Cung Loạn Thanh Ti

Nhập Họa ngây ngốc trong phủ đã mấy ngày, có chút buồn bực chán nản, quả nhiên vừa đi dạo qua phòng Thanh Sanh đã thấy một thân huyền y đang ngồi bên bàn đá dưới tàng cây, chuyên tâm lau kiếm, trên mặt chẳng có nửa điểm cảm xúc. Trường kiếm lấp lánh lóe hàn quang, khăn lụa mềm mại như nước chảy theo lưỡi kiếm, nhẹ nhàng nhưng sắc bén. Vân Khuynh đứng dậy, thuận thế nắm lấy chuôi kiếm, mũi chân bắt đầu dao động, trường kiếm vung lên chém vào thinh không, thân ảnh thoăn thoắt nhìn không rõ, hẳn là nội lực rất mạnh mẽ, khiến cho những cánh hoa lê cũng thi nhau rơi rụng.
"Ngươi múa kiếm rất đẹp mắt nha...", Nhập Họa vô thức vỗ tay, Vân Khuynh thu kiếm, nhìn lại thấy Nhập Họa đã đứng phía sau từ khi nào. Nàng khẽ gật đầu, ánh mắt cũng dịu đi. Nhập Họa vẫn giữ nụ cười trên mặt, dường như nàng chẳng e ngại biểu tình lãnh đạm lạnh lùng của người kia.
"Đa tạ", Vân Khuynh lại gật đầu, thẳng lưng đứng yên, có chút cứng ngắc. Trước nay nàng không hay tán ngẫu với người khác, hiện tại cũng muốn lập tức rời khỏi, nhưng lại phát hiện ra bản thân có chút vấn vương nơi này, cho nên đành ngập ngừng đứng lại. Vân Khuynh đứng yên tại chỗ lại không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu nhìn hoa lê phủ trên mặt đất.
"Ôi chao...", Nhập Họa thấy Vân Khuynh đang ngượng nghịu đứng đó, biểu tình vốn lạnh lùng không cảm xúc lúc này lại hiện lên tia xấu hổ mất tự nhiên, buột miệng than lên một tiếng. Nàng ở thanh lâu đã lâu, đã quen nhìn loại người "gặp dịp thì chơi", đã bao giờ nhìn người nào khô khan cứng ngắc như khúc gỗ thế này, đột nhiên lại có chút thú vị.
Vân Khuynh dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn nàng, không biết tại sao nàng lại cười, lại cảm thấy mình không có lý gì lại phải đứng ở đây, liền quay người rời đi, tự nhủ giờ này có thể chủ tử đã dậy rồi.
"Vân Khuynh...", Nhập Họa dẫn tà váy vội vàng chạy theo người kia, nhưng vừa chạy tới sau lưng Vân Khuynh, gót gỗ đã trượt trên cánh hoa, cả thân thể mất thăng bằng, lảo đảo muốn ngã ra sau. Vân Khuynh xoay người đỡ lấy lưng nàng, ôm một thân nhuyễn ngọc ôn hương rơi vào trong ngực. Hai người gần sát đến mức cảm nhận được hơi thở của lẫn nhau, khoảng cách này khiến Vân Khuynh đỏ mặt, đột nhiên thu tay về, Nhập Họa liền lại mất thăng bằng muốn ngã thẳng trên đất.
Vân Khuynh lại cuống quít đỡ lấy nàng.
"Đừng buông tay, Vân Khuynh, ngươi đỡ lấy ta đã a...", Nhập Họa gắt gao bám lấy cánh tay người kia, mượn lực đứng lên.
"Ta... ta không quen... gần như thế này...", da mặt Vân Khuynh nóng lên, nàng vẫn là giúp Nhập Họa đứng dậy, mà Nhập Họa lại chưa chịu tách ra, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát bên khuôn mặt nàng, chóp mũi hai người dường như sắp chạm.
"Gần bao nhiêu? Là gần thế này sao?"
Vân Khuynh hoảng hốt lui về sau mấy bước, trái tim đập thình thịch như trống trận. Bên tai chỉ còn nghe được tiếng tim đập dồn dập của chính mình cùng với nụ cười thản nhiên của Nhập Họa, làm cho nàng tựa như sợ người khác nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, cuống quít xoay người phi thân lên mái hiên.
"Sao lại sợ ta như sợ hổ vậy chứ...", Nhập Họa bĩu mỗi, bàn tay xoa xoa gò má, nhìn theo thân ảnh đã sớm mất dạng của Vân Khuynh, nghĩ tới người này trước nay đều lạnh lùng chẳng để lộ ra cảm xúc, nay lại luống cuống đến chạy trối chết, nàng không khỏi cười rộ lên, thì thầm, "Thật là một ngốc tử!".
Ngày hôm sau Nhập Họa lại quấn lấy Vân Khuynh muốn đi dạo phố. Tuy là trong phủ không thiếu nữ nhân, hơn nữa bình thường mấy người kia ai cũng đều xử sự vừa phải khách sáo, nhưng trên người bọn họ luôn có thứ khí chất cao ngạo khó gần, khiến cho nữ tử xuất thân phong trần như nàng tự nhiên sẽ khó có thể thoải mái. Vân Khuynh tuy là có chút lạnh lùng khô khan nhưng vẫn là hiếm khi từ chối mình.
"Vân Khuynh, hằng ngày ngươi ở trong phủ, những lúc rảnh rỗi thường làm gì?", Nhập Họa kéo kéo cánh tay Vân Khuynh, vừa chọn son phấn vừa lơ đãng hỏi.
"Luyện kiếm, trông coi chủ tử", Vân Khuynh nhìn sạp bán son phấn bột nước, có chút nhạt nhẽo không thú vị.
"Màu sắc, ngươi thích màu gì?", Nhập Họa chấm một chút son hồng sen lên đầu ngón tay, đưa tới trước mắt Vân Khuynh.
"Cũng được...", Vân Khuynh gật đầu, Nhập Họa thoa chút son trên đầu ngón tay lên môi, đôi môi lập tức nhiễm màu son, càng làm cho dung nhan nàng kiều diễm động lòng người. Mi mục như vẽ, ánh mắt Vân Khuynh khẽ động, cúi đầu nhìn mũi giày.
"Ta biết ngươi theo ta ra ngoài sẽ buồn chán không ít đâu", Nhập Họa nhìn với gương đồng, dùng khăn lụa lau đi lớp son trên môi, lại quay về cười với Vân Khuynh, kéo cánh tay nàng chen vào dòng người.
"Không hắn...", nửa ngày sau Vân Khuynh mới lí nhí trả lời.
"Cái gì?", Nhập Họa có chút nghi hoặc nhìn người kia, nàng liền quay đầu đi, cảm giác da mặt lại có chút nóng lên.
"Ta không buồn chán, có chút... vui vẻ",
Nhập Họa cười thành tiếng, cánh tay lại càng ôm chặt lấy cánh tay Vân Khuynh, nói, "Vân Khuynh thật rất có lòng, nếu ngươi là nam tử a, ta ắt sẽ gả cho ngươi".
Vân Khuynh không nói gì thêm, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào đám người phía trước, nhưng vẫn là có chút thảng thốt trong lòng.
"Ôi chao... kia không phải là hoa khôi Nghênh Hương viện, Nhập Họa cô nương sao? Sao lại ở Tô Châu rồi? Ngày ấy chia tay sớm quá, hẳn là đã để cô nương ngày nhớ đêm mong rồi!", ngữ điệu lưu manh đột nhiên vang lên trong đám đông, có người đang tới đây.
Thần sắc Nhập Họa nhanh chóng tái đi, lập tức đưa khăn lụa lên che đi gương mặt, cố gắng trấn định, "Vị công tử này... nhận lầm người rồi".
Nam tử kia một phát bắt được cổ tay nàng, nở nụ cười đáng khinh, "Đã sớm nghe lời đồn hoa khôi Dương Châu đã được người chuộc thân, hóa ra lại đang ở Tô Châu a. Nhập Họa cô nương, không bằng nàng tới phủ ta, chính thê thì không thể, nhưng có thể làm sườn thiếp của bổn công tử, thế nào? Thiên hạ loạn lạc, tội gì phải lưu lạc thế này, ha ha..."
"Công tử nhận lầm người rồi!", Nhập Họa luống cuống muốn rút bàn tay lại.
Hắn không chịu buông tay, nhưng đột nhiên lại cảm thấy cổ tay mình tê rần, đành miễn cưỡng buông cổ tay Nhập Họa. Đang muốn hùng hổ tiến lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh huyền y đang lạnh lùng nhìn mình, trong ánh mắt mang theo sát ý.
"Có người bảo hộ a, Phương thiếu gia ta sẽ không có sao?", hắn hắng giọng, từ trong đám người phía sau có mấy tên gia đinh chen ra, hung tợn nhìn chằm chằm hai người.
Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng, lưỡi kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, thân ảnh huyền y đã thoăn thoắt mấy đường, trong nháy mắt đã có mấy tên ngã sấp trên đất. Tên Phương thiếu gia kia đang muốn quay đầu chạy, Vân Khuynh đã ném tảng đá thẳng tới đầu gối hắn, khiến chân hắn mềm nhũn, cả người ngã sấp trên đất. Lúc này lưỡi kiếm mới rút ra, mũi kiếm hướng trên gáy hắn, "Còn có lần sau, giết!".
Khí lạnh từ mũi kiếm phả vào gáy hắn, khiến cho hắn sợ đến hai chân run rẩy, không ngừng xua tay, lắp bắp xin tha.
"Đi thôi", Vân Khuynh thấy Nhập Họa còn đang hốt hoảng mà đứng ngốc một bên, không khỏi chủ động kéo tay nàng đi, dùng ánh mắt lạnh như lưỡi kiếm quét qua đám đông đang vây xem.
Dọc đường đi về, Nhập Họa không nói câu gì, chỉ trầm mặc yên lặng, Vân Khuynh cũng không buông tay nàng ra. Vừa về trước Cố phủ, Nhập Họa rút tay về, ngữ khí buồn bã, "Ta không phải nữ tử một thân trong sạch, đã lưu lạc tới thanh lâu, bây giờ cũng không nên trở về Cố phủ nữa, miễn vấy bẩn đến thanh danh của các phu nhân", rồi nàng ngập ngừng nói tiếp, "Nhưng a... ta cũng đã từng là một tiểu cô nương thanh thuần trong sạch, nếu gia đình không lâm vào hiểm cảnh, ta cũng không phải lưu lạc tới bước này".
Nàng có chút nức nở không kìm được, "Dù ta thủ thân trong sạch cũng có ý nghĩa gì chứ, cũng đã là nữ tử thanh lâu, cả đời này chẳng tẩy được nhục nhã...",
Vân Khuynh thấy nàng hoa lê đái vũ, không hiểu sao lại thấy khó chịu trong lòng, lại không biết phải an ủi thế nào, đành cầm lấy tay nàng, nói, "Có ta ở đây. Có ta ở đây, không ai dám khi dễ ngươi nữa".
Nàng kéo Nhập Họa vào trong phủ, dù người kia muốn giãy dụa nhưng cũng không thể, chỉ đành để mặc nàng kéo vào.
"Vân Khuynh, ngươi sẽ cảm thấy chán ghét ta sao?", Nhập Họa nhìn người hảo hữu duy nhất của mình, sợ người kia sẽ ghét bỏ mình.
Vân Khuynh lắc đầu, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, bày ra nụ cười không hẳn là một nụ cười. Nhập Họa thấy nàng cố gắng nở một nụ cười với mình, tuy là nụ cười này có chút gượng gạo, nhưng là nụ cười xuất phát tự nội tâm, khiến cho người ta nhìn vào liền thoải mái không ít.
---Hết chương 151---
Editor lảm nhảm: Vân Khuynh là kiểu mặt than trong nóng ngoài lạnh, Nhập Họa lại liễu yếu đào tơ nhưng vẫn chủ động, hai người đẹp đôi lắm nha~~~
Chắc không phải chỉ có mình tui thấy Mi Nhi với Tịch không đẹp đôi lắm chớ... kiểu đứng cạnh nhau mà  của ai người nấy đẹp chớ ko có hợp kkk :v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui