Cung Loạn Thanh Ti


Đỗ tứ nương là tú bà Nghênh Hương viện, mặc một bộ váy dài thướt tha mỏng tang, giữa đầu lông mày vẽ một cánh hoa bỉ ngạn đỏ chót, trên mặt phủ một lớp son phấn kỹ càng cầu kỳ che đi những nếp nhăn. Ước chừng cũng đã có tuổi, nàng ngả người bên bàn tròn, tay cầm quạt tròn khẽ phẩy, thần sắc lo lắng khó hiểu nhìn vị công tử đang ngồi phía bên kia bàn, cắm cúi ăn.
Khi ấy nàng thấy vị công tử trường bào xanh thẫm này đang mơ màng đứng trước cửa, một thân ngọc quan hoa phục, dung mạo sáng lạn hào hoa, đoán rằng hẳn là thiếu gia nhà quý nhân, nhất định có thể kiếm chác được không ít. Vậy là liền trăm phương ngàn kế lôi kéo vào đây, nhưng mà vào đây rồi hắn lại chỉ lo ăn, ngay cả cô nương ngồi bên cạnh cũng không thèm liếc nhìn một cái.
"Công tử, đừng chỉ lo ăn a, không bằng để Hàm Hương bồi ngài uống rượu", nữ tử ngồi bên cạnh tự xưng Hàm Hương, gò má ửng hồng, áo xuân vàng nhạt, thanh tú đáng yêu động lòng người. Thanh âm nhỏ nhẹ, tròng mắt ẩn tình, ngón tay khẽ kéo vạt đai lưng của 'công tử' kia, ai ngờ hắn lại không nử phần để tâm, chỉ quan tâm đến gà quay trên bàn.
"Công tử, vậy thì để Thúy Nhi hầu ngài tán ngẫu đi", nữ tử kia nhích lại gần, lên tiếng mời gọi. Nàng ngồi chống tay bên bàn, vạt áo sa mỏng trượt xuống, lộ ra cánh tay thon gầy trắng nõn. Khóe mắt vẽ nốt ruồi mỹ nhân, lại càng làm cho dung nhan nàng hút mắt người nhìn, chính là bộ dáng thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng. Thúy Nhi này, chính là cô nương được sủng ái nhất ở Nghênh Hương viện này, cũng là người có cấp bậc cao nhất. Lần trước Chu công tử kia vừa nhìn thấy nàng đã không thể kiềm chế, thẳng tay trả năm trăm lượng bạc trắng, cũng chỉ để mua được một đêm xuân cùng nàng, nhưng nàng nhìn không vừa mắt nên đã một mực từ chối. Hôm nay lại có công tử thanh sam này, dung mạo tuấn dật lại ôn nhu, chính là vừa mắt nàng, nhưng hắn lại chỉ quan tâm đến ăn ăn uống uống, làm cho nàng có chút không biết phải làm thế nào, miễn cưỡng giữ lấy nụ cười.
"Thua rồi!", Đỗ tứ nương phát bực, mắng một câu. Ngay cả Thúy Nhi cũng không thèm nhìn, mắt của công tử này hẳn là để trên đỉnh đầu! Xem ra không thể bỏ cuộc thế này, không chừng phải là Hoa Khôi mới vừa mắt hắn.
"Mau, đi gọi Nhập Họa tới đây",
"Vâng".
Nhập Họa, một thân váy vóc lam nhạt, một dải lụa xuân quấn quanh vòng eo gầy như muốn gãy, tóc đen mượt mà vấn lên kiểu mỹ nhân thướt tha, trâm cài mẫu đơn xuyên qua búi tóc, rũ xuống, làm nổi bật lên gáy ngọc, tư thái phong lưu yểu điệu tả không hết, làm cho người ta nổi lên biết bao hứng thú.
"Nhập Họa ra mắt công tử", Nhập Họa ôn tồn chậm rãi nhún người làm lễ, vài sợi tóc mây rủ xuống đầu vai, cúi gần, dung nhan lại càng tinh xảo. Ánh mắt nụ cười hoàn mỹ phối hợp, giống như là đã tập luyện không biết bao nhiêu lần. Đôi môi hồng thắm khẽ mở, ướt át đẹp đẽ, câu đi ánh mắt người nhìn. Công tử thanh sam ngẩng đầu, ngẩn người yên lặng nhìn nàng.
Đỗ tứ nương thả lỏng chân mày đang cau có, hài lòng cười cười. Hàm Hương biểu tình không cam lòng, tránh sang một bên nhường chỗ cho Nhập Họa ngồi xuống. Trong giới phong lưu nơi thành Dương Châu có truyền tai nhau thế này, chỉ cần có mỹ nhân Nhập Họa của Nghênh Hương viện, nhất định mọi chuyện sẽ thuận lợi suôn sẻ.
"Công tử không để ý tới ta, ngực ta rất đau nha...", Thúy Nhi thấy Nhập Họa chen vào, không cam lòng chịu yếu thế, bày ra bộ dạng ủy khuất làm nũng, lôi kéo sự chú ý của hắn.
"Ngực...ngươi...đau?", công tử áo xanh nhếch mày, có chút bối rối, chần chừ hỏi lại,
"Đúng vậy... Không tin, ngài thử sờ xem", Thúy Nhi vừa nói vừa kéo lấy tay ­­công tử kia, áp tay hắn lên trước ngực, vạt áo sa mỏng manh trượt xuống, lộ ra yếm đỏ, hai cỗ tuyết trắng như ẩn như hiện.
"Thế... Ngươi ăn đi, ăn rồi, liền không đau nữa a", công tử kia không có phản ứng, đột nhiên cầm đùi gà lên giơ trước mặt Thúy Nhi, cười tươi như hoa nói một câu, làm cho nụ cười phong tình vạn chủng trên mặt nàng trở nên cứng ngắc như bị kết băng.
"Công tử thật có lòng a, Thúy Nhi muội muội, muội có phúc như thế, ta rất ghen tị",Nhập Họa đưa quạt tròn che nửa mặt, che đi nụ cười. Thúy Nhi không giấu được vẻ buồn bực, nam nhân này thoạt nhìn nho nhã hào hoa như thế, ra là hắn không ăn mặn...
"Quá lời, muội muội vẫn không bằng tỷ tỷ, miệng ngọt hơn mật", Thúy Nhi miễn cưỡng cười lên, đáp lời. Từ khi vào Nghêng Hương viện tới nay, nàng như là trên vạn người nhưng lại luôn dưới một người, mọi mặt đều không theo kịp Nhập Họa, trong lòng đương nhiên là cố kỵ không cam lòng.
"Miệng ngọt? Mật?", Công tử thanh sam đột nhiên chú ý, xoay người ngó chừng Nhập Họa, chăm chăm nhìn đôi môi hồng thắm kia. Thúy Nhi nhìn hắn đột nhiên hăng hái bừng bừng mà nhìn Nhập Họa, lại càng chán nản tức giận, cầm lên chén rượu, uống cạn.
Nhập Họa cười nhẹ, đôi môi mềm mại ướt át lại càng câu tâm, khẽ cắn cắn môi dưới. Công tử kia đột nhiên duỗi tay, hướng tới bên sườn mặt nàng, ngón cái vẽ theo đường nét đôi môi, nhẹ quệt một đường, yên chi ướt át dính trên đầu ngón tay. Hắn đưa lên miệng, mút vào, cảm nhận hương vị trong veo thơm tho phảng phất, đúng là vài phần giống như mật hoa, tương đối ngon miệng. Hành động này khiến Nhập Họa cùng Thúy Nhi đều giật mình, rốt cuộc không ngờ được công tử thanh y này lại khinh cuồng như thế.
Công tử thanh y buông gà quay xuống, tùy ý lau tay, cầm lấy cằm Nhập Họa. Nàng có chút lo lắng, dù là có tiếng hoa khôi nhưng nàng vẫn là thanh quan, chỉ có khi có khách vô cùng tôn quý, tú bà mới truyền nàng tiếp khách hầu rượu. Nhưng kỳ lạ là nàng lại không sinh sợ hãi, công tử hoa phục này tuy rằng hành động càn rỡ khó hiểu, nhưng ánh mắt hắn lại không như những ánh mắt tràn ngập dục vọng mà nàng luôn nhìn thấy, hoàn toàn là xanh triệt tinh khiết, tỏa ra khí tức làm người ta thả lỏng an tâm. Nàng theo bản năng, không hề phản kháng, chỉ là khép hờ hai mắt, thân thể khẽ run. Thúy Nhi ở bên, không cam lòng hừ lạnh.
Công tử thanh y vốn định cúi đầu, lại để ý thấy nàng có chút run rẩy, cho rằng nàng lạnh đến phát run, trong mắt có chút nghi ngờ thương cảm.
Đỗ tứ nương nhẹ nhàng phẩy quạt, nụ cười nồng đậm tuôn ra không dừng. Công tử thanh y này, mãng bào dày dặn thêu hoa văn tinh xảo, y phục rõ ràng là từ gấm Tô Châu mà ra, chế tác đẹp đẽ thế này chỉ có thế là từ phường gấm Lâm Hạ chuyên làm y phục cho Trữ phủ, hơn nữa trụ chụp tóc của hắn, nhìn đã đủ biết là hạng có tiền. Lần này Nhập Họa có thể làm hắn vừa lòng, hẳn là hắn cũng sẽ rộng rãi vung tiền. Đang suy nghĩ như thế, nhìn ra cửa, đã thấy có thêm hai vị công tử y phục xa hoa đi vào. Vị phía trước một thân hồng y hoa quý quyền thế, vị phía sau lại là nho nhã văn sĩ. Đỗ tứ nương cười như mùa xuân đến gần, đứng dậy chạy qua nghênh đón, nụ cười lại càng đậm.
Trong phòng, Thanh Sanh đã cởi ngoại bào, choàng trên người Nhập Họa. Tay nắm lấy cằm nàng, nghiêng người cúi đầu, khoảng cách càng gần. Đột nhiên, từ đâu vang lên một tiếng động như sét giáng giữa trời quang, cửa mỏng bị đá 'phanh' một cái đổ sập. Trữ Tử Mộc buông cổ tay Đỗ tứ nương, thu hết cảnh này vào mắt, chân mày sắc lẹm nhảy lên, mắt phượng mở to đảo quanh nhìn khắp phòng. Người kia, chính là người kia, ngoại bào đã cởi, choàng lên vai cô nương đang ngồi, tay nắm cằm nàng, đôi môi hai người, cách nhau cùng lắm là hai tấc.
Thần sắc Trữ Tử Mộc càng ngày càng tái đi, bàn tay nắm thành quyền, đốt ngón tay có chút trắng bệch. Chậm rãi bước tới, ngón tay xoay nhẫn ngọc, nắm lấy tai Thanh Sanh, hạ thủ không hề nương tay, làm cho nàng la lên thành tiếng. Mấy phòng bên cạnh nghe thấy một màn này, hẳn là đoán rằng lại là tướng công nhà ai đi tầm hoan tác nhạc, bị phu nhân tìm tới bắt gian tại trận rồi, bọn họ thích thú ngó ra xem náo nhiệt.
"Cố Thanh Sanh, lá gan ngươi, cũng càng ngày càng lớn rồi...", Trữ Tử Mộc nheo mắt, từng chữ nặn ra từ kẽ răng, vừa nói vừa tăng lực đạo ở tay, không chút lưu tình.
Đoan Nhược Hoa một lời cũng không lên tiếng, chỉ là khí tức ngày càng lạnh lẽo, ánh mắt lãnh đạm đến thấu xương, làm cho ngay cả ở nơi tửu sắc nhiệt tình thế này, người ta cũng cảm thấy khó chịu bất an.
"Nơi này... nơi này đồ ăn rất ngon, các tỷ tỷ cũng tốt bụng...", Thanh Sanh đứt quãng giải thích, nàng đau đến ứa nước mắt rồi, nước mắt đi lòng vòng, bày ra bộ dáng ủy khuất, nhưng lại thấy sắc mặt cả hai người kia đều âm trầm đáng sợ, hẳn là không có hiệu quả.
"Các tỷ tỷ ở đây quả thật rất tốt, ngay cả Nhập Họa cô nương cũng ở nơi này phụng bồi, sao có thể không tốt. Khó tin, khó tin a, quả nhiên không uổng thiếu chủ tới đây một chuyến", phòng bên truyền tới một thanh âm của một tên công tử có tiền, cao giọng cười lớn.
"Từ lâu đã nghe danh Nhập Họa cô nương tài sắc đều đủ, không bằng hôm nay thổi một khúc Mai Hoa khúc đãi tất cả mọi người, thế nào?", mấy người phía ngoài nói với vào trong, càn rỡ trêu chọc.
Đoan Nhược Hoa vốn đã khó chịu, nghe những lời này lại càng nhíu mày, quay lại nhìn, thấy mấy tên công tử phú gia đang đứng trước cửa, tuổi chừng hai mươi. Đứng đầu là một tên công tử y phục cẩm y, mặt mày thanh tú, sắc mặt âm lãnh có chút phát xanh, bên cạnh là một tên công tử hoa phục, có vẻ là một tên dưới trướng sai đâu đánh đó.
Nhập Họa nghe được động tĩnh, mở mắt ra thấy hai nàng đang đứng trước cửa, kinh ngạc thốt lên một tiếng. Trữ Tử Mộc cũng không để ý đến thái độ ngạc nhiên của nàng, tàn bạo trừng nàng một cái.
"Nhập Họa vẫn là thanh quan, các vị công tử đợi một chút, ta sẽ chọn cho các ngài vài cô nương xinh đẹp, tuyệt đối không thua kém nàng", Đỗ tứ nương vội vàng lên tiếng giảng hòa. Nàng dốc lòng bồi dưỡng Nhập Họa, tất nhiên mong nàng sẽ bán thân được cho một người quyền quý, được cái giá tốt, nếu không sao có thể thu lời.
"Cút, nếu không phải Nhập Họa, bọn ta sẽ phá nát nơi này", một tên áo vàng gầy còm đẩy Đỗ tứ nương sang một bên, dáng vẻ lưu manh đe dọa.
"Thiếu chủ của bọn ta ngưỡng mộ Nhập Họa cô nương đã lâu, nhưng nàng vẫn không nguyện ý gặp gỡ. Hôm nay, ngoan ngoãn một chút, không chừng sau này có thể làm tiểu thiếp, an nhàn hưởng vinh hoa phú quý", dứt lời, nam tử áo vàng quay đầu lại nhìn tên được gọi là thiếu chủ kia, dáng vẻ nịnh nọt, thấy hắn tự đắc cười lên.
Nhập Họa nhận ra bọn họ chính là người chặn nàng lại đêm hoa đăng hôm trước, bất giác cả kinh. Ngày đó hồng y công tử này vì cứu nàng mà đắc tội bọn họ, nếu hôm nay bị bọn chúng nhận ra, hẳn sẽ không bỏ qua.
"Nhập Họa nguyện hầu hạ mấy vị công tử kia, mong các vị mau rời đi", thân phận là phong trần nữ tử, đã lưu lạc tới thanh lâu, tất nhiên là biết trước sẽ có ngày này. Không bằng lần này coi như là báo đáp ân tình cứu giúp của vị hồng y công tử này, nàng chân thành làm một cái lễ, nhưng tròng mắt hiện lên thương tâm vô lực.

---Hết chương 73---

Editor lảm nhảm: Biết tại sao không ai lọt mắt bả đk hông, ở nhà có Hậu có Phi rồi thì hoa khôi thế chứ hoa khôi nữa bả cũng ko care nhá :vvv Mà vấn đề là phu nhân bắt gian tại trận luôn rồi, lập đàn cầu nữ chủ bình an :v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui