Vân Hi ngồi ở Khôn Hợp Điện, trong tay cầm một quyển kinh. Vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt chăm chú. Ánh tà dương xuyên qua cửa điện rộng mở chiếu thẳng vào những viên gạch đá màu xanh đen trên đất, xua tan đi vẻ u tối tĩnh mịch. Bên cạnh chiếc lư đồng chạm hình chim hạc, khói nhẹ lượn lờ giữa quang ảnh trùng điệp, phủ lên trên người Vân Hi nhưng lại mang vài phần ý cảnh như thần tiên rời xa trần thế.
Hắn cầm quyển kinh, một hồi lâu cũng không lật qua trang nào, mắt rơi xuống những dòng chữ như kiến bò, dường như sự di chuyển như vậy khiến cho hắn có chút mơ hồ, lật qua lật lại nhưng chỉ nhớ rõ có một câu, “Phàm cái gì có tướng đều là hư vọng. Nếu thấy các tướng chẳng phải là tướng thì thấy Như Lai.”
Kinh Kim Cương, Kinh Kim Cương cũng không thể nào tiêu trừ được ma chướng trong lòng hắn! m thanh từ Đông An Điện vẫn lên xuống như trước, từ xa truyền đến lỗ tai hắn. Bước chân loạn xạ, bồn chậu va chạm nhau, lúc nhanh lúc chậm không ngừng lượn quanh màng nhĩ hắn, chẳng biết đã qua mấy hồi chạy đi chạy lại.
Uông Thành Hải đứng bên cạnh hắn, thấy hắn như vậy cũng không dám mở miệng. Hoàng thượng luôn luôn như thế, hắn càng im lặng như vậy, càng chứng tỏ trong lòng hắn hoảng loạn đến cực hạn! Trước kỳ hạn sinh của hoàng hậu, Đông An Điện đã bận thành một đoàn, mắt thấy đã hơn nửa ngày trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì, hoàng thượng đã muốn nổi giận rồi.
Thật ra thì mấy ngày trước, tinh thần Vân Hi đã có chút bất định cho nên liền ngủ tại Hoài Nhơn Điện ở trung cung. Sau khi Phi Tâm chuyển qua Đông An Điện lại không muốn Vân Hi xông bừa vào ngủ bên này. Thứ nhất là không hợp với quy tắc của trung cung cho lắm, thiếu cái này thiếu cái kia, không được chu toàn. Thứ hai là mấy tháng qua tú nữ tiến cung, nói cho cùng thì chín người mười ý. Thứ ba là gần đây mặt của nàng phù ra, thân thể cũng sưng nề cả lên, như vậy càng không nhận ra người.
Vốn là Vân Hi cảm thấy rằng nàng sắp sinh, cũng không muốn khiến cho nàng mất bình tĩnh, nhưng mấy hôm trước mí mắt hắn giật liên tục, đang êm đẹp lại cảm thấy hoảng hốt. Dứt khoát cũng không quản nhiều như vậy nên quyết định chuyển qua đây cho gần.
Đúng như dự đoán, sáng hôm nay Phi Tâm đau bụng sinh. Tuy rằng Phi Tâm chưa sinh bao giờ, nhưng mười tháng mang thai này cũng nghe học không ít. Nàng hiểu tính tình của Vân Hi nên liền phân phó mọi người nửa câu cũng đừng nói, dù sao tất cả mọi thứ đều có sẵn, chỉ giống như mọi ngày thôi.
Trước khi lâm triều Vân Hi đã qua đây xem nàng, mắt thấy bên này mọi người thần sắc bất định, khi tạm biệt cửa cũng liền đóng lại, Phi Tâm ở bên trong sai Tú Linh không cho mở cửa. Trong lòng hắn liền hiểu được tám chính phần, dựa vào tính tình hắn như mọi khi, hắn đã đạp một cước vào người giữ cửa, những kẻ liên quan dám giấu giếm hắn cũng giết một lần! Nhưng hắn há lại không rõ Phi Tâm, hành động này chính là nói rõ cho hắn biết, cho dù đó là ngày mà nàng sẽ gào khóc khi sinh nhưng cũng không muốn cho hắn thấy, lại càng không muốn hắn lỡ buổi lâm triều.
Cho nên tuy rằng hắn vừa nổi giận vừa lo lắng nhưng vẫn ra vẻ không rõ nội tình mà lâm triều. Sáng sớm trong đầu hắn giống như hồ dán vậy, căn bản không có cách nào tập trung tinh thần cả. Thật vất vả mới tan triều, sốt ruột vội vàng liền chạy đến hậu cung. Lúc đó Phi Tâm đã đau mấy hồi, nhưng mà vẫn chưa sinh được, có chết cũng không cho hắn vào. Thật là làm cho hắn lo lắng như ngồi trên chảo lửa.
Mãi cho đến khi ánh mặt trời ngả về phía tây, ánh mặt trời đã chiếu nhiều trượng vào trong điện mới nghe được bên trong bắt đầu lộn xộn. Người được cử đến gấp rút chạy qua báo cho hắn, nói nương nương lúc này mới thật sự sinh.
Hắn nghe xong cảm thấy như hồn lìa khỏi xác, cứ lâng lâng không dứt. Đứa nhỏ này hắn vẫn luôn chờ đợi, từ rất lâu trước đây rồi. Là hắn thật lòng mong muốn, dốc vào tình cảm và chân thành nhiều nhất, là sự tiếp diễn của hắn và Phi Tâm. Giống như khi ở trên người của Phi Tâm, hắn mới có thể cảm nhận được cảm giác của trượng phu, cảm giác làm phụ thân cũng như vậy, cũng chỉ ở trên người đứa nhỏ của bọn họ, hắn mới có thể cảm nhận được!
Lúc bấy giờ hắn mới cảm nhận được cái loại tư vị này, cái cảm giác chờ mong vừa nhảy nhót, vui sướng lại vừa sốt ruột, tựa như hắn chưa bao giờ làm cha, giống như đây là đứa con đầu tiên của hắn. Việc chờ đợi một sinh mạng mới cùng với việc lo lắng nữ nhân sinh con cho hắn liên tục khuấy động lòng hắn, vừa đau xót lại vừa hạnh phúc!
Hắn cảm thấy dù sao cũng nên làm cái gì đó cho tốt, muốn đặt cho hài tử một cái tên nhưng lại không nghĩ ra được. Vì vậy hắn cầm cuốn kinh lên, xem tới xem lui cũng không yên được.
Lúc những tia nắng cuối cùng từ từ biến mất, ngoài hành lang bắt đầu treo đèn lên. Vân Hi cầm bút chép kinh thư, nhưng chung quy vẫn không bình tĩnh được, chép được một hồi thì gọi người lại đây hỏi. Nếu trả lời là không có gì thì hết thảy mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Cứ như thế hắn ổn định tinh thần rồi tiếp tục chép, cũng nhất thời tự nói với bản thân là không có chuyện gì. Bận rộn một trận như thế, cứ gọi người đến hỏi đi hỏi lại như vậy, vẫn là cái câu “Không có chuyện gì” kia, nghe xong lại tiếp tục chép kinh.
Sắc mặt hắn vẫn nhàn nhạt lẳng lặng như cũ nhưng hành động thì có chút quỷ dị. Gọi tới gọi lui mấy lần, cứ nghe xong hai chữ “vô sự” thì mới yên ổn.
Tới giờ hợi , thái hậu phái người lại đây hỏi thăm tình hình, nghe nói vẫn chưa sinh thì cùng Vân Hi ngồi ở trong điện chờ tin tức, cứ thế đến tận nửa đêm. Tới giờ dần ba khắc, bên Đông An Điện truyền đến tiếng khóc của hài tử, tiếp theo liền có đại cung nữ qua đây báo tin vui, chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương thuận lợi sinh được một vị công chúa!
Đám nô tài ở Khôn Hợp Điện bên này cũng quỳ xuống chúc mừng, Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, lông mày vẫn còn chưa kịp dựng dậy đã vén vạt áo bào thẳng hướng đi đến Đông An Điện.
Thái hậu buổi sáng dậy nghe nói Phi Tâm sinh được con gái, nhất thời trong lòng có chút hụt hẫng. Con nối dõi của hoàng thượng ít ỏi, nếu cái thai này của nàng là con trai thật tốt biết bao nhiêu, cuối cùng lại là một nha đầu! Nhưng cảm giác mất mát nhàn nhạt này chẳng qua chỉ vòng vo trong lòng một chút rồi tiêu tan, có thể sinh được nha đầu nghĩa là cũng có thể sinh con trai, bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên bà vừa phân phó nô tài chuẩn bị lễ nghi như thường lệ, vừa sai người theo mình qua bên kia nhìn một cái.
Thái hậu vừa bước đến ngoài trung cung thì nghe nói lúc này Vân Hi đang ở bên trong, Phi Tâm vừa sinh thì liền ở lì trong đấy không chịu ra. Thái hậu nghe xong cũng không tiện quấy rầy, cũng không muốn để người ta tiếp giá nên tự sai người trở về Thọ Xuân Cung.
Trên đường về bà có chút buồn tẻ! Cùng là người nhưng số mỗi người mỗi khác, như thế cũng không ai than vãn được. Trong cung tình cảnh con vinh hiển thì mẹ cũng được nhờ cũng không hiếm thấy, huống chi hiện giờ hoàng thượng yêu đến mức này, tất nhiên là hài tử này cũng quý giá hơn nhiều! Đây hết thảy đều là số mệnh, bà làm sao có thể tranh giành? Trong cung luôn là như thế, một nhà vui mấy nhà sầu. Người già đều như thế cả, chuyện trước kia cũng không hề nuối tiếc nhưng lại luôn nghĩ đến những chuyện vô vị. Nói cho cùng chẳng qua chỉ là muốn mình sống dễ chịu hơn mà thôi!
****************
Tới giờ ngọ, thái hậu đang ngồi dùng bữa thì Mạc Thành Dũng báo lại trong triều truyền đến tin tức. Thái hậu nghe xong, bất giác dừng đũa, rất lâu sau mới mở miệng cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Mạc Thành Dũng ở bên cạnh nhìn thấy, tất nhiên là hiểu được tâm tình của chủ tử nhưng vẫn không thể nhẹ giọng an ủi.
Lúc lâm triều, quần thần biết được hoàng hậu vừa mới sinh hạ hoàng thứ nữ, cũng là trưởng nữ của hoàng thượng nên lập tức rối rít chúc mừng, cuối cùng xin phong vị. Hoàng thượng ban thưởng tên Nam, phong làm Đoan Hòa công chúa. Lại nói, trưởng công chúa Sở Khang hiện giờ đã hơn hai tuổi, mẹ ruột Ninh Hoa Phu Nhân đã không còn ba tháng nay, việc giáo dục đã giao cho trung cung. Đợi sau khi hoàng hậu sinh xong sẽ đến trung cung dạy dỗ. Đồng thời phong trưởng công chúa Sở Khang làm Đoan Nguyên công chúa.
Chức vị Đoan Nguyên thì cao hơn Đoan Hòa. Đã lớn tuổi hơn thì cũng nên tuân thủ theo thứ bậc trước đây. Nhưng quần thần cũng không dị nghị, chẳng những càng thêm cảm phục mà còn quỳ xuống hô thánh minh.
Đã là công chúa, bình thường đều do yêu ghét của cá nhân hoàng thượng mà phong hào, quần thần cũng không bàn bạc gì nhiều. Bởi vì công chúa không nhận trách nhiệm chung, cho nên thứ nhất là phong công chúa không cần thảo luận, thứ hai là cũng không cần lễ nạp thái (1). Hoàng đế nói một tiếng, mọi người đều phải nghe theo.
(1) Lễ nạp thái: là một lễ đến nhà gái để ngỏ ý về việc đã chọn một người con gái gia đình ấy
Nhưng lần này sở dĩ một số cựu thần xúc động là vì Ninh Hoa Phu Nhân, hoặc là bởi vì nhà mẹ đẻ của Ninh Hoa Phu Nhân. Lý thị là một đại gia tộc thời tiên đế, Ninh Hoa Phu Nhân và thê tử của Lâm Hiếu thật ra là cùng một họ. Luận về bối phận một cách công bằng, hai người vẫn là ngang hàng. Sau khi Nguyễn Đan Thanh sụp đổ, cả dòng họ cũng liên tiếp mục nát. Mà Ninh Hoa Phu Nhân bị đưa vào cung làm tín vật đổi chác, Nguyễn thị sụp đổ, cũng có nghĩa nàng không còn giá trị. Ninh Hoa Phu Nhân cũng sớm rời cung, từ nay về sau không còn ai nhắc tới. Nữ nhi nàng sinh ra không được hoàng thượng yêu thích, càng bởi vì lo ngại tiền đồ và thân phận xấu hổ bên ngoại.
Cái gọi là vua nào triều thần nấy, chính trị luôn là như thế. Lý gia luôn một mực giữ lễ nghi phép tắc, vẫn chưa đến tình cảnh một tay che trời như Nguyễn gia. Sở dĩ có quan hệ thông gia với Nguyễn gia cũng là do thế cuộc trên triều quyết định. Lúc ấy văn một phe võ một phe, tự kết thành bè phái. Khi đó Lý, Cố, Nguyễn, Diệp, tứ đại võ tướng đều nhất trí kết thông gia với nhau để cùng nhau nâng đỡ.
Tuy rằng thái độ Vân Hi xử lý Lý gia có vẻ ôn hòa, nhưng về sau Lý gia chịu liên lụy lại càng thêm suy tàn. Đặc biệt là phe cánh của Ninh Hoa Phu Nhân, mẫu thân của Ninh Hoa Phu Nhân họ Nguyễn, phụ thân lại có quan hệ chặt chẽ với Nguyễn thị, mấy năm nay luôn bị triều đình chèn ép nên im như thóc, tham sống sợ chết dưới thiên uy.
Hiện giờ Vân Hi phong Sở Khang công chúa càng tôn thêm địa vị trưởng nữ vừa mới sinh của hoàng hậu. Xem ra đối với thái hậu, hoàng thượng thật sự trân trọng tình mẫu tử. Ninh Hoa Phu Nhân luôn là nỗi đau trong lòng thái hậu, phong địa vị cao cho nữ nhi của Ninh Hoa ít nhiều cũng khiến cho bà dễ chịu phần nào. Mà xem ra đối với quần thần, trải qua ba năm, vụ án của Nguyễn thị năm đó hoàng thượng đã không có ý định nhắc lại chuyện cũ, lấy tôn vị Đoan Nguyên của trưởng công chúa mà phong, chuyện của các gia tộc cũng không truy cứu nữa. Thân thích của Lý thị hiện giờ cũng dựa vào nữ nhi mà quang vinh, chấm dứt chuyện kết bè phái, sau này tận lực cống hiến!
Hoàng thượng độc sủng hoàng hậu thiên hạ đều biết, hoàng hậu sinh hạ trưởng nữ phong làm Đoan Nguyên là hợp tình hợp lý. Nhưng hoàng hậu lại chú ý đến đại cục, xứng đáng là mẫu nghi!
Vân Hi ngồi ở bên giường, nhìn dáng vẻ Phi Tâm nhắm mắt ngủ say, sắc mặt nhợt nhạt. Nàng cũng không lấy chuyện sinh con gái mà thất vọng, hắn cũng như vậy. Trên thực tế nàng càng hy vọng này cái thai này là nữ nhi. Nàng từng nói với Vân Hi, nếu có thể sinh cho hắn hai tỷ đệ đáng yêu giống như Liên Hoa và Liên Bằng như vậy, đúng là điều nàng hy vọng!
Hôm nay là mười sáu tháng năm, ngày này hai năm trước, bọn họ đang đi về phương nam. Cho nên buổi sáng Vân Hi nói bên tai nàng, đặt tên cho hài tử này là “Nam”. Nàng nhìn hắn, biết hắn nhất định là một đêm không ngủ, nhưng ánh mắt làm cho nàng nhớ tới cảnh hoa quỳnh kia. Nàng gật đầu ứng rồi nói nhỏ: “Thai đầu là nữ nhi, thứ nhất là tạm không phải sợ người ta rảnh rỗi. Thứ hai là cũng mượn việc này để hiểu rõ chuyện xưa.”
Hắn tất nhiên là hiểu được, ôm cổ nàng cười khẽ, lướt nhẹ qua cái trán đang vương mồ hôi của nàng, hôn lên vành tai nàng, trêu chọc nàng: “Nàng yêu nhất là thanh danh phú quý, Đoan Nguyên công chúa cũng không cần nữa.”
“Cũng không phải thần thiếp quản chuyện công chúa này!” Nàng cũng cười, nhẹ vênh mũi nhìn hắn, “Chỉ cần chàng bình yên, những chuyện khác cũng không đáng gì.”
Vân Hi ôm lấy nàng gật đầu, không ngừng hôn chân mày, chóp mũi, khóe môi của nàng. Giữa bọn họ là nhiều loại thân phận kết hợp, là quân thần, là vợ chồng, là tình nhân, là tri kỷ, là đồng bọn, không thể chia cắt, cũng không có cách nào thay thế được!
“Thời gian này thần thiếp an dưỡng, vừa vặn có thể quan sát mấy chuyện kia.” Phi Tâm nhẹ giọng nói, Tết đoan ngọ đêm đó, Phi Tâm đúng là không yên ổn được, lại không thể mặc cho hắn thừa nước đục thả câu. Về sau hắn cũng sợ nàng vác cái bụng bầu mà ngờ vực, huống chi việc này xác thực đến lúc đó cũng cần nàng ra mặt nên dứt khoát nói với nàng, hắn chỉ cho nàng tịnh dưỡng trước rồi hãy nói, nhiều chuyện sau này hãy tính!
Sau khi tan triều, lúc hắn lại qua thăm thì nàng đã ngủ. Trong Đông An Điện cũng thu dọn gọn gàng, không có vết máu hỗn độn nhìn thấy mà ghê người. Bà vú ôm đứa nhỏ đến cho hắn xem. Đứa bé trề môi, có chút nhăn nhó, chắc là vì dinh dưỡng tốt nên trên đầu có mấy nhúm tóc đen chỉa ra, à, nên gọi là tóc máu (2).
(2) tóc máu: tóc của trẻ sơ sinh
Nặng bảy cân (3), lúc Vân Hi ôm thì cảm thấy rất mềm mại. Đứa bé híp hai mắt lại, miệng lại há to vô cùng, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc! Lúc này hắn cũng không nhìn ra được là giống ai, thật ra mà nói trong lòng hắn thấy đứa bé này thật xấu… Trên thực tế hắn cũng chưa thấy qua hài tử nào nhỏ như vậy. Hai đứa trẻ trước đó, một đứa biết đi rồi hắn mới gặp qua. Một đứa thì chưa đầy tháng đã gặp, nhưng bởi vì lúc ấy tâm tình không tốt nên hoàn toàn không có tinh thần trêu đùa.
(3) Một cân của Trung Quốc bằng 0.5kg, cho nên đứa bé nặng 3.5kg
Về sau cũng bởi vì hết thảy đều thuận lợi, cũng vì hắn không còn hứng thú diễn trò trong cung nên thỉnh thoảng cũng phải đi thăm hài tử. Nói cho cùng thì vẫn là cốt nhục của hắn, há có thể không để tâm? Mặc dù tình cảm trong hoàng thất luôn nguội lạnh, không sánh bằng giang sơn quân chủ, nhưng suy cho cùng người vẫn là người, làm sao lại không có thất tình (4). Nhìn thấy hai hai tử ngày một lớn lên, hắn càng muốn Phi Tâm sinh cho mình một đứa.
(4) thất tình: bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ, ái, ố, dục
Vân Hi thận trọng đỡ lấy hài tử, bà vú thấy hắn ôm rất nguy hiểm nên luôn ở bên cạnh phòng chừng.
“Mắt nó thế nào lại nhỏ như vậy?” Vân Hi cuối cùng không nhịn được mà mở miệng, thật sự rất xấu, mặc dù cố gắng kìm nén suy nghĩ này lại trong lòng, nhưng… Hắn nhìn đứa nhỏ này, thật sự là không thể hiểu được một đống người vây quanh một đứa trẻ như vậy có thể nói đứa bé này giống ai.
“Khởi bẩm hoàng thượng, công chúa còn nhỏ, mắt còn chưa mở to đâu. Ngài xem, mắt khép dài như vậy, trán lại rộng như thế, sau này nhất định là một mỹ nhân đấy.” Bà vú trả lời.
“Cái miệng này sao lại lớn như vậy? Chiếm hết một nửa khuôn mặt rồi.” Vân Hi thấy hài tử há miệng ngáp, đầy mùi sữa, mắt híp lại không nhìn thấy, chỉ có một cái miệng há to như cái chậu! Hắn thật sự không có cách nào che giấu lương tâm mà nói đứa nhỏ này xinh đẹp, mặc dù là con của hắn!
“Khởi bẩm hoàng thượng, công chúa trắng mịn, môi hình đầu mút, vòm miệng mạnh mẽ, hai gò má chắc nịch, giống như hoàng hậu nương nương vậy.” Bà vú cúi đầu trả lời, trong lòng nói thầm, rõ ràng sinh ra giống nương nương như vậy, thế nào hoàng thượng nửa điểm cũng không nhìn ra được? Chẳng những không nhìn ra được mà còn vô cùng kinh ngạc đứa nhỏ này sao mà lớn lên được.
“Thật không?” Vân Hi nghe xong, cẩn thận nhìn miệng đứa nhỏ, cũng không biết là có phải vì bà vú nhắc nhở hay không mà thoạt nhìn hình như là thuận mắt hơn. Hắn bế một hồi, thấy đứa nhỏ có ý tỉnh lại, vội giao cho bà vú. Bà vú cũng không vui khi Vân Hi bế, trong lòng vô cùng khinh bỉ hắn. Mắt của hoàng thượng có bị gì không, một đứa nhỏ đẹp mắt như vậy mà vẫn còn không hài lòng, huống chi hắn vẫn thích nhất là sinh con gái. Còn không phải là thấy công chúa sẽ không thích, chuyện hoàng gia chính là như vậy, ý trời khó dò! Bà vú vừa oán thầm vừa duy trì nụ cười xán lạn ôm đứa nhỏ đi xuống.
Vân Hi tạm ngồi bên cạnh Phi Tâm, tỉ mỉ nhìn ngũ quan của nàng, không biết đứa nhỏ sau này lớn một chút có thể giống nàng mấy phần? Nhất thời chính hắn cũng cười, đúng là một bộ dáng hạnh phúc vui vẻ như vậy!