng lại ngay.
Cậu nghĩ hôm nay là mùng một đầu năm, Tần Tư Hoán lại thảm như vậy! Cậu nên biểu hiện vui vẻ một chút để đem nguồn năng lượng lại cho chú!
Lộ Chỉ đóng cửa lại, xoay người, cười đến mắt cong cong nói: “Chú Tần, chú khỏe hơn chưa?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lộ Chỉ liền nhìn thấy bộ dáng của Tần Tư Hoán.
wattpadtien161099
Trong phòng bệnh có mở máy sưởi, Lộ Chỉ mới đứng có một lát mà trên trán đã đổ mồ hôi vì nóng.
Tần Tư Hoán dựa trên giường bệnh, chăn màu trắng đắp ngang lưng, xương quai xanh của hắn hơi lộ ra ngoài, trên lưng còn có vết thương hơi sưng lên.
Lộ Chỉ hoảng hốt.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Tần Tư Hoán ngẩng đầu đầu, xoay cổ về phía cậu, hỏi: “Tiểu Chỉ sao lại đến đây?”
Lộ Chỉ choáng váng một lát, hắn ngón tay giật giật, vẫn cảm thấy hơi đáng sợ.
Bị thương như thế, thì rất là đau nha!
Tần Tư Hoán rất có kiên nhẫn, thấy bộ dáng ngốc ngốc của cậu, cũng không cảm thấy bực, ngược lại cảm thấy trong lòng rất yêu thích, hắn nói: “Đến đây ngồi đi, để cho chú nhìn cháu một cái.”
“…… A.” Lộ Chỉ nuốt nước miếng, chầm chậm đi đến, ngồi xuống trên mép giường, “Chú là……” Cậu dừng một chút, nhăn mặt, nhỏ giọng hỏi: “Không đau sao?”
Lúc cậu nói chuyện, khóe mắt có hơi ươn ướt như là sắp khóc đến nơi.
Tần Tư Hoán như hiểu ra, cười cười, chống tay, nâng mắt, cười hỏi cậu: “Đau lòng chú hả?”
Lộ Chỉ gật gật đầu.
Vết thương trên tay hắn nặng như thế, Lộ Chỉ nhìn thấy rất đau lòng.
Lộ Chỉ tính tình rất tốt, trong lòng cũng mềm mại, chịu không nổi khi gặp tình huống như thế này.
Tần Tư Hoán đột nhiên cảm thấy vết thương trên lưng không còn đau nữa, dù sau cũng có một người đau lòng hắn rồi.
Hắn dù bận vẫn ung dung cong môi, mắt đen láy bình tĩnh, dỗ cậu: “Khóc cái gì, chú đâu có đau đâu.”
“Cháu không có khóc nha……” Lộ Chỉ mở to mắt, nghi ngờ mắt Tần Tư Hoán mù rồi.
Người đàn ông lại thấy buồn cười.
Thấy hắn cười, Lộ Chỉ lại nhớ đến chuyện tối qua, hắn cười nhạo cậu.
Lộ Chỉ xụ mặt, cố ý vươn tay, nhẹ nhàng chọt lên lưng hắn một cái: “Không đau hả?”
Tần Tư Hoán vẫn cười, giống như là da mặt rất dày, nói: “Cháu hôn một cái thù không đau nữa.”
“……” Lộ Chỉ hoàn toàn choáng váng.
Chú Tần đang nói cái gì vậy?
Hôn ai?
Ai hôn?
!!!!
Không đợi cậu phản ứng lại, Tần Tư Hoán lại nói: “Hôn cháu, nhóc con, cháu còn không biết sao?”
Lộ Chỉ: “……”
Tức giận nha!
Lộ Chỉ đột nhiên bắt đầu hối hận rồi, cậu cảm thấy mình không nên đem đồ trong balo đưa cho Tần Tư Hoán.
Đây là lão chó già, căn bản không xứng với số tiền bảo bối và chocolate của cậu!
Nhưng mà Tần Tư Hoán lại ôn hòa hỏi: “Trong balo đựng gì vậy?”
Lộ Chỉ giống như trúng tà, nghe thấy hắn nói, theo bản năng liền lấy đồ trong balo ra, cậu cầm tiền trên tay, nói: “Ở đây có hơn 1 vạn.”
Tần Tư Hoán liếc mắt nhìn mấy tờ tiền màu đỏ kia, ánh mắt lại nhìn áo khoác lông của cậu, hắn nghiêng đầu giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Chỉ, là muốn nuôi chú hả?”.