Hiện giờ có quá nhiều loại gameshow, rất nhiều đứa trẻ dựa vào cách này để bạo hồng, có được vô số fans.
Là sếp tổng, bình thường Cố Dịch Thành sẽ không tham gia vào mấy diễn đàn nói chuyện phiếm trong công ty, nhưng mỗi khi các giám đốc chuyên môn thông báo gì, luôn có các đồng sự gửi icon "seen".
Anh đã từng nghe nói chăm sóc trẻ con rất vui.
Nuôi dạy một đứa trẻ thì có gì mà vui chứ?
Ngay từ đầu, với suy nghĩ như vậy, Cố Dịch Thành đã xem chương trình một cách ngờ vực.
Lúc An An lên chương trình, nhút nhát có, sợ hãi có, tuy rằng cô nhi viện chuẩn bị cho bé quần áo sạch sẽ nhưng cũng không vừa người, trông rất giống keo kiệt.
Trên đường đi, nhân viên công tác đã giới thiệu cho cô bé về chương trình, hơn nữa cũng đã dặn dò những điều cần chú ý, đôi mắt cô nhóc sạch sẽ, lẳng lặng nghe, chỉ lâu lâu mới hỏi một vài vấn đề.
Trong lúc biên tập lại, vấn đề thứ nhất cô đưa ra là: trẻ con ầm ĩ liệu có bị cha mẹ thực tập vứt bỏ?
Hơn nửa tháng trôi qua kể từ lúc tan rã không vui với Mạc Tuệ, theo như lời trợ lý Phương nói, vào lúc này hắn phải kiên cường không quan tâm đến cô ấy 1 khoảng thời gian.
Bởi vậy, đối với hình thức của chương trình Mạc Tuệ tham gia Cố Dịch Thành cũng không hiểu lắm.
Lúc này, anh cảm giác lời cô bé nói có điểm kỳ lạ, liền đến khu bình luận để phổ cập kiến thức.
Thì ra An An là một cô nhi.
Tại sao lại có cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con của mình?
Mặt Cố Dịch Thành trầm xuống, tiếp tục xem.
Lúc sau, An An tham gia chương trình gia đình.
Bộ dáng không tự nhiên, sợ sệt khi gặp mặt mẹ thực tập, thỏa mãn thi nếm món cà chua xào trứng không ngon, lễ phép khi chơi đùa với các bạn nhỏ nhà hàng xóm!
Ấn tượng của Cố Dịch Thành về cô bé dần trở nên sinh động.
Sau đó, An An lại đem theo bánh kem dâu tây về nhà.
Nhóc con bảo vệ bánh kem kĩ càng, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận, về đến nhà, nghe lời mẹ đi rửa tay rồi mới nhấm nháp món ăn mỹ vị.
Bé ăn cực kỳ chậm, bộ dáng thỏa mãn, ngay cả người không thích đồ ngọt như hắn cũng bất giác bị ảnh hưởng.
Nhóc con này quá đáng yêu.
Sau này xảy ra một việc càng làm cho Cố Dịch Thành cảm thấy kinh ngạc.
Vậy mà Mạc Tuệ cũng nếm trộm bánh kem đó.
Lần đầu tiên bọn họ ở bên nhau, cô cũng đã nổi tiếng nên phải hạn chế cân nặng của mình, thời điểm tiến tổ, đến một chén cơm cũng không ăn, béo một hai cân cũng phải giảm.
Quen biết Mạc Tuệ nhiều năm như vậy, khống chế dáng người đối với cô ấy là một việc cực kỳ quan trọng.
Nhưng ai ngờ, một cô nhóc đã làm cô phá vỡ nguyên tắc.
Mạc Tuệ tránh ở phòng bếp, lúc đầu nghĩ chỉ nếm thử vị của bánh kem, dần dần không thể khống chế, cuối cùng giải quyết sạch sẽ một cái bánh kem, ngay cả chút bơ cũng không còn.
Thậm chí sau khi ăn, cô ấy cũng không ão não, mà còn bày ra bộ dáng trẻ con sung sướng.
Mà An An, tày cầm bàn chải đánh răng, từ trong phòng thò đầu ra.
Miệng của đứa trẻ dính đầy bọt kem đánh răng còn chưa rửa sạch, có chút kinh ngạc nhìn Mạc Tuệ, sau đó lại biến thành mỉm cười ngọt ngào.
Không vì phần bánh kem còn dư lại bị ăn hết mà ầm ĩ, ngược lại cô bé cảm thấy đây hệt như là chia sẻ.
Xem đến lúc này, biểu tình Cố Dịch Thành bắt đầu trở nên chăm chú, đáy mắt nhiễm ý cười.
Thông báo wechat* vang lên.
*giống như zalo, messenger bên mình vậy đó.
Trợ lý Phương thấy Cố Dịch Thành gửi tin nhắn.
Đó là nội dung vừa mới lên hotsearch, có hai bức ảnh.
Một bạn fans vừa lúc đi chơi ở công viên giải trí nên đã chụp được An An và Mạc Tuệ.
An An vẫn đáng yêu như cũ, chỉ là bàn tay nhỏ lay năm lấy Mạc Tuệ, khuôn mặt dựa vào chân cô, trông có vẻ mệt.
Mà tình huống của Mạc Tuệ cũng không tốt lắm, đầu gục xuống, giả người bình thường.
Tâm Cố Dịch Thành nảy lên.
Xảy ra cái gì rồi?
Anh nhăn mặt, lướt đến bức ảnh tiếp theo.
Bức ảnh này, Mạc Tuệ cùng An An đều đang cười, mồ hôi làm tóc dính trên trán, hai người bọn họ cười không người, người khác không tự giác cũng bị lây.
Mày giữa anh ấy giãn ra, click mở khu bình luận.
[ Cười chết tui mấy, hai người họ là vừa mới từ "Ly cà phê xoay tròn"* đến đây à? Ngay từ đầu đều ngơ ngác, giống như lần đầu chơi vậy.
]
*Đây là trò chơi "Ly cà phê xoay vòng"
[ Đây là lần đầu An An đi công viên giải trí, cái gì cũng không hiểu nhưng Mạc Tuệ không biết tay lái của "Ly cà phê" không thể di chuyển à? Càng làm càng vụng, căn bản không dừng được.
]
[ Mạc Tuệ xuất đạo mười năm, xây dựng hình tượng lạnh lùng, không nghỉ tới lần đầu tiên "lật xe" là bởi vì bánh kem, lần thứ hai là vì công viên giải trí, buồn cười quá đi.
]
[ Cũng chỉ có An An mới có thể làm Mạc Tuệ lộ ra một mặt như này, đột nhiên cảm giác đôi mẹ con này càng ngày càng đẹp, ảnh hằng ngày của họ liếm một năm cũng không chán.
]
Lại mở bức ảnh thứ hai lên lần nữa, khóe miệng Cố Dịch Thành không tự giác tạo thành một độ cong nhẹ.
Đã rất lâu rồi anh không thấy Mạc Tuệ cười như vậy.
Đứa trẻ này không hề khoác lác.
Cô ấy thực sự sẽ chăm sóc trẻ con.
!
Mạc Tuệ không thể tưởng tượng được, chính mình thế mà lại cùng An An đứng trong biển người tấp nập ở công viên giải trí, lộ ra mặt ngốc.
Đơn giản là bọn cô vừa mới ngồi "Ly cà phê xoay tròn", trời đất quay cuồng, thật sự rất vụng.
Mời vừa bước xuống, Mạc Tuệ choáng váng còn lo lắng đứa trẻ sẽ ngã, một tay giữ vai nhỏ An An một lúc lâu.
Lúc sau đã bình thường trở lại, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ---mất mặt.
So với ăn vụng bánh kem mà bị chụp được thì hơn rất nhiều.
Làn da Mạc Tuệ trắng như tuyết, gương mặt đỏ lên khá rõ ràng.
Người lui tới bên cạnh thực sự rất nhiều, cô lôi kéo cô bé lao đi, vẻ mặt xấu hổ nhưng ai biết, ảnh mắt lơ đãng của người qua đường đảo qua làm ảnh hậu hơi sửng sốt.
Nhìn cô, cười tươi.
Nụ cười của họ không có một tia ác ý, vô cùng thân thiện, còn có người mang vẻ mặt bao dung nói cho cô rằng đừng đi vội, có thể nghỉ ngơi chốc lát.
Thiện ý như vậy làm tâm Mạc Tuệ- người xưa nay luôn cự tuyệt người khác, trở nên mềm nhũn.
Cô có chút ngây người.
An An mở miệng trước cô, nói với người tốt: "Cảm ơn chị.
"
Chờ đến lúc cảm giác choáng váng tan đi, An An lôi kéo tay Mạc Tuệ chạy như bay.
Mười mấy tuổi xuất đạo, Mạc Tuệ bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm,
Các loại giải thưởng cầm mỏi cả tay, cũng từng gặp phải scandal, quy tắc ngầm, bị vu oan cọ nhiệt với diễn viên khác,! Nhưng cô chưa từng giải thích, chỉ dùng thực lực làm bọn họ câm miệng.
Bởi vì đối mặt với qua nhiều ác ý, hơn nữa lại xảy ra vấn đề tâm lý, cả người Mạc Tuệ đều cảnh giác.
Nhưng hôm nay lại không.
Cô bị một cô nhóc chỉ cao mới đến đùi mình chạy như điên trong công viên giải trí, trên trán toàn là mồ hôi, đến kính râm cũng chưa kịp mang.
Thì ra công viên giải trí lại chơi vui như vậy.
Thậm chí cô còn cảm nhận được tính khí trẻ con đã lâu không thấy.
"Mẹ ơi, chúng ta ngồi ở chỗ kia đi!" tay nhỏ An An chỉ cách đó không xa.
"Được.
" Mạc Tuệ thuận miệng đáp, ngẩng đầu nhìn nơi cô nhóc chỉ, cả người hóa đá.
Ngựa gỗ xoay tròn!*
Cái khác không nói, chỉ là hai chữ "Xoay tròn", cũng đã làm Mạc Tuệ choáng váng đầu óc.
Lúc này đây, cô thực sự không rảnh lo chuyện từ chối yêu cầu có lm cô nhóc thất vọng hay không: "Con tha cho mẹ đi.
"
"Dạ mẹ.
" An An không hề nghĩ ngợi: "Chúng ta chơi cái khác đi.
"
Mạc Tuệ: "Đồng ý dứt khoát như vậy, có phải con đã biết mẹ sẽ không chơi cái này đúng không?"
Cô bé thông mình, nhìn người khác chơi cũng biết người gỗ xoay tròn thì sẽ quay vòng vòng nhưng lại không thể không chơi nên mới ôm hi vọng hỏi thử.
Cùng lắm thì bị từ chối chứ sao, vậy thì liền hết hi vọng.
An An nghiêng đầu nhỏ: "Phải ạ, mẹ Mỹ Giai bị thương, chuột già nói với nhóm gà con, cho dù hi vọng chỉ bé bằng cái đuôi cũng không được từ bỏ.
"
"Mẹ Mỹ Giai là ai?" Mạc Tuệ mờ mịt hỏi.
"Chính là 《tiểu đội gà con 》, là mẹ của những chú gà con!" An An nhiệt tình mà giải thích, "Mẹ Mỹ Giai có bảo bảo: Đại Vũ, Đóa Đóa, Hoan Hoan, Mạch Kỳ! "
"Được rồi, mẹ biết rồi.
" Mạc Tuệ xoa mày giữa, "Có phải cô nhi viện của con cho các bạn nhỏ xem hoạt hình quá nhiều không?"
Hai ngày nay, cô đã biết từ An An nào là đội gâu gâu có mấy chú chó, Bội Kỳ có mấy bạn tốt!
Thật sự không nhớ được.
Nhưng mà----
Cho dù hi vọng có bé bằng cái đuôi cũng không được từ bỏ.
Điều này đúng.
Sau đó Mạc Tuệ vẫn không chơi ngựa gỗ xoay tròn với An An.
Các cô chọn bánh xe quay.
Ngồi ở bánh xe quay, cách cửa kính trong suốt, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Bánh xe càng lên cao, vốn dĩ người rất lớn lại biến thành một điểm rất nhỏ.
Chờ đến khi lên đến nơi cao nhất, cô thấy hơi vui mừng.
Chờ đến một ngày nào đó, ký ức đau khổ đã từng tra tấn mình sẽ biến mất.
.