* Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại: Cần tha thứ, bỏ qua lỗi lầm cho những người biết nhận ra lỗi lầm của mình và có ý thức sửa sai để hoàn thiện mình.
- ----------------------------------------
Khương Lâm và Tần Phong sắp xếp bữa tiệc này mục đích cọ màn ảnh.
Hai người đều là ca sĩ, cùng chung quản lý.
Với sự tham gia của Mạc Tuệ đã làm cho chương trình ngày càng được nhiều người chú ý, cho rằng hai người có thể nổi tiếng.
Mặc dù vậy, bọn họ vẫn bùn thúi ruột vì chương trình đã chiếu trực tiếp được mấy ngày nhưng phòng phát sóng vẫn chỉ được vài ngàn người xem.
Quản lý nói phòng phát sóng của hai người thiếu chút mánh khóe, phải tạo chút đề tài.
Hai người này đã chuẩn bị xào chút nhiệt độ.
Khương Lâm nghe thấy lời Trang Như Nhân nói, hận không thể lập tức cho Mạc Tuệ biết.
Nhưng mà Mạc Tuệ đột nhiện phải về nhà lấy chút đồ, chút nữa mới trở lại.
Lời Khương Lâm muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, trong lúc hồi thần lại thấy Trang Như Nhân nở nụ cười dịu dàng.
"Đây là An An sao? Con thật đáng yêu nha."
An An lùi một bước nhỏ.
Vừa nãy khi nghe cô này nói bản thân là cô nhi nên cũng không thân thiện.
"Cô tên Trang Như Nhân, con có thể gọi chị Nhân Nhân." Cô ta lại nói.
An An nhấp môi, không mở miệng.
Cô bé cảm thấy bản thân đã gặp dì này ở đâu rồi.
"Em thật nhút nhát." Trang Như Nhân cười nói.
"Trẻ con thì phải hoạt bát mới giống trẻ con chứ."
Dừng một chút, cô ta lại nói: "Nhưng các bạn nhỏ khác đều rất lễ phép nha, An An phải học tập giống họ."
Cô ta không thích đứa trẻ này.
Nhóc con này có thân phận gì?
Dựa vào cái gì lại nhận danh thiếp chồng mình hèn mọn cúi người đưa?
Trong mắt người xem, hành động của An An rất dễ thương nhưng Trang Như Nhân lại cảm thấy rất mất mặt.
Cô ta không làm gì được Mạc Tuệ nhưng con nhóc 4 tuổi này thì khác.
Một đứa trẻ ở cô nhi viện, trời sinh tự ti, bị người lớn phê bình sẽ rơi nước mắt.
Dù người xem thích trẻ con nhưng cũng không thích xem một đứa trẻ mít ướt.
"Chị chỉ nói để em sửa lại tính tình của mình.
Bởi vì đứa trẻ giống như vậy, không ai thích đâu." Trang Như Nhân dùng giọng nói chỉ có An An có thể nghe.
Quả nhiên, nghe Trang Như Nhân nói, vành mắt của An An đỏ lên.
Bàn tay nhỏ của đứa bé co lại, gắt gao nắm lấy góc áo giống như làm sai gì đó, đứng một bên.
Nhân viên công tác của tổ chương trình đã nói mặc kệ bé có làm gì sai đều sẽ không bị vứt bỏ.
Nhưng dì đầu bếp ở cô nhi viện lại nói lên chương trình thì phải làm một đứa bé ngoan, biểu hiện tốt, nếu làm không tốt, sẽ làm ông viện trưởng thất vọng, còn sẽ bị đưa trở về.
An An thích mẹ mới, cô bé còn không nghĩ sẽ rời đi nhanh như vậy.
Lỗ tai trắng nõn của cô bé trở nên hồng hồng.
Khóe miệng cô bé cong xuống, phảng phất gần như sắp khóc.
Lúc này Trang Như Nhân mới đứng dậy, hoảng loạn nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ nói vài câu, cô bé liền khóc.
Đứa trẻ lần đầu tiên đến một nơi xa lạ nên sợ hãi sao?"
Trương Tân Minh cười cười, ôm lấy eo vợ mình: "Sao có thể trách em được? Là do đứa bé này quá sợ người lạ."
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy là An An không đúng.
Ngay cả bé cũng cảm thấy như thế.
Nhìn gương mặt tươi cười của Lập Lập và Nini, An An lại rũ mắt nhìn xuống, bộ dáng lẻ loi như con bù nhìn nhỏ duy nhất trên cánh đồng.
[ Đứa nhỏ này quá yếu ớt, nói hai câu đã khóc, tim thủy tinh à? Tính tình đứa nhỏ mẫn cảm như vậy, chắc hẳn rất khó ở chung...]
[ Không phải vậy đâu lầu trên, cái này mà là tâm pha lê? Đối xử với trẻ con không phải nên khoan dung một chút sao? An An muốn khóc nhưng bộ dáng cắn môi nhịn nước mắt, không muốn làm phiền người lớn kìa, mấy người không thấy à?]
[ Ai cũng từng là trẻ con, nếu có thân thế như vậy, mấy người có dám cam đoan bản thân kiên cường hơn so với An An không?]
Khi làn đạn ở khu bình luận ngày càng ồn ào huyên náo, Mạc Tuệ đã trở lại.
Khán giả đều suy đoán, đối với tính cách của Mạc Tuệ, nhất định sẽ ghét bộ dáng muốn khóc nhưng không khóc của An An.
Dù sao trông cô cũng không giống kiểu người sẽ dỗ trẻ.
Trong một thời gian ngắn, mọi người đều vì đứa bé mà đổ mồ hôi.
"Làm sao vậy?" Mạc Tuệ thấy bộ dáng đáng thương của An An, hỏi.
Trương Tân Minh lập tức giúp vợ giải thích, hình như còn sợ nói không rõ, tốc độ nhả chữ rất nhanh, lời vô nghĩa cũng không ít.
Trang Như Nhân đúng tình hợp lý: " Là tôi kêu con bé chào rồi gọi một tiếng chị nhưng con bé không dám còn sợ hãi trốn đi...Tôi không biết lá gan đứa bé này nhỏ như vậy, thật xin lỗi."
Mạc Tuệ nhìn An An một lần nữa.
Khuôn mặt phấn nộn của An An gục xuống, tay nhỏ không biết nên đặt ở đâu.
"Không cần trách đứa trẻ, tính cách của nó không tốt chứ không phải cố ý." Trang Như Nhân tốt bụng nói đỡ.
Nhưng ai ngờ, cô ta còn chưa dứt lời, đã thấy Mạc Tuệ lộ ra biểu cảm khó hiểu.
"Vì sao phê bình?"
Trang Như Nhân ngạc nhiên.
"Chào dì đi." Mạc Tuệ nói.
"Chào dì ạ." Đứa bé dụi mắt, giọng nói ngây ngô.
Ý cười trên môi của Trang Như Nhân cứng lại.
Không khí đột nhiên ngưng đọng.
"Đứa bé tính cách thật tốt, ít nhất tôi thấy không có vấn đề gì." Mạc Tuệ lạnh lùng nói.
Khương Lâm dùng sức gật đầu: "Chỉ do không gọi cô là chị nên mới bị cô dọa khóc thôi."
Mặt Trang Như Nhân "xoẹt" phát đỏ dần: " Tôi không hiểu rõ tình huống con bé cho lắm, hiểu lầm..."
Chỉ là một khách quý nhỏ mà thôi, từ giờ Mạc Tuệ luôn lạnh nhạt, tại sao lần này lại lên tiếng giúp nó?
"Hiểu lầm cái gì, còn không phải biết đứa trẻ không ai yêu, không ai thương cho nên mới bị cô bắt nạt." Khương Lâm lẩm bẩm.
Tần Phong nhẹ nhàng giật góc áo vợ mình, lắc đầu.
Khương Lâm lúc này mới nhấp môi, kìm lại.
[ Tôi còn tưởng làm sao, hóa ra là ép cô bé gọi mình là chị, đã vậy còn ép đến khóc luôn.]
[ Đúng là đứa trẻ thật thà, là chị hay là dì, liếc mắt một cái đã nhìn ra.]
[ Tính cách nhóc con rất tốt luôn đấy, làm gì có chỗ nào không lễ phép.
Mạc Tuệ chống lưng cho nhóc con, thật tốt quá đi!!!]
[ Tại sao tui thấy Trang Như Nhân lại lòng dạ như vậy? Đúng là rất xứng đôi với chồng của cô ta.]
Sắc mặt Trang Như Nhân nghẹn đến đỏ bừng, làm bộ như không có việc gì mà ngồi xuống ăn cơm.
Mạc Tuệ đưa bình nước trẻ con vừa mới lấy cho An An.
An An ôm bình nước ấm, mở nắp ra, uống "ừng ực ừng ực" một hớp lớn.
Sau khi uống nước xong, cô bé nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau miệng, lặng lẽ nhìn mẹ mới.
Hồi nãy mẹ mới nói tính cách An An rất tôt!!!!
Khuôn mặt cô bé vì thẹn thùng mà đỏ bừng, nhưng thỏa mãn.
[ Khi nãy tui thấy Lập Lập cùng con nhóc nhà giàu mới nổi đều có bình nước riêng, có thể uống nước bất cứ lúc nào.]
[Mạc Tuệ cũng chú ý tới, cho nên đặc biệt về nhà lấy cho đứa bé sao?]
[ Tuy rằng không nói nhiều, cũng không ôm ấp hôn hít nhóc con nhưng thật ra sự quan tâm thầm lặng của chị ấy cũng rất ấm áp nha!!!]
...
Khương Lâm chuẩn bị một bàn ăn gia đình, chuẩn bị cho mỗi người một chén cơm đầy.
Chỉ là vừa đưa chén cơm đến trước mặt Mạc Tuệ, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, chị Mạc Tuệ có phải thường xuyên không ăn cơm đúng không?"
Nói xong, cô ta lại chạy vào phòng bếp, lấy ra một đĩa salad rau quả, nhẹ nhàng uyển chuyển đi tới bàn ăn.
Tần Phong nói: " Tiểu Lâm rất cẩn thận, thường suy xét đến nhu cầu của mỗi người."
Mạc Tuệ nhìn ra, đây là vở kịch Khương Lâm bày ra để chính bản thân mình thêm đất diễn.
Tay Trang Như Nhân đang lùa cơm vào miệng dừng lại một chút, nói với Khương Lâm: "Có thể phiền cô làm thêm cho tôi một phần salad không?"
Cô ta cũng là diễn viên, tuy là không nổi nhưng cũng phải giữ gìn dáng người, có thể vào đoàn phim bất cứ lúc nào.
"Hết rau củ rồi." Khương Lâm bày ra gương mặt tiếc nuối, " Không phải cô đã ăn cơm rồi sao, giờ bỏ thừa thì ai ăn? Có phải quá lãng phí không?"
Trang Như Nhân lập tức nhìn Trương Tân Minh một cái.
Trương Tân Minh nói: " Bên anh cũng có bát cơm lớn đủ ăn rồi.
Như Nhân, lâu lâu ăn một bát cũng không sao cả, cùng lắm thì về nhà tập thể dục thêm hai tiếng, đừng so đo nữa, hôm nay thư giãn đi."
Dưới gầm bàn, Trang Như Nhân đá hắn một cái.
[ Chế độ ăn kiêng nữ minh tinh khắt khe vậy sao? Mới ăn có nửa bát cơm, con gái 6 tuổi nhà tui ăn còn chưa đủ, vậy mà cô ta về nhà vận động hai tiếng mới tiêu hao?]
[ Tui là fans của Trang Như Nhân, trước đây có để ý tài khoản "Cuốn sách nhỏ" của cô ấy, thấy viết thể chất bản thân từ bé đến lớn đều ăn hoài không mập, thu hoạch được một đám fans, bọn họ còn ca tụng trời sinh đã đẹp.]
[ Vậy những món ăn được cô ta đăng trên tài khoản là ai ăn? Thật dối trá! ]
[ Srds, vậy mà Trang Như Nhân cũng có fans à? Tổ chương trình có thể khiến kẻ nói dối này ngoại tuyến không? Nhìn phiền thật, còn bắt nạt nhóc con.]
*srds: viết tắt bính âm của cụm từ 虽然但是 (suīrán dànshì), có nghĩa là tuy nhiên nhưng mà.
Dùng để cường điệu nội dung phía sau hoặc để tạo sự chuyển ngoặt về ý nghĩa.
(nguồn: https://tieuxuyen.com/portfolio/srds/.)...
Chung cư tổ chương trình thuê, vì để bình thường ăn cơm hiện ra bầu không khí một nhà ba người ấm áp hòa thuận, nên bàn ăn cũng không lớn lắm, miễn cưỡng có thể ngồi bốn năm người.
Cũng may Khương Lâm đã sớm chuẩn bị mỗi đứa nhỏ một đĩa đồ ăn đầy đủ, mang vào trong phòng cho lũ trẻ ăn.
Lập Lập bước vào phòng, lập tức như chủ nhà nhỏ, đứng một bên tiếp đón các bạn nhỏ.
Ba bạn nhỏ ngồi trước cái bàn, tay này cầm đũa, tay kia cầm muỗng, đối diện là một cốc sữa bò Vượng Tử*.
Ngày thường ít khi bọn trẻ được uống thức uống này, hiện giờ ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào cốc sữa, nuốt nước miếng " ừng ực ừng ực".
" Tớ mở cho!" Lập Lập giúp hai vị khách nhỏ xé ống hút.
Cửa phòng trẻ em bị Lập Lập đóng lại, ba đứa nhóc cũng không rảnh ăn cơm, lập tức uống sạch sẽ đồ uống.
[ Ha ha ha ha, Lập Lập cùng Nini đều mặc đồ màu đỏ, nhìn rất giống ăn Tết nha.]
[ Sợ đồ uống bị tịch thu à? Một hơi đã uống sạch rồi!]
[ Vẫn là lúc ba đứa nhỏ ở bên nhau có cảm giác chữa khỏi hơn nhiều, ba đứa nhóc hợp thành một nhóm, quá đáng yêu.]
[ Không phải--------- lúc nãy Nini rất hung dữ sao? Cũng không biết hiện tại không có người lớn ở đây, cô nhóc có bắt nạt An An hay không?]
Nhưng sự thật, mọi người lo lắng thừa.
Ít nhất khi đang ăn, Nini cũng không rảnh gây khó dễ.
Sau khi ba đứa nhỏ uống sạch sẽ sữa bò, trong phòng chỉ còn lại âm thanh nuốt thức ăn.
Lúc này khán giả mới biết, hóa ra đám nhỏ "ăn Tết" hoàn toàn không nói chuyện phiếm.
Đến khi ăn xong cơm tối đã là chuyện của rất lâu sau đó.
Nini sờ cái bụng tròn xoe của mình, nhìn An An đang ngồi đối diện.
An An cảm nhận được ánh mắt, khuôn mặt nhỏ ngẩn lên, gương mặt mềm mềm nở một nụ cười ngây thơ.
Tay nhỏ của Nini vẫn đặt trên chiếc bụng nhỏ căng phồng.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, cơ mà rất khó thực hiện nha..