#tien161099
Nhất trung thành phố L tập quân sự vào giữa tháng tám, khi kết thúc tập quân sự, Lộ Chỉ chính thức bắt đầu cuộc sống cao trung.
Mấy năm nay cậu rất ít nói, người cũng càng ngày càng yên tĩnh, cũng không còn lảm nhảm giống như là lúc trước, gặp ai cũng đều có thể nói chuyện cả ngày, giống như là trong một lúc đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Sầm Tề Viễn đã đi được hơn một năm, Lộ Chỉ đã lâu cũng không có liên lạc với hắn.
Sầm Tề Viễn xuất ngoại du học, Lộ Chỉ hy vọng hắn có thể đừng đi, cuối cùng hai người bọn họ đánh nhau một trận, hiện tại đã tiến vào trạng thái cả đời không còn liên hệ gì đến nhau.
Lộ Chỉ không liên lạc với Sầm Tề Viễn, hắn cũng không chủ động liên lạc với cậu.
Đôi khi cậu cũng hay thất thần trên lớp, nhớ lại mấy chuyện ở sơ trung, ở hội trường, Sầm Tề Viễn kêu cậu cố lên.
Lộ Chỉ thật sự rất là buồn a.
Cậu nghiêng đầu, từ cửa sổ nhìn hành lang bên ngoài, nhìn thấy khung cảnh bị lan can cắt ngang, phía trên là trời xanh mây trắng, phía dưới là bức tường trắng tinh.
Cứ như thế một ngày lại một ngày trôi qua.
Cậu không biết còn có chuyện gì đáng để cậu mong đợi hay không, hiện tại cậu cũng chẳng có gì để chờ đợi.
Lộ Chỉ chỉ cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều vô cùng chán.
Cậu không thích bất cứ thứ gì, cũng không có đặc biệt yêu ai.
Cũng chả có ai để ý đến cậu.
Cậu cũng đã học được cách để ngụy trang cảm xúc của mình, làm bộ dáng như không có bất kì hứng thú đối với việc gì hết.
Công việc của Lộ Mạnh Thịnh rất nhiều, Lộ Dao muốn đọc sách, Tống Du cũng vội vàng dỗ em gái, Lộ Chỉ cũng không tìm được bất kì ai nói lời thật lòng.
Cậu luôn muốn có một người thật lòng yêu cậu, toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa có ai yêu cậu như thế.
Sầm Tề Viễn vừa đi, Lộ Chỉ liền cảm thấy thế giới của mình bị mất đi rất nhiều thứ.
Lộ Chỉ bĩu môi, dựa vào trên bàn, lại nâng mắt nhìn bảng đen một cái, rồi nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Đại hội thể thao của cao trung được tổ chức vào tháng mười sau lễ Quốc Khánh, ủy viên thể dục đã tìm rất nhiều người để đăng ký nhưng chẳng có ai đồng ý tham gia, mấy bạn học sinh năm nhất đều đem sự chú ý của mình vào học tập, mong có thể đậu vào một trường đại học tốt, số người đăng ký với ủy viên thể dục thật sự rất ít.
Cuối cùng ủy viên thể dục không thể không tìm đến Lộ Chỉ, Lộ Chỉ giống như là bị ma nhập, một mình đăng ký vào 6 hạng mục.
Đại hội thể thao chia làm hai ngày, ngày đầu tiên là thi đấu cá nhân, ngày hôm sau là thi đấu nhóm, mỗi lớp đều có một trận đấu bóng rỗ.
Trong ngày đầu tiên, Lộ Chỉ có sáu hạng mục phải thi đấu, hôm sau còn phải đấu một trận bóng rỗ nữa.
Hạng mục đầu tiên là nhảy xa.
Dáng người Lộ Chỉ cao 1m73, so với con trai ở tuổi này cũng không phải là cao lắm, nhưng cũng không tính là lùn.
Ở hạng mục nhảy xa cũng có hai người đăng ký nữa.
Lộ Chỉ đi qua, cậu mặc một cái áo lớp, bên trên còn có dòng chữ “Lớp 1 chiến thắng”, có hơi mắc cười, nhưng mà bộ dáng khi cậu mặc lên thật sự rất đẹp, mấy học tỷ nhìn mà đỏ mặt.
Lộ Chỉ nói: “Bạn học, xin chào, tôi là Lộ Chỉ ở lớp 1 tham gia nhảy xa.”
Học tỷ cúi đầu, tay siết chặt lấy bút, nửa ngày mới nói: “À…… Cậu là người nhảy thứ bảy.”
“Cảm ơn.”
Chờ cậu đi rồi, học tỷ mới nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Thật sự rất đẹp trai nha!”
Phạm Thiên Nhụy cũng nói theo: “Đúng không đúng không, lúc tập quân sự tôi nhìn thấy cậu ta, nhưng mà nhìn cậu ấy không phải là người dễ nói chuyện nha, hơi có cảm giác kêu ngạo, nhưng cũng đâu khó gần lắm.”
Học tỷ: “Vậy thì sao, lớn lên đẹp trai là được.”
“Đúng thế,” Phạm Thiên Nhụy cười với vẻ mặt si mê: “Lộ Chỉ lớn lên đẹp trai như thế, đó là nam thần của tôi, không cho phản đối.”
Lộ Chỉ đi đến khu vực nhảy xa để xếp hàng, có sáu bạn học đang đứng phía trước cậu, trời tháng mười, ánh nắng rất gắt, Lộ Chỉ bị nung đến hơi nóng, trên trán cậu cũng toát ra mồ hôi, dính lên cả tóc mái.
Sân thể dục được làm bằng nhựa cũng bị chiếu đến nóng lên, chân mang giầy mà khi đứng trên đó cũng có thể cảm nhận được độ nóng của nó.
Lộ Chỉ đợi một lát, thầy thể dục còn đang đứng nó để nói về quy tắc,mấy học sinh đứng phía trước cậu không hề có dấu hiệu muốn hoạt động chút nào.
Lộ Chỉ nâng tay, dùng mu bàn tay che trán, yên lặng đứng chờ ở đó.
Cậu cũng không vội, bộ dáng rất lạnh nhạt.
Mấy cô gái xung quanh đều nhìn cậu chằm chằm, Lộ Chỉ cũng làm như là không thấy, cậu rũ mắt, nhìn vạch kẽ trên sân thể dục.
Màu trắng dưới ánh mặt trời càng chói mắt hơn.
Bóng của cậu được phản chiếu trên đất, kéo dài trên mặt đất, còn có một ít phản chiếu lên lưng của người đang đứng phía trước.
Đột nhiên, bên cạnh cái bóng của cậu xuất hiện một cái vật hình tròn.
Đỉnh đầu của cậu cũng được che lại bằng một thứ rất nhẹ, ánh sáng chói mắt được che khuất, mu bàn tay chạm vài một đồ vật hơi lạnh.
Lộ Chỉ nghiêng đầu, nhìn thấy Tần Tư Hoán còn đang duy trì tư thế đội mũ cho cậu.
Người đàn ông thấy cậu nhìn qua, khóe môi cong lên, “Này, trời nóng như thế, bạn nhỏ cũng không biết lấy cái mũ để đội?”
Cậu mới không phải là bạn nhỏ!
Lộ Chỉ giơ tay muốn lấy cái mũ trên đầu xuống: “Anh tự mình đội đi, tôi không nóng.”
“Gọi chú là cái gì? Có biết lễ phép không hả.” Tần Tư Hoán cứ như thế đứng bên cạnh cậu, bàn tay vẫn đặt trên đầu cậu, không cho cậu đem mũ lấy xuống, “Đội, đừng có giở chứng trẻ con ở đây.” Hắn lại cầm lấy một chai nước lạnh đưa cho Lộ Chỉ: “Uống miếng nước.”
Lộ Chỉ không biết tại sao, mỗi lần nói chuyện với người này, lần nào cũng có thể làm cậu tức chết.
Rõ ràng mấy năm nay cậu rất bất ổn, cảm xúc lên xuống cũng là bình thường, có rất nhiều chuyện cậu cũng không để tâm đến.
Chính là tại sao đối phương lại là người đàn ông đáng ghét Tần Tư Hoán chứ, hắn cứ muốn cãi nhau với cậu.
Cái lão già này, thật sự còn có mặt mũi đến đây tham gia đại hội thể thao của bạn nhỏ?
“Tôi không khát.” Lộ Chỉ nhướng mày, hỏi: “Chú Tần, chú đến đây làm gì?”
“Tới xem cháu thi đấu.” Tần Tư Hoán lui về phía sau hai bước, đặt bình nước sang một bên, giơ tay chỉ bạn học đang đứng phía trước: “Nhìn xem dáng người tiểu Chỉ cao như thế, có phải là lớn lên hay không.”
Lộ Chỉ nhìn theo ngón tay hắn nhìn bạn học phía trước.
Người đứng đầu tiên có hơi lùn hơn cậu, ừ, đây cũng không có vấn đề gì.
Bạn học đứng thứ hai cũng không phải là rất cao.
Nhưng mà bạn học thứ ba ——
Bạn học thứ ba, dáng người cao ít nhất là 1m80.
Lộ Chỉ năm nay 16 tuổi cao 1m73, còn lùn hơn bạn học này 7cm.
Lộ Chỉ hơi hiểu ý của Tần Tư Hoán.
Lão chó già này dám cười nhạo cậu, dám nói cậu lùn.
Lộ Chỉ nghĩ ở trong lòng, tại sao lại có người đáng ghét như vậy.
“Vậy chú tự mình nhìn đi.” Lộ Chỉ tức giận nói.
Rất nhanh đã đến lượt bạn học đứng thứ ba trước Lộ Chỉ nhảy xa, bởi vì lời Tần Tư Hoán nói vừa rồi, Lộ Chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu ta.
Cậu muốn nhìn thử, với dáng người kia thì có thể nhảy được bao xa.
Cậu tức giận đến mức kéo mũ thấp xuống, mũ lưỡi trai che khuất cả gương mặt, ánh mặt trời cũng không chiếu vào người nữa.
Tần Tư Hoán khoanh tay đứng bên cạnh, mắt cong lên, hắn nhìn thành tích của bạn học kia, nói: “Ồ, nhảy được 1m05, cũng rất xa nha.”
Lộ Chỉ hung dữ trừng mắt liếc nhìn hắn, nói: “Tôi có thể nhảy được 2m05 đó.” Dừng một chút, cậu lại nói: “Dáng người cao thì có làm sao, sức bậc của tôi rất lớn, cũng có thể nhảy được rất xa nha.”
Tần Tư Hoán nâng tay, vỗ một cái ở trên vành, “Được, chú tin cháu.”
Lúc này đến lượt Lộ Chỉ nhảy xa.
Thầy giáo đứng một bên cầm bảng điểm ghi kết quả, Lộ Chỉ hít sâu một hơi, cố hết sức chạy lên.
Cậu đạp lên vạch đích, hít sâu, cong gối, chân dùng sức, bắp chân cơ bắp nổi lên, dồn hết sức nhảy về phía trước.
“Hai mét bảy.” Thầy giáo đọc kết quả lên.
Mấy bạn học đứng xung quanh đều ồn ào lên, cái khoảng cách này thật sự có hơi xa.
Lộ Chỉ lúc nhảy vào hố có hơi đứng không vững, lão đảo ngã về phía trước, mũ lưỡi trai cậu đội trên đầu, lúc nhảy xa cũng đã rớt xuống.
Tần Tư Hoán khom lưng nhặt mũ lên.
Đợi Lộ Chỉ đứng vững, ra khỏi hố, cậu còn chưa lên tiếng, Tần Tư Hoán đã đem mũ đội lên cho cậu, còn cẩn thận dặn dò: “Đừng quá sức, trời hôm nay rất nóng.”
Lộ Chỉ phồng má, cậu vươn một ngón tay chọc chọc Tần Tư Hoán: “Chú, cách xa tôi một chút.”
“Này?” Tần Tư Hoán cảm thấy hiếm lạ: “Bạn nhỏ vẫn còn giận hả?”
Lộ Chỉ tức đến muốn đạp hắn một cái, “Chú đừng có luôn gọi tôi là bạn nhỏ có được không, tôi đã được mười sáu tuổi, dáng người rất cao đó, chú Tần.”
Tần Tư Hoán giống như suy tư liếc nhìn cậu, mắt đen thâm trầm, sau một lúc lâu mới nói: “Được.”
Mười sáu tuổi, đúng là không còn nhỏ.
Lộ Chỉ ngạc nhiên, sau hôm nay hắn dễ nói chuyện vậy, cậu há miệng thở dốc, vừa muốn nói gì đó, Tần Tư Hoán lại nói: “Không phải cháu còn năm hạng mục nữa sao?”
“Làm sao chú biết được?”
“Vừa rồi nghe mấy bạn học của cháu nói, nên chú nghe được.”
“Vâng.” Lộ Chỉ cũng không phải là rất tò mò, nhưng mà theo lẽ phép cũng nên hỏi một câu.
“Không ngờ được cháu lại hăng hái như thế.” Tần Tư Hoán liếc nhìn thầy hiệu trưởng đang ngồi trên kháng đài, thầy hiệu trưởng đang ngồi cạnh mấy bạn học trên chỗ cao nhất, “Lớp cháu không ai tham gia sao, sao chỉ có mình cháu báo danh?”
Lộ Chỉ sờ sờ cằm, “Mọi người đều muốn học tập, không muốn lãng phí thời gian tham gia đại hội thể thao.”
Tần Tư Hoán còn muốn nói gì đó, nhóc con đã cắt ngang lời hắn: “Cháu còn phải chạy 400m, đi trước nha.”
Lần này Tần Tư Hoán đến đây chính là muốn nhìn xem đại hội thể thao của trường Lộ Chỉ, Nhất Trung lại gửi thư mời cho hắn, còn cố ý an bài ba học sinh ở bên cạnh giải thích cho hắn.
Hắn lười nghe, cho ba học sinh kia đi chơi, tự mình lại xem Lộ Chỉ nhảy xa.
Lại tình cờ nghe người khác nói, Lộ Chỉ tham gia sáu hạng mục.
Hắn cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Nên nói tính tình Lộ Chỉ tốt, hay là nên nói ủy viên thể dục ức hiếp người.
Tần Tư Hoán cũng không hề phát hiện mình đã gia nhập vào nhóm người có cùng suy nghĩ, hắn cà lơ phất phơ đi theo phía sau Lộ Chỉ, nhìn cậu tham gia chạy 400m.
Lộ Chỉ chạy vòng nào cũng có thể nhìn thấy Tần Tư Hoán đứng một bên nhìn cậu như Diêm Vương, ánh mắt phức tạp nhìn cậu, làm cho cậu cảm thấy cái lưng tê rần, không được thoải mái cho lắm.
Cậu có cảm giác, ánh mắt Tần Tư Hoán nhìn cậu không hề có ý tốt.
Tuy rằng lời lúc nãy Tần Tư Hoán nói với cậu, cũng đã ôn hòa hơn, nhưng mà ánh mắt của người đàn ông luôn âm u, trong mỗi cái nháy mắt, Lộ Chỉ luôn có cảm giác, Tần Tư Hoán muốn lột da cậu để nuốt vào bụng.
*
Hôm sau là đến trận đấu bóng rỗ, lớp 1 đấu với lớp 4.
Lớp 4 đánh bóng rỗ rất giỏi, Lộ Chỉ ở thế tấn công, lúc ném bóng vào rỗ nhìn rất xinh đẹp, mấy cô gái đứng bên cạnh sân bóng rỗ không ngừng hét lên.
Tần Tư Hoán theo thường lệ đến Nhất Trung để xem.
Hắn đứng trong một đám học sinh trung học, nhìn rất chói mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
- ----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Dịch này mọi người ở nhà làm gì???
Riêng tui học, học và học!!! Chán chả muốn nói..