Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau


Tần Tư Hoán từ phía sau cây đi ra ngoài.

Đầu xuân, hoa trong vườn đều nở rộ, Lộ Chỉ đứng bên cảnh đẹp đó, tay trái nắm lấy tay nhỏ của Điềm Điềm, tự mình cong lưng nhẹ giọng nói chuyện.

Tần Tư Hoán không được tự nhiên giơ tay, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ.”
Hắn mới được Lộ Chỉ khen.

Lộ Chỉ khen hắn —— trên đời này ba lớn là ôn nhu nhất, dũng cảm nhất, cũng là người yêu thương chúng ta nhiều nhất.

Tần Tư Hoán nghĩ mặt dù da mặt mình dày nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà trong lòng lại mềm mại đến rối tinh rối mù, tràng đầy ngọt ngào.

Lộ Chỉ ngẩng đầu, mắt đào hoa nhìn qua, lúc nhìn thấy Tần Tư Hoán đang đi đến, đôi mắt sáng lên, giọng nói cũng rất vui vẻ: “Chú, anh đã về rồi!”
Nhóc con nay đã trở thành chàng trai đáng yêu, khi nhìn thấy hắn, cậu liền buông tay đang nắm tay Điềm Điềm ra, chạy chậm về phía bên này.

Cậu vươn hai tay ra, ôm lấy eo của Tần Tư Hoán, ngẩng mặt, cô nâng cao, hôn mạnh một cái trên má hắn, mềm mại nói: “Rất nhớ anh đó.”
“Sao lại ngoan như vậy.” Tần Tư Hoán cười một tiếng, cũng cúi đầu hôn hôn môi cậu: “Hôm nay ở nhà đã làm gì?”
Lộ Chỉ bình thường đều là vẻ kiêu ngạo hay thẹn thùng, đa số thời gian đều rất ít thể hiện tình cảm như thế.

“Em không có làm gì hết!” Lộ Chỉ mở to hai mắt bảo đảm, “Thật đó.”
Tần Tư Hoán xoa xoa gương mặt cậu, không quá tin tưởng: “Hửm? Lần trước em mừng anh về nhà, là bởi vì đã mời Sầm Tề Viễn đến nhà ăn cơm.”
Lộ Chỉ bất mãn phản bác lời hắn: “Không phải em mời anh ta.

Là do anh ta đến đây để tặng quà cho Mật Mật và Điềm Điềm, em cũng đâu thể đem khách đuổi đi được?”
Nói đến Sầm Tề Viễn, Tần Tư Hoán liền nhăn mày.

Sầm Tề Viễn tuy rằng đã nói là sẽ không theo đuổi Lộ Chỉ nữa, nhưng Tần Tư Hoán lại cảm thấy lời hắn nói không thể tin tưởng được.

Sầm Tề Viễn tiếp cận với Lộ Chỉ là có âm mưu không chính đáng, muốn câu dẫn Lộ Chỉ!
Lộ Chỉ thấy sắc mặt hắn trầm xuống, vừa buồn cười lại cảm thấy hạnh phúc.

Tần Tư Hoán ghen, tức là rất dễ ý đến cậu.

Chỉ là, lão chó già này hình như cái gì cũng ghen được.

Mật Mật với Điềm Điềm đều có đôi mắt xinh đẹp giống như là Lộ Chỉ, đứng trong vườn, ngẩng đầu nhìn hai ông ba của mình nói chuyện.

Hai đứa nhỏ đã hơn một tuổi rồi, có thể nói được vài từ.


Mật Mật là con trai, lá gan cũng lớn hơn, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn ba lớn rồi nhìn ba nhỏ, nãi thanh nãi khí nói: “Ba lớn hôm nay ba nuôi nói với chúng con, ba nuôi có một cái kịch bản muốn cho ba nhỏ.

Nhưng bởi vì cảnh quay là ở trong núi, thời gian quay phim rất lâu, ba nhỏ liền nói, hôm nay là ngày cuối ở với với ba lớn, ngày mai là phải đi học rồi, học xong thì sẽ đi đóng phim.”
“Ba nhỏ còn nói, trong nhà của ba nuôi có chú Du còn giỏi hơn cả ba lớn.” Điềm Điềm nói thêm: “Ba nuôi nói, ba lớn nghe được nhất định sẽ tức giận.”
Mật Mật gật đầu: “Điềm Điềm nói rất đúng.”
Tần Tư Hoán cúi đầu, nhíu mày hỏi: “Ngày mai đến trường, sau đó đi đóng phim?”wattpadtien161099
“Lâu Hàn nói có một cái kịch bản rất thích hợp với em, chứ em đâu có……” Lộ Chỉ ánh mắt mông lung, túng túng nói: “Em chỉ là, rất muốn đi đóng phim mà thôi.”
Lộ Chỉ cũng có hơi áy náy.

Từ lúc sinh Mật Mật với Điềm Điềm cho đến giờ, cậu với Tần Tư Hoán chung đụng thì ít mà xa nhau thì nhiều.

Năm hai đại học bởi vì cậu sinh con mà phải nghỉ một thời gian rất dài, sinh con xong liền phải về trường để học bù, còn phải kéo dài thời gian để thi lại.

Năm hai đa số là bài chuyên ngành, Lộ Chỉ tuy rằng lúc học cũng không phải là tập trung hết sức, nhưng mà như thế cũng rất mất thời gian.

Cậu còn không có thời thời gian để nghỉ ngơi, nói chi về nhà.

Tần Tư Hoán ở thành phố L để chăm con, lâu lâu sẽ dẫn bọn nhỏ đến Bắc Kinh để thăm cậu, cậu có thời gian cũng sẽ quay về thành phố L.

Nhưng mà thời gian gặp nhau để quá ít.

Nghề diễn viên chính là như thế, Lộ Chỉ vì đóng phim, phải đi đến rất nhiều địa điểm, không thể thường xuyên ở nhà.

“Bảo bảo,” Tần Tư Hoán duỗi tay ôm lấy cậu, đem mặt vùi vào cổ của Lộ Chỉ, “Năm trước em muốn tham gia một cái tống nghệ, cho đến lúc nghỉ đông mới ở nhà được 20 ngày.”
Lộ Chỉ nghe xong rất áy náy, cậu nhẹ giọng nói: “Em hứa với anh, đóng phim xong liền trở về.

Về nhà ngày nào cũng ở bên cạnh anh có được không?”
“Vậy thì em mỗi ngày phải gọi video với anh.” Tần Tư Hoán cũng biết điểm mấu chốt của Lộ Chỉ, thấy cậu đau lòng, liền nói: “Mỗi ngày phải gửi ảnh cho anh, không được nhìn mấy anh đẹp trai khác.”
Mật Mật với Điềm Điềm nhìn thấy bộ dáng cô dâu nhỏ của ba lớn: ……
“Dạ, mỗi ngày đều sẽ chụp ảnh gửi cho anh.” Lộ Chỉ gật đầu, giơ tay sờ sờ đầu hắn, “Thất sự em cũng không nỡ xa chú, chờ em quay thêm mấy bộ phim nữa, em cũng sẽ làm giống như là Lâu Hàn, chuyển sang làm đạo diễn, sau đó chỉ đóng phim ở thành phố L, không đi đâu nữa.”
Tần Tư Hoán cũng ở trong lòng nghĩ như thế, hắn không thích Lộ Chỉ bị người khác nhìn, tính chiếm hữu của hắn rất lớn, cũng rất ghét người khác nói thích Lộ Chỉ của hắn.

Nhưng hắn cũng rất tôn trọng Lộ Chỉ, không muốn trói buộc cậu: “Không sao, em muốn làm cái gì cũng được, không cần phải vì anh mà thay đổi.”
Lúc trước hắn từng nghĩ là khóa chân của Lộ Chỉ lại, đem cậu nhốt trong địa bàn của mình, bẻ gãy đôi cánh của cậu, làm cho cậu chỉ có thể ở bên hắn.

Nhưng mà hiện tại hắn chỉ muốn Lộ Chỉ được vui vẻ.

Bởi vì Lộ Chỉ yêu hắn, ôn nhu đối với hắn, cho hắn một gia đình hoàn chỉnh.


Lộ Chỉ hé miệng thở dốc: “Em không phải vì anh nha……”
“Hả?” Tần Tư Hoán ngẩng đầu.

Lộ Chỉ giải thích: “Em nói em muốn chuyển qua làm đạo diễn, không phải là vì anh..”
Tần Tư Hoán trong lòng như bị đâm một dao, không phải là vì hắn? Hắn lại không tin được nói lại một lần nữa: “Hả?”
Bảo bối nhỏ không phải là vì hắn sao?!
Lộ Chỉ gãi gãi đầu, cười: “Là bởi vì trong lòng em có rất nhiều cốt truyện, em không muốn nhờ người khác viết kịch bản, mà muốn tự mình viết, giống như là Lâu Hàn vậy, tự viết tự quay.”
Tần Tư Hoán cảm thấy bảo bối nhỏ của hắn, bị Lâu Hàn dạy hư rồi.

Nhưng mà tiểu Lộ có suy nghĩ như thế, hình như càng làm cậu có mị lực hơn, làm người khác không thể rời xa được.

Mắt cậu sáng lên, là cảnh đẹp nhất trong đời Tần Tư Hoán nhìn thấy.

“Mặc kệ bảo bảo muốn làm vái gì, anh đều sẽ ủng hộ em.” Tần Tư Hoán nói.

*
Khai giảng xong Lộ Chỉ càng bận rộn hơn, Trương Cập đã một khoảng thời gian dài không xếp hoạt động cho cậu.

Chỉ có một lần tham gia tống nghệ.

Bộ phim điện ảnh 《Vấn tội》của Lâu Hàn được công chiếu, ở trên mạng nhận được rất nhiều lời khen, đạt được kỷ lục của phòng vé.

Lợi nhuận của phim đã được 1 tỷ.

Lộ Chỉ năm đó được mời đi dự liên hoan phim, nhưng bởi vì có thai, nên cậu không thê tham gia.

Lâu Hàn bằng bộ phim này đã nhận được rất nhiều giải thưởng, nhưng đến lúc nhận giải, Lâu Hàn lại không đến.

Trong giới nói《Vấn tội》 ước chừng là bộ phim điện ảnh rất thần kỳ, rõ ràng là rất nhanh nổi tiếng và có giải, nhưng mà khi trao giải đạo diễn với nam chính lại không đến.

Kịch bản mới của Lâu Hàn có đề tài là thời dân quốc.

Lộ Chỉ có đôi khi cũng hơi tò mò, Lâu Hàn rốt cuộc đã trải qua những gì, tại sao hắn lại biết viết kịch bản, đóng phim, hình như còn biết cả vẽ tranh.

Năm ba học kỳ 1 nội dung học rất nhiều, khoa biểu diễn cũng có rất nhiều sinh viên đi đóng phim, còn truyền ra thông tin có cô gái được bao / dưỡng, trong lớp cũng có rất nhiều người trốn học để đi đóng phim.

Lộ Chỉ cũng rất nổi tiếng, fans trên Weibo đã hơn một ngàn vạn, cũng đã nhận mấy đại ngôn có danh tiếng, còn có rất nhiều đạo diễn tung cành ôliu để mời cậu tham gia đóng phim.


Thậm chí còn có đạo diễn ra giá rất cao, so với người đang rất nổi còn cao hơn.

Trương Cập hết sức vui mừng, ngẫu nhiên ở Tinh Vũ cũng có thấy Khương Thời Ngạn, đều phải âm dương quái khí nói một tràng lời khen với Lộ Chỉ.

Lộ Chỉ không bận giống như mấy bạn học trong lớp, đa số thời gian cậu đều giành cho việc học, đi theo giáo sư để học, rồi đọc thêm sách về đạo diễn.

Cậu tin tưởng chỉ cần mình nắm chắc kỹ thuật biểu diễn, cố gắng rèn luyện, so với cái gì cũng đều hữu ít hơn.

Trong khi bạn cùng tuổi còn vì một vai diễn mà bôn ba, cậu đã có thể tự do để chọn kịch bản mà mình thích, thậm chí còn có thể ra yêu cầu với đạo diễn.

Khương Thời Ngạn vẫn như cũ là không nổi cũng không chìm, hắn lớn lên cũng bình thường, không phải vẻ đẹp nhiều người thích, hơn nữa có rất nhiều nhân vật hắn diễn không được tốt, đa số hắn điều đóng vai nam 3, rồi nam 6, nam 7.

Đào Đông năm ba đã dọn ra ngoài ở chung với Phạm Thiên Nhụy, lúc Lộ Chỉ đi dọn đồ giúp Đào Đông, Khương Thời Ngạn cũng đang ở ký túc xá.

Lúc đó đang là tháng 5, hoa sẽ với hoa lan nở rộ trước ký túc xá.

Khương Thời Ngạn vẫn mặc đồ không còn keo kiệt nữa, trên chân cũng mang giày đang rất thịnh hành, hắn nhìn thấy Lộ Chỉ và Đào Đông cũng không thèm chào hỏi, liếc mắt nhìn hai người một cái rồi xoay người rời đi.

Đào Đông nhỏ giọng nói với Lộ Chỉ: “Khương Thời Ngạn lúc đang quay một bộ phim, không biết tại sao lại đắc tội đạo diễn, sau đó cậu ta lại nháo lên muốn đổi người đại diện.”
“Hả?” Lộ Chỉ cảm thấy chuyện này hình như rất quen, năm đó hình như Khương Thời Ngạn cũng yêu cầu đổi người đại diện.

Đào Đông lắc đầu, thở dài: “Tôi nghe nói, cậu ta muốn leo lên giường của đạo diễn, để có được một vai tốt.”
Lộ Chỉ chớp mắt: “……?”
Đào Đông thấy cậu không tin, nói nhỏ bên tai cậu: “Cậu ta a, chính là nhìn ai cũng không vừa mắt, cũng không tin người ta không đi lối ngầm.

Cậu còn nhớ chuyện Diệp Chu Ngạo không, hắn chuyển chuyên nghiệp, lúc đó cậu ta ở trường không lo học, mà chỉ lo nói mấy chuyện đó thôi đó.”
Lộ Chỉ thật sự không nhớ lắm, cậu mỗi ngày đều lo học, lúc rảnh thì gọi video cho Tần Tư Hoán, làm gì có thời gian mà suy nghỉ mấy chuyện đó.

“Diệp Chu Ngạo không phải đã nói, cậu là dựa vào mông mới được đi đóng phim sao.

Khương Thời Ngạn vậy mà cũng tin, liền đi quyến rũ đạo diễn, nhưng đạo diễn kia là thẳng nam sắt thép, bị cậu ta làm ghê tởm đến nôn ra.” Đào Đông thổn thức, “Rõ ràng kỹ thuật biểu diễn của cậu ta cũng rất tốt, tại sao lại chọn đi con đường đó chứ.”
Lộ Chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt: “Cái này……”wattpadtien161099
“Cậu ta chính là không yên phận.” Đào Đông không nói nữa, “Tiểu Chỉ, chúng ta đi thôi.”
Sau khi nghỉ hè, Lộ Chỉ liền đến đoàn phim để đóng phim.

Địa điểm đóng phim là ở trong núi, tín hiệu không được tốt, trong núi còn có rất nhiều muỗi, buổi tối lúc ngủ nếu có nhang muỗi thì còn đỡ, nhưng buổi sáng lúc đóng phim thì nhất định phải phun thuốc đuổi muỗi.

Cảnh quay buổi tối đã xong, Lộ Chỉ với Lâu Hàn vừa trở về chỗ ở, điện thoại hai người liền vang lên cùng lúc.

Lộ Chỉ lấy điện thoại ra, ngồi trước của phòng với ánh đèn màu vàng, tiếng ve kêu hết lần này đến lần khác, dưới chân là mặt đất ẩm ướt.

Là Tần Tư Hoán gọi video đến.

Lộ Chỉ nhấn đồng ý, Lâu Hàn cũng đã đến chõ khác nghe điện thoại.

Gương mặt Tần Tư Hoán xuất hiện trên màn hình, tín hiệu rất không tốt, tiếng nói của hắn cũng đứt quãng, Lộ Chỉ nghe thấy hắn nói: “Bảo, bảo…… Bối, nhớ, nhớ, nhớ anh…… Không?”

Lộ Chỉ nghe xong rất muốn cười, cậu nói: “Không thèm nhớ anh đâu.”
Trên thực tế là nhớ muốn chết rồi.

Cũng không biết Tần Tư Hoán có nghe rõ không, hình ảnh trong video đứng im rất lâu, Lộ Chỉ quơ quơ điện thoại, nghĩ thầm cái tín hiệu này như thời cổ đại vậy.

Nhưng mà ngay sau đó, giọng nói của Tần Tư Hoán liền vang lên bên tai cậu: “A, không nhớ anh hả?”
Lộ Chỉ theo bản năng nâng mắt nhìn.

Bởi vì là trên núi, trước cửa nhà chỉ treo có một cái bóng đèn, mấy chỗ ở xa không nhìn thấy được.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng trong bóng đêm, Tần Tư Hoán một bên nắm tay Mật Mật, một bên nắm tay Điềm Điềm, Kiều Định đang cầm vali đứng ngoài hàng rào tre.

Lộ Chỉ ngẩn ngơ, sao hắn, sao hắn lại đến đây?
Rõ ràng mấy ngày trước lúc gọi video, Tần Tư Hoán còn nói là nghỉ hè phải đi công tác, nói cậu yên tâm mà quay phim.

Tần Tư Hoán cong lưng, thấp giọng nói vài câu với Điềm Điềm và Mật Mật, sau đó vỗ vai hai đứa nhỏ, nói: “Đi thôi.”
Hai bạn nhỏ dùng đôi chân ngắn của mình chạy đến bên cạnh Lộ Chỉ, la to muốn thủng trời: “Ba nhỏ!”
Lộ Chỉ chạy nhanh đến đem hai đứa nhỏ ôm vào trong lòng, cậu ngẩng đầu hỏi Tần Tư Hoán: “Chú, sao anh lại đến đây?”
Lâu Hàn đúng lúc nói chuyện với Du Ninh Thận xong, hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy được hình ảnh ấm áp này.

Tần Tư Hoán cúi người, nhìn vào mắt Lộ Chỉ, ôn nhu nói: “Sợ bảo bảo nhớ anh, nên đến để thăm ban, bảo bảo có vui không?”
Lâu Hàn: “!!!”
Quả chanh ở trên cây chanh! Ở dưới cây chanh là em và anh!
Đậu!
Cái tình yêu này ngọt đến mức muốn sâu răng luôn rồi!
Rõ ràng điện thoại của hắn với Lộ Chỉ vang lên cùng một lúc, nhưng mà Lộ Chỉ vừa nhận điện thoại xong, liền thu được một người đàn ông và hai đứa nhỏ!
Còn hắn, ngay cả mùi của con chó Du Ninh Thận còn chưa ngửi được.

Lâu Hàn cúi đầu, tức giận mà nhắn tin cho Du Ninh Thận: “Đồ chó.”
Bởi vì tín hiệu không tốt, lát sau mới nhận được tin nhắn trả lời.

Lâu Hàn mở giao diện trò chuyện ra
Du tiên sinh: “?”
Lâu Hàn: ……
Tan nát cõi lòng.

Lâu Hàn tiếp tục nhắn thêm một tin: “Sau này anh đừng gọi điện thoại cho em nữa.”
Du tiên sinh: “??”
Lâu Hàn còn đang tức giận, liền nghe thấy Lộ Chỉ hỏi: “Nhưng mà lần trước không phải anh nói, anh phải đi công tác sao? Đến đây để thăm em, liệu có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
Lâu Hàn vội vàng đồng ý: “Đúng vậy, Tần tiên sinh thật sự không cần phải đến đây.”
Ngay sau đó, Lâu Hàn nghe được Tần Tư Hoán nói: “Muốn tạo cho bảo bảo một bất ngờ, không muốn đi công tác.”
Giọng nói người đàn ông rất ôn nhu, mỗi câu nói ra đều giống như là đang dỗ dành.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận