Cùng Múa Với Sói

Cuộc sống trong hoàng cung không những yên lặng mà còn nhàm
chán, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi liên miên bất tận, đã sớm khiến Sở Liên
Nhi chán ghét, luôn muốn thừa dịp Đông Ly Thuần vào triều đi tìm chút việc vui
có thể làm.

Vừa vặn hiện tại thật tốt, Hoàng Duẫn Phong và triều thần
đàm phán thắng lợi với quân chủ Hoa quốc, đắc ý trở về, Đông Ly Thuần mừng rỡ,
đang mở tiệc chung vui với văn võ bá quan ở đình trước.

Sở Liên Nhi bởi vì có bầu, không thể ra tiệc, lúc rãnh rỗi
trong Thanh Âm điện, vẫy lui cung nhân, chỉ chừa một mình Xuân Hồng, đi dạo ở
cung điện chung quanh, bất tri bất giác, đi tới một điện thưa thớt người, cung
điện này giống như là hồi lâu không tu sửa, cũ rách không chịu nổi, ngay cả tấm
biển trên đầu cũng tróc ra hơn phân nửa, loáng thoáng rung.

“Thu Đồng cung. Xuân Hồng, Thu Đồng cung này có tác dụng
gì?” Sở Liên Nhi hỏi.

Xuân Hồng đáp: “Nương nương, Thu Đồng cung này chính là lãnh
cung, là chỗ Tần phi phạm sai lầm bị giam.”

Sở Liên Nhi mở to mắt, lãnh cung trong truyền thuyết chính
là bộ dáng này à, quả thật danh bất hư truyền.

“Đi, chúng ta vào xem một chút.” Có hăng hái, nàng cũng muốn
xem thử, nữ nhân trong lãnh cung có phải rất thê thảm hay không.

“Nương nương, lãnh cung âm khí nặng, ngài có thai, ngộ nhỡ
dính vào tà khí, nô tỳ đảm đương không nổi.” Xuân Hồng sợ hết hồn, liều mạng ngăn
cản.

“Có âm khí sao?” Sở Liên Nhi liếc xéo nàng, chỉ vào dấu chân
tán loạn trước cửa, “Nếu quả thật có tà khí, còn có nhiều người đi vào như vậy
sao?”

Xuân Hồng nhìn dấu chân lộn xộn ở cửa, không khỏi lấy làm
kinh hãi: “Nô tỳ nghe lão ma ma trong cung nói, Thu Đồng cung này nhốt hơn mười
vị Tần phi trước kia phạm sai lầm, những Tần phi này chết thì chết, điên thì

điên, rất ít đi lại bên ngoài. Mà nội thị đưa cơm càng thêm không bước vào một
bước, trực tiếp đưa cơm đến góc tường, đổ cơm vào qua chuồng chó. Người trong
cung cảm thấy lãnh cung có khí dơ, bình thường cũng sẽ không dễ dàng đi tới
lãnh cung. Những bước chân này. . . .”

Sở Liên Nhi đến gần, dò xét những dấu chân này, bỗng dưng vỗ
tay cười nói: “Xuân Hồng, nhìn dấu chân này, ta biết rõ người đi vào là người
nào!”

“Người nào?”

Sở Liên Nhi cười nhạt không nói, xoay người, ngày mai, nàng
thật muốn mang đám người tới lãnh cung nhìn một chút.

Hôm nay nàng chỉ dẫn theo Xuân Hồng, nàng còn không có gan lớn
đến đi vào một mình. Ngộ nhỡ đụng phải nữ nhân điên bên trong nàng cũng không
biện pháp ngăn cản.

. . . . . . . . . . . . .

Địa lao âm u, tản ra mùi nấm mốc và mùi máu tươi nồng đậm,
mùi nấm mốc là từ những địa phương khác tản mát ra, mà mùi máu tươi là từ trong
miệng mình tràn. . . . Ươn ướt mặt đất thô ráp, một nữ nhân trần truồng bị đặt
tại trên đất đều là đá, nguyên cái lưng bị cào đau đớn, trên người còn bị một
nam nhân toàn thân đen đuốc bẩn thỉu đè ép, tóc của hắn rối rắm, phát ra mùi
hôi thối nồng đậm, tay của hắn cũng dính đầy dấu vết đen dơ, bên cạnh nam nhân
còn có hai người trên thân tản ra mùi hôi thối, mọi người quần áo rách rưới,
tóc rối rắm, nhìn một cái cũng biết là tên ăn xin đi ăn xin trên đường cái.

Hai tên ăn xin khác hưng phấn chà xát hai tay, đưa ra tay bẩn
thỉu vuốt ve da thịt tuyết trắng vô cùng không tương xứng với mu bàn tay đen
thui của họ, mặt trái xoan kiều diễm, da thịt trắng như tuyết, ngực cao vút,
chân ngọc thon dài, còn có u cốc thần bí. . . Từ trong miệng đám ăn mày phát ra
trận trận cười dâm đảng, nhìn tên ăn xin mãnh liệt lay động trên thân nữ nhân,
hưng phấn chảy nước miếng ròng ròng, trong miệng phát ra tiếng dâm uế chói tai.

Mà cô gái bị đè ở trên đất, giận trừng một đôi mắt to, tròn

mắt muốn nứt, cũng không thể dùng lực, tê ăn xin đè ở trên người không hiểu
thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ đâm tới ở trên người nàng, trong địa lao âm u,
có thể thấy mặt thống khổ vặn vẹo của cô gái, khóe miệng nàng lưu lại vết máu,
hai tay vô lực bày trên đất bùn, hai chân ngọc trắng bị mở lớn, trừ tên ăn xin
mạnh mẽ đâm tới trên người, thường có hai tên ăn xin khác dùng sức vuốt ve trên
người này. . . . Trong miệng cô gái phát ra kêu thảm thiết thê lương, mang theo
tuyệt vọng thật sâu. . . .

“Không cần, cứu mạng, cứu mạng. . . . Sở Liên Nhi bị cảnh mộng
đáng sợ này thức tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, làm ướt
áo sơ mi lụa. Mờ mịt nhìn bốn phía, màn vải quen thuộc, cái bàn tròn gỗ tử đàn
và vật trang khí thượng đảng quen thuộc, đây là tẩm cung nàng và Đông Ly Thuần ở
chung.

“Nương nương, thế nào? Xảy ra chuyện gì?” Xuân Hồng hấp tấp
hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào.

Sở Liên Nhi khẽ thở dài, miễn cưỡng cười nói với nàng:
“Không có sao, chẳng qua là gặp cơn ác mộng mà thôi.”

Xuân Hồng thở phào nhẹ nhõm: “Nương nương không có việc gì
là tốt, nô tỳ còn tưởng rằng nương nương. . . .” Nàng bỗng dưng dừng lại, thần
sắc hơi cổ quái.

Sở Liên Nhi còn đắm chìm trong giấc mộng đáng sợ không có
phát hiện nàng có cái gì không đúng, hỏi: “Hiện tại lúc nào?”

“Đã qua buổi trưa rồi, nương nương ngủ giấc này thật sâu. Có
chừng một canh giờ.”

“A, không trách được.” Nàng nghiêng dựa vào trên mép giường
khắc long phượng, nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ tới hình ảnh tàn khốc kinh
người kia, cảm giác rất chân thật, làm nàng sợ hãi cả kinh.

“Xuân Hồng, hoàng thượng đâu?”


“Hoàng thượng còn ở trước đình uống rượu mừng công với các đại
thân.” Xuân Hồng cẩn thận trả lời từng li từng tí, “Hoàng thượng vẫn không thể
lập tức trở về, nương nương, ngày hôm qua ngài không phải đã nói, hôm nay còn
muốn đi Thu Đồng cung không?”

Xuân Hồng không nói, Sở Liên Nhi cũng quên. Thu Đồng cung,
tuy là lãnh cung, nhưng cửa bước chân lộn xộn ngoài cửa cung điện kia cho thấy
bên trong còn có chuyện tốt xảy ra, Sở Liên Nhi hồi lâu không có đi tìm việc
vui sao lại có thể bỏ qua?

“Xuân Hồng, mau thay quần áo cho ta, chúng ta lập tức đến
Thu Đồng cung tìm bảo vật “

Rất nhanh, Sở Liên Nhi liền mang theo nội thị cung nhân hùng
dũng đi tới Thu Đồng cung, nàng phát hiện, hôm nay dấu chân ở cửa còn nhiều hơn
thường ngày, không khỏi nhíu lông mày, sai nội thị đi trước mở cửa ra, sau đó
nàng vuốt tay Xuân Hồng đi vào.

Cửa lớn bị mở ra, Sở Liên Nhi đi vào, đạp mặt đất tràn đầy bụi
bậm, vòng vo chung quanh, Thu Đồng cung không hổ là lãnh cung, chung quanh đều
là mạng nhện hoành hành, trên đất là rác chất đống và cọc gỗ xốc xếch cùng là
khô bị gió thổi vào.

Đạp lá khô thật dầy, nàng bỗng dưng dừng chân, hỏi người bên
cạnh: “Các ngươi có nghe được thanh âm gì không?”

Chúng cung nhân mặt sợ hãi, lắc đầu không phải, gật đầu cũng
không phải.

Sở Liên Nhi cau mày, thanh âm càng ngày càng rõ ràng, lắng
nghe trong chốc lát, nàng trầm mặt, nâng váy liền đi về phía thanh âm.

Cung nhân phía sau mặt khủng hoảng lôi kéo nàng: “Nương
nương, vạn vạn không đi được, đó là hậu viện Thu Đồng cung, có một miệng giếng
cổ, nghe nói người chết ở bên trong nhiều lắm, đã sớm dính đầy tà khí, nương
nương mang long chủng, vạn vạn không thể đi vào.”

Sở Liên Nhi cười lạnh: “Bổn cung phải xem một chút, những âm
khí này là từ địa phương nào tới.” Nàng đẩy ra lão ma ma ngăn ở phía trước, đẩy
cửa lớn hậu viện, âm thanh tức giận xông vào màng nhĩ. Sở Liên Nhi

Chỉ thấy trong sân rậm rạp cỏ dại, trên đất tràn đầy lá khô,

viện còn rất rộng rãi, lại thê lương làm cho người ta không muốn dò vào một bước.
Nhưng, có nhiều người nửa người bao sâu trong bụi cỏ, hoặc nằm hoặc đứng hoặc
ngủ.

Sở Liên Nhi giương mắt nhìn lại, rốt cuộc thấy rõ, nằm dưới
đất có mấy nữ nhân, mọi người quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, tuyệt vọng
trong mắt nồng đậm, khóe miệng bị vải bố che, thân thể hiện lên hình chữ đại
(hình người nằm dang tay chân mở ra), tay chân của các nàng đều bị gắt gao cố định.
Mà nằm ở trên người các nàng là một đám nam nhân trần truồng. Mà bên cạnh bọ họn
còn giáp sắt, đao kiếm, vũ khí tán loạn.

Màn này thực sự quá kinh hãi, cho tới quên phản ứng, chỉ có
thể sững sờ nhìn hình ảnh dâm uế không chịu nổi này.

Chợt có chút đứng không vững, mấy nam nhân trần truồng trước
mắt, nữ nhân bị lột sạch, bị vải bố che miệng, bị đặt trên mặt đất lạnh như
băng, tình cảnh thê thảm, kết quả bi thảm bị thay phiên cường bạo, hình ảnh như
điện, từng cái thoáng hiện ở trong đầu.

Trí nhớ bị đè nén đã lâu, như thủy triều mãnh liệt, rốt cuộc
tìm được trí nhớ, tìm được ra miệng, lập tức bừng lên, vô tận không dừng lại, Sở
Liên Nhi không chịu nổi, hét lên một tiếng, lui về phía sau một bước. Té ở trên
người cung nhân sau lưng.

“Nương nương, nương nương. . .”

Sở Liên Nhi ôm bụng, bụng thật là đau, như ngàn vạn con sâu
gặm nuốt ở trong bụng, bụng truyền đến trận trận đau đớn, vô tận sâu vọt tới vọt
tới bên trong, đau đến nàng toát ra mồ hôi lạnh.

“A. . . . Nàng chặt chẽ nắm bụng, thật là đau, từng trận động
dội lên bụng, giống như muốn muốn nổ tung lên, Sở Liên Nhi đau thét chói tai,
trong đầu lại thoáng qua một gương mặt, nam nhân giọng âm lãnh, một đám thanh
âm dâm uế, một đôi tay thô đen bẩn thỉu di chuyển trên thân tuyết trắng trần
truồng. . .

“A. . . .” không chịu được nữa rồi, bụng lại truyền tới đau
đớn tê tâm liệt phế, nàng muốn ngất đi, nhưng trong đầu vô cùng rõ ràng, nhưng
hình ảnh như điện thoáng hiện ở trong đầu toàn bộ, “Không cần, tránh ra. . .
Đi. . . Ra. . .” Nàng quơ múa hai tay, giống như phía trước có vô số đôi tay
đen bẩn thỉu duỗi về phía nàng, nàng cuồng loạn đánh rơi, rồi lại bị bắt, rốt
cuộc không chịu nổi, ngất xỉu .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận