Cung Loạn Thanh Ti

Vừa về tới khách điếm, Thanh Sanh đã phân phó tiểu nhị đi lấy hai thùng nước nóng. Nước nóng đổ vào chậu gỗ, dùng cho Trữ Tử Mộc ngâm chân. Hàng tháng, cứ mỗi khi tới nguyệt sự, Trữ Tử Mộc đều không được thoải mái, tay chân thường bị lạnh. Thời gian này được Thanh Sanh chăm lo chu toàn cũng khá hơn xưa, nhưng cả tháng nay nàng ngày nào cũng theo Thanh Sanh ra ngoài, tiết trời giữa đông lại rét căm, sợ rằng nguyệt sự lần này sẽ khó chịu không ít đây.
Thanh Sanh quỳ gối trên đất, nhẹ nhàng tưới nước ấm lên mu bàn chân Trữ Tử Mộc. Nước ấm khiến cho nàng thoải mái thả lỏng, gương mặt phủ một tầng mồ hôi mỏng, hồng đượm kiều diễm động lòng người. Nàng nhìn người đang quỳ trên đất rửa chân cho mình, từ trên nhìn xuống chỉ thấy được chân mày sắc nét cùng sống mũi cao thẳng, không khỏi nhớ tới cảnh tượng năm ấy ở Mộc Hà cung, cũng là người này, quỳ gối rửa chân cho mình. Dung nhan hiện ý cười, "Chân bổn cung đau nhức, ngươi xoa bóp một chút đi", cũng là lời nói của năm xưa, Trữ Tử Mộc nâng bàn chân còn đang ẩm ướt gác lên vai Thanh Sanh.
Thanh Sanh trừng mắt mím môi ném cho người kia một tia dọa dẫm, rồi lại để bàn chân nàng trên đùi mình, nhẹ nhàng lau khô. Xong xuôi, nàng ngồi tới bên mép giường, mười ngón thon dài chăm chú xoa bóp chân ngọc, toàn tâm toàn ý. Trữ Tử Mộc chống tay ngả người, cảm nhận lực đạo vừa phải khiến nàng thoải mái, bàn chân được vuốt ve xoa bóp khiến cho nàng nhớ tới thời gian ấy nàng thất thế bị cấm túc Mộc Hà cung, thời gian như nước chảy, đã qua mấy năm rồi. Trong lòng nổi lên hứng thú, mũi chân không an phận trong bàn tay người kia, trượt tới lần theo vạt áo trước ngực nàng, muốn xông vào.
"Đừng làm rộn, mai tới nguyệt sự rồi, sẽ không thỏa mái đâu a", Thanh Sanh bắt lại bàn chân đang quấy rối của nàng, lại chuyên tâm thành thực xoa bóp.
"Không phải người ta nói... trước nguyệt sự, làm chuyện kia sẽ rất thoải mái sao...", Trữ Tử Mộc cắn cắn môi, con ngươi hổ phách mang theo tia câu dẫn liếc qua Thanh Sanh.
"Chuyện gì? Chuyện kia sao! Là ai nói?", Thanh Sanh lơ đãng nghĩ nghĩ, nhận ra ý tứ trong lời của người kia cũng không hỏi ngượng ngùng, liền thả bàn chân nàng xuống chăn, đứng dậy đi ra cửa, "Ta đi gọi tiểu nhị mang nước ấm tới cho ngươi tắm qua".
Có ánh mắt phượng đang hung hăng liếc tới nàng, mang theo sát ý cùng với bất mãn.
Bồn gỗ dài rộng đặt một góc trong phòng, hơi nước bốc lên nghi ngút, khiến cho cả gian phòng tràn ngập khói sương. Thanh Sanh giúp Trữ Tử Mộc cởi hết y phục, bế nàng đặt vào trong bồn gỗ, lấy ra khăn lụa giúp nàng chà lau thân thể.
"Vào đây đi", Trữ Tử Mộc cúi đầu nói nhỏ, vành tai có chút hồng lên.
"Cái gì?", Thanh Sanh ngẩng đầu, thấy gò má thấp thoáng của nàng đã nhiễm thủy ý mà trở nên hồng đượm, ánh mắt mềm mại chất chứa mị ý, nhưng rồi cũng chỉ nói, "Đừng nháo, mấy hôm nay đã rất mệt mỏi rồi", rồi nàng lại cúi đầu, tiếp tục giúp người kia lau rửa thân thể. Trữ Tử Mộc thấy nàng như thế cũng không nói gì thêm, ánh mắt lạnh đi, ảm đạm mấy phần.
Tắm xong, Thanh Sanh lại thay nàng lau khô thân thể, bế nàng đặt lên trên giường. Trữ Tử Mộc vòng tay ôm lấy cổ Thanh Sanh, dung nhan mỹ mạo vô song kề bên sườn mặt nàng, đầu lưỡi vươn ra khẽ phác theo đường vành tai, khiến cho nàng cũng khó tránh khỏi cảm giác ngứa ngáy. Đặt Trữ Tử Mộc lên giường, hai tay chống hai bên người nàng, từ trên nhìn xuống, Thanh Sanh hỏi, mang theo vài phần hài hước vài phần bất đắc dĩ, "Thật sự muốn tới vậy sao?", câu hỏi khiến cho Trữ Tử Mộc đỏ mặt, nhưng lại giận quá hóa thẹn, "Muốn cái gì? Không muốn, một chút cũng không muốn!", rồi liền xoay người, đưa lưng về phía Thanh Sanh, tuyệt nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với nàng.
Thanh Sanh khẽ thở dài, thay người còn đang giận dỗi đắp kín chăn, lúc này mới bước tới bồn gỗ thay nước cởi y phục, tắm rửa qua một phen. Trữ Tử Mộc trộm quay đầu nhìn lại, thấy được bờ vai thon xuôi, làn da dù có vết sẹo mờ nhạt chằng chịt, cũng chẳng ảnh hưởng đến vẻ mê người của thân thể nàng.
Thanh Sanh tắm xong, khoác lên người một cỗ trung y mỏng nhẹ, cho tiểu nhị dọn dẹp qua. Đêm đã khuya, bên ngoài ánh trăng sáng rõ, trong phòng nến đỏ vừa mới tắt. Bên nhau đã lâu, cả hai người cũng đã nhiễm phần khí tức của người kia, sau khi tắm rửa lại càng thanh khiết, tựa như có thể dễ dàng hòa vào thành một. Trữ Tử Mộc vẫn nhất quyết xoay lưng về phía Thanh Sanh, chân tay hẳn là đã lạnh như băng rồi.
Thân nhiệt của Thanh Sanh khá cao, dù là mùa đông nhưng tay chân vẫn ấm áp. Nàng bắt lấy tay Trữ Tử Mộc, bao bọc nó trong lòng bàn tay mình, thản nhiên nhẹ giọng, "Vẫn còn tức giận sao?".
Trữ Tử Mộc không lên tiếng trả lời. Từ khi nhìn thấy phó văn báo tang ở Tây Đô cho tới nay đã là mấy tháng, nhưng hai người chưa hề có một lần thân cận nào, chính là nàng đã bị Thanh Sanh bỏ mặc mấy tháng rồi. Hôm nay nàng tốn sức câu dẫn, mà người kia trước sau cũng chỉ thờ ơ thản nhiên, cứ nghĩ tới việc mình đã trở thành vô vị nhạt nhẽo, không thể gợi lên hứng thú trong nàng, tâm trạng Trữ Tử Mộc liền trầm xuống, không thể không tức giận.
"Ngủ rồi sao có thể vẫn còn lạnh như vậy? Lùi lại gần đây một chút", Thanh Sanh thản thở, kéo nàng về vào trong vòng tay mình, nhưng Trữ Tử Mộc giãy giụa muốn tránh xa nàng, lời nói ra mang theo giọng mũi nồng đậm, "Một mình ta cũng đủ ấm áp, lại phải cần đến ngươi?".
"Tử Mộc...", Thanh Sanh dịch lại áp sát sau lưng Trữ Tử Mộc, nhẹ giọng nỉ non, khiến cho cả người nàng đã muốn chảy ra thành nước.
"Tử Mộc...", thanh âm mang cỗ ẩm ướt ấm nóng tràn vào tai Trữ Tử Mộc, khiến nàng nhanh chóng cảm thấy thân thể này đã không còn thuộc về mình nữa rồi.
"Một mình nàng đủ ấm áp, có thêm ta lại càng ấm áp hơn, không tốt sao?", Thanh Sanh vừa mị mị hoặc hoặc nói, bàn tay đã vừa luồn vào trong trung y, trượt tới phủ trên cỗ no đủ mềm mại của Trữ Tử Mộc, xúc cảm đánh tới đột ngột khiến cho nàng khẽ than thở.
"Cố Thanh Sanh... ngươi... vừa nãy là ngươi không muốn...", từ ngữ đứt quãng, hơi thở cũng nhanh chóng trở nên gấp gáp, vốn là muốn đẩy tay nàng ra, cuối cùng lại thành vô thức giữ tay nàng lại, tùy ý để nàng vuốt ve xoa nắn.
"Tử Mộc, muốn không?", bàn tay đã chậm rãi trượt xuống, vẽ loạn trên bụng dưới của Trữ Tử Mộc, khiến cho nàng khó nhịn mà quay người vòng đôi chân kẹp quấn lấy eo mình, bắt lấy ngón tay đang đốt lên từng đoàn lửa, eo thon khẽ vặn vẹo, "Muốn... muốn...".
Một cỗ ấm áp chảy xuống, Trữ Tử Mộc cảm thấy có gì đó không đúng. Thanh Sanh đứng dậy đốt lên cây nến, nhìn tiết khố đã nhiễm chất lỏng đỏ tươi, liền giúp nàng thay tiết khố, xong xuôi mới lại tắt nến lên giường, vỗ vỗ sau lưng nàng, ngữ điệu rõ ràng là dỗ dành, "Được rồi, ngủ thôi". Lúc này Trữ Tử Mộc mới chịu an ổn, khẽ cười cười, cũng liền nhắm mắt ngủ say.
Sáng sớm, Thanh Sanh rời giường thu xếp chu toàn, làm sẵn cho Trữ Tử Mộc một bình nước nóng, dặn tiểu nhị làm cơm đưa lên phòng, lại phân phó Lâm Hà canh giữ trước cửa. Tự mình đánh xe ngựa tới, vừa lúc cửa cung đỏ thắm mở ra, mấy tên quan binh đầu lĩnh thấy nàng ngày nào cũng đúng giờ này mà tới, liền trêu chọc, "Tiểu tử ngươi thật có thiên phú, đáng ra nên cất nhắc để ngươi làm đầu lĩnh gác cổng mới phải". Thanh Sanh chỉ cười nhạt, không lâu sau nhìn thấy một cỗ kiệu từ trong đi ra, lờ mờ có thể nghe được đây là cung nữ xuất cung, còn đang bàn tán vài chuyện xảy ra trong cung thời gian dần đây.
Nội lực nàng mạnh mẽ, thính lực cũng hơn người thường, khi chuyên chú nhất định sẽ không bỏ sót một âm thanh dù chỉ là nhỏ nhất, hơn nữa nàng đã quá quen thuộc với khí tức của Đoan Nhược Hoa, chỉ cần là nàng, nhất định sẽ không thể không nhầm lẫn.
"Tiểu tử, nếu như người ngươi đợi không đến, không lẽ ngươi sẽ đợi cả đời hay sao?", ngay cả tên quan binh kia cũng không khỏi bội phục sự kiên nhẫn đến cố chấp của nàng, trên đời này có ai cứ mỗi khi cửa cung mở liền có mặt đợi ở đây, đợi hết một ngày cho tới khi cửa cung đóng mới rời đi chứ? Một ngày thì không nói, nhưng người này đã qua rất nhiều ngày rồi, cho tới nay là gần ba tháng, lại còn trong tiết trời đại hàn thế này, quả thực là hiếm thấy.
"Người ta đợi chắc chắn sẽ đến", Thanh Sanh vẫn chỉ dán mắt vào cửa cung, chắc chắn sẽ là như thế. Nếu không phải trước kia đã hứa với Trữ Tử Mộc, nàng cũng đã tự mình xông vào hoàng cung, tìm cho bằng được Đoan Nhược Hoa rồi. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể đợi mà thôi.
Hoàng hôn dần buông, sắc trời ảm đạm, từng trận gió lạnh thổi qua không ngừng. Thanh Sanh dựng cổ áo, đưa bàn tay lên miệng thổi chút nhiệt khí. Tên quan binh đưa tới cho nàng bình rượu, nhưng nàng xua tay không nhận lấy, "Ta kiêng rượu rồi...".
"Thì ra là thê nô a, trời lạnh như vậy, không uống rượu sao có thể trụ nổi", hắn cười sang sảng, rồi thu lại bình rượu, uống thêm một ngụm.
Gương mặt chỉ còn cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, đột nhiên có gì đó ẩm ướt chảy theo sườn mặt nàng. Thanh Sanh ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhìn những bông hoa tuyết nặng trĩu đáp xuống đây. Trời đông trắng xóa mà xám xịt, vạn dặm hư không dường như chỉ còn có tuyết.
"Ôi trời... bão tuyết đến rồi. Cố huynh đệ, ngươi mau trở về đi thôi", tên quan binh cũng ngửa đầu nhìn lên, rồi đội lên đầu một cái mũ rộng vành, xua xua tay nhắn nhở nàng trở về.
Thanh Sanh lắc đầu, cứ ngồi như vậy, để cho những bông tuyết nặng trĩu rơi trên đỉnh đầu mình, hóa thành một dòng nước nhỏ ấm ám chảy dọc theo trán, chảy xuống gương mặt đã lạnh như băng. Gió lại thổi qua đem tới cái lạnh lẽo thấu xương, khiến cho nàng lại càng run lên. Nàng cũng lo lắng trong lòng, sợ rằng Trữ Tử Mộc không thấy nàng trở về sẽ bất chấp bão tuyết tới đây tìm.
---Hết chương 140---

Editor lảm nhảm:
3s hậu trường tập 140:
Phi khấn: Cầu trời cầu phật cầu biên kịch, đã báo tang rồi thì để bả lãnh cơm hộp luôn đi cho nhẹ, để con còn lên chính cung. Con cámon 😌
Hậu reply: Ủa nghĩ chi zị cưng, mới báo tang mà cưng đã thất sủng 3 tháng mà muốn chế lãnh cơm để lên chính cung cơ à 😏


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui