Cùng Múa Với Sói

Sở Liên Nhi đã hiểu, những thủ lĩnh tà giáo này, không biết
tồn tâm tư gì, luôn thích phản triều đình, không biết bọn họ nghĩ như thế nào,
luôn tự xưng là vì chúa cứu thế, cứu khổ cứu nạn, kì thực là thỏa mãn ham muốn
cá nhân của mình.

Nhưng, biết rõ lòng dạ bọn họ đen tối, không chừa thủ đoạn
nào, lường gạt hương dân, nhưng vẫn có một nhóm giáo đồ lớn, cùng vào sinh ra tử
với họ. Dĩ nhiên, những tà giáo này tự có bản lĩnh kích động lòng người, bắt
lòng người rất thấu triệt (thấu đáo triệt để), khiến cho bọn họ trung thành cẩn
cẩn quơ múa quả đấm thay bọn họ, thậm chí là sinh mệnh của một nhà già trẻ.

Những tà giáo này nhìn như không có thành tựu, lại luôn là từng
con giòi bọ gặm không no, năm rộng tháng dài, sẽ làm lòng người hư hỏng, không
thể khinh thường.

Đông Ly Thuần và đệ đệ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vừa đúng
trúng thời cơ cho bọn họ làm phản, thừa dịp Đông Ly Thuần còn chưa đứng vững
chân, đã vượt lên trước một bước hạ thủ. Trên đường vào kinh, dù chưa đi qua
Lương Châu, nhưng nghe thám tử Lương Châu hồi báo, Di Lặc giáo đã chiếm cứ cả
thành Lương Châu, làm cho dân chúng lầm than, thê thảm không nỡ nhìn.

“Vậy ngươi muốn thu thập bọn họ thế nào?” Sở Liên Nhi có
chút bận tâm, bản lĩnh lớn nhất của những tà giáo này chính là lường gạt thôn
dân ngu ngốc, mình lại ở phía sau màn chỉ huy, khiến người phía dưới đấu tranh
anh dũng, đối phó bọn họ, cũng khó khăn, cũng không thể giết hết những thôn dân
vô tội mà?

Đông Ly Thuần trầm ngâm: “Tạm thời còn chưa có nghĩ ra biện
pháp, trước đi xem rồi hãy nói.”

Sở Liên Nhi cười nói: “Vậy chuyện trong kinh thì sao? Tà
giáo dù lợi hại thế nào, nhưng trong thời gian ngắn chỉ cũng được không có kết
quả, trước mắt quan trọng nhất, là bài trừ bên trong, thẳng đến đầu mối, để
ngươi ngồi vững vàng trên chỗ, thống nhất quyền lực quân vương rồi lại nghĩ
chính sách yên bên ngoài.” Nàng thấy hắn đã nhíu mày, tiến một bước giải thích:
“Di Lặc giáo coi như chiếm cứ Lương Châu, nhưng ở những huyện thành khác cũng
không có bao nhiêu thế lực, ngươi chỉ cần phái người chú ý nghiêm mật là được,
chờ ngươi diệt trừ những người dị lòng kia, trở lại thu thập bọn họ cũng không
muộn.” Kinh sư mới là chỗ Đông Ly Thuần muốn chiếm cứ nhất, tập trung quyền lợi
chính trị, mới có dư lực dọn dẹp những thế lực còn sót lại.

Đông Ly Thuần cũng hiểu điểm này, hắn thở dài: “Chuyện cũng
không đơn giản như tưởng tượng của ngươi, bọn đệ đệ của ta cũng không có cơ hội
xoay người, để cho người đau đầu chính là những thứ hoàng thúc đường huynh của
ta, và những người tự xưng là xuất thân hoàng thân quốc thích danh môn vọng tộc
chính thống, từ Thái tông bắt đầu, mãi cho đến đời ta đây, hoàng thân quốc thích
đã sớm trải rộng cả nước, bọn họ đời đời kiếp kiếp hưởng thụ bổng lộc ưu ái của
triều đình, con cháu đời đời khai chi tán diệp cũng khó mà tưởng tượng hoàng
thân quốc thích có dính quan hệ ở cả Đông Ly quốc có bao nhiêu! Những người này
không chuyện sản xuất sâu gạo, lương tháng và ngân lượng được hưởng đã chiếm cứ
một phần ba thuế thu vào quốc khố, lúc phụ hoàng ta tại vị đã ghét hận bọn họ
sâu sắc, đáng tiếc, phụ hoàng ta thế yếu, muốn động đến bọn hắn có lòng lại
chưa đủ lực, ta chủ trương làm suy nhược quyền thế và sức mạnh của hoàng thích,
hủy bỏ đặc quyền và vàng bạc của bọn họ, khiến bọn họ bất mãn ta, mặc dù Thái
tông hoàng đế từng phân phong dòng họ phiên vương các nơi chỉ có thể nhận bổng
lộc, mà không thể vào triều làm quan, tuy không có bao nhiêu thực quyền, nhưng ở
địa phương cũng có thế lực một phương. Hiện tại phiên vương Quận Vương các nơi
không biết bị người phương nào xuyên qua, sợ ta vừa lên vị liền tước đoạt ích lợi
của bọn họ, cũng đoàn kết lại ngăn trở ta lên ngôi xưng đế.”


Sở Liên Nhi hiểu được, con cháu lịch đại hoàng thất rộng khắp
cũng được hưởng đặc quyền, không việc để làm lại lấy ngân lượng hậu đãi làm người
ta hâm mộ, hơn nữa còn đời đời kiếp kiếp truyền thừa kế, chỉ cần hoàng thất
đương triều vẫn là Đông Ly, những hoàng thân tám sào cũng với không tới cạnh vẫn
cầm bạc qua cuộc sống tiêu sái.

Nữ nhi của hoàng đế được đặt là công chúa, lập gia đình rồi,
hàng năm có hai ngàn thạch lương thực, ba ngàn lượng bạc, tôi tớ tạp dịch thị vệ
cho sai sử cũng do quốc khố ra. Còn không bao gồm đất đai những hoàng tử hoàng
tôn cành vàng lá ngọc cưỡng chiếm, chờ công chúa sinh nữ nhi, là Quận chúa, nữ
nhi Quận chúa là huyện chủ, nữ nhi huyện chủ là thành chủ, theo thứ tự tính xuống,
những hoàng thân quốc thích không chuyện làm chỉ biết “sinh sản”, con cháu khắp
nơi, càng về sau, gánh nặng của triều đình lại càng nặng, không trách được Đông
Ly Thuần muốn tiêu trừ đãi ngộ ưu ái của bọn họ.

Trước mắt phiên vương các nơi có mười bốn vị, trừ đã từng bởi
vì làm phản, quá mức phách lối bị miễn chức, trình độ khai chi tán diệp của mười
bốn vị phiên vương này cũng làm người ta chắt lưỡi, một vị Vương gia có mười mấy
tên mỹ thiếp, sinh có vài chục con cái, trừ con trai lớn là thế tử chánh thống
có thể thừa kế phần vị của phụ vương ra, những vương tử Quận chúa không có quyền
thừa kế, liền ra ngoài ở riêng, thành lập gia đình của mình, vẫn hưởng thụ đãi
ngộ hậu ái của triều định, đời đời kiếp kiếp truyền lại như vậy, hoàng thân quốc
thích khắp nơi đều có, sợ rằng ném một cái chén ra ngoài liền đập trúng một người.
Có thể tưởng tượng, việc này cho triều đình bao nhiêu áp lực?

Mà Đông Ly Thuần muốn diệt trừ bọn họ, cũng liền bị bọn họ
coi là ngọn nguồn tổn hại ích lợi của mình, có thể nào muốn hắn lên ngôi xưng đế
đây? Kết quả là, những phiên vương Quận Vương long tử phượng tôn kia, lại rối
rít cầm lên binh khí, ngăn ở tất cả cửa thành, chờ Đông Ly Thuần vừa bước vào
kinh sư, liền đồng loạt bắt lại.

“Những phiên vương này có bao nhiêu binh lực?” Sở Liên Nhi hỏi.

Đông Ly Thuần trầm ngâm: “Thái tông hoàng đế rất hậu đãi con
cháu mình, hứa hẹn bổng lộc rất nhiều để cho bọn họ không lo ăn mặc, nhưng đối
với phiên vương các nơi lại nghiêm lệnh không thể có binh quyền, vì vậy, phiên
vương các nơi chỉ có một vạn binh riêng. Nhưng đến thế hệ phụ hoàng ta, phụ
hoàng nhân hậu lại không có chủ kiến, những phiên vương này đã bắt đầu không an
phận, trong đó An vương ở Cẩm thành đã có năm vạn binh lực, nếu như những phiên
vương này cùng liên hiệp, cũng đau đầu người khác.”

Sở Liên Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Những phiên vương này hợp
lại binh lực hết cũng không nhiều quá 20 vạn, hơn nữa lại chưa từng ra chiến
trường, không thể nào bằng những binh lính tinh nhuệ thiện chiến được nghiêm khắc
tẩy rửa trên chiến trường dưới trướng ngươi. Ngươi cũng không đã quá lo lắng.”

Đông Ly Thuần cười khổ: “Binh lực những phiên vương này ta
cũng không sợ, nhưng, nhà bọn họ căn cơm thâm hậu, mấy đời tích góp từng tí gia
tài, có thể so với quốc khố. Bọn họ thật ra thì cũng biết, bằng binh lực của bọn
họ là không dám cùng ta đối kháng, nhưng bởi vì binh mã vị động (động binh mã),
lương thảo đi trước, bọn họ đoán được trong tay ta không có đủ bạc để các tướng
sĩ bán mạng thay ta.”

Đánh giặc, chỉ là tinh binh mãnh tướng còn chưa đủ, nguyên
do lớn nhất là cần có bạc, bạc, vẫn là bạc. Người ta nói không bột đố gột nên hồ
người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, chính là cái đạo
lý này, tướng sĩ dưới trướng Đông Ly Thuần đối với hắn quả thật trung thành cẩn
cẩn, nhưng không có thứ béo bở, không có ngon ngọt cho bọn hắn nếm thử, năm rộng
tháng dài rồi, người nào sẽ xá mạng tranh đấu giành thiên hạ cho ngươi?


Sở Liên Nhi lặng yên nghĩ, nhìn gương mặt đông lạnh của hắn,
mặc dù cố giữ vững trấn định, nhưng nàng nghĩ nội tâm hắn nhất định là như lửa
đốt, không khỏi thở dài: “Ai, tiền, không phải là vạn năng. Nhưng, không có tiền,
là vạn vạn không thể. Hiện tại ta rốt cục biết được.”

Đông Ly Thuần ghé mắt, bị nàng chọc cười, hắn khẽ vuốt mái
tóc của nàng: “Từ nơi này đến kinh thành, sẽ trải qua lãnh địa của bốn vị phiên
vương, những hoàng thúc này và ta cũng không có bao nhiêu giao tình, nói vậy bọn
họ đã sớm bị dụ hoặc, chỉ sợ chuyến đi này của ta, bọn họ đã sớm sẵn sàng trận
địa đón quân địch.”

“Nhưng Hoàng Duẫn Phong không phải là chiếm hữu hai mươi vạn
đại quân sao? Tại sao phải sợ những binh tôm tướng tép của họ?” Sở Liên Nhi
không tin Hoàng Duẫn Phong có thể lãnh binh từ Nam Lăng đánh vào kinh thành,
giam lỏng hoàng đế, lại dẫn mười vạn binh đóng ở kinh sư, lại xuất binh xuống
tây, từ kinh sư một đường giết đến Tây Lăng, giết chết Giang Lạc vương, chiêu
hàng gần mười vạn binh lính, đối phó những phiên vương này còn có thể thua thiệt
hay sao?

Đông Ly Thuần lắc đầu cười khổ: “Chúng ta không thiếu binh lực,
trên tay ta, cái gì cũng không thiếu, chính là thiếu một chữ. Tiền!”

Sở Liên Nhi suy sụp vai, than thở: “Tại sao vậy, ngươi đường
đường là hoàng tử điện hạ cũng vì tiền chuyện sầu lo! Phải nghĩ biện pháp kiếm
tiền.”

Đông Ly Thuần nắm chặt quả đấm, nhìn cảnh tượng sáng rỡ
ngoài cửa sổ, ánh mắt như trân châu, bắn sát khí tán loạn ra kinh người: “Mọi
việc mở đầu khó khăn, như vậy cũng tốt, những phiên vương không biết sống chết
này tự động đụng vào cửa, lý do ta đối phó bọn hắn cũng coi là đầy đủ, tránh
cho ngày sau còn phải kiếm cớ tiêu diệt bọn họ.”

Sở Liên Nhi chưa từng thấy Đông Ly Thuần đằng đằng sát khí,
sợ hết hồn, lắp bắp mà nói: “Nhưng, ngươi không phải nói thiếu bạc sao? Phải có
bạc mới có thể lèo lái các tướng sĩ đấu tranh anh dũng a!”

Đông Ly Thuần trầm ngâm, cười nói: “Liên Nhi yên tâm, trời
không tuyệt đường người, ta sẽ thương lượng với bọn Văn Trọng.”

. . . . . . . . . . .

Vì phiên vương các nơi ngăn trở từ trong, hành trình vào
kinh bị trì hoãn, Đông Ly Thuần hạ lệnh, đại quân đi theo trú đóng ở trên đất
trống cách thành Lương Châu ba mươi dặm.

Sở Liên Nhi và Đông Ly Thuần dùng chung một cái lều, mặc dù
ăn so ra kém Tây Lăng, nhưng Sở Liên Nhi vẫn cảm giác được ý che chở của Đông
Ly Thuần với nàng.

Đang gặp giữa tuần tháng tám trời nóng như lửa, sống ở trong
lều rộng rãi, quả thật tựa như lồng sưởi, Đông Ly Thuần liền sai người ở chung
quanh ngoài lều, chất chồng cây gỗ chống đỡ, ở phía trên thả cành lá dày đặc chặt
chẽ, như vậy, liền cách ly ánh mặt trời chiếu mạnh cực nóng, trong các góc lều,
còn bày đầy cục đá không biết từ nơi nào chuyển tới, sống ở trong lều, căn bản
không cảm giác được khí nóng.


Đông Ly Thuần lo lắng nàng không chịu nổi trời rất nóng mùi
mồ hôi bẩn, lại lệnh Xuân Hồng mang lên hương hun ở trước giường, mỗi ngày trước
khi đi ngủ đốt hương hun lên, rất nhanh sẽ tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.

Ban ngày, Đông Ly Thuần bà phụ tá ở trong lều quân thương
nghị sự vụ, Sở Liên Nhi không chuyện để làm, trừ ngủ, chính là ăn, mặt trời
nóng rát bên ngoài tỏa ánh vàng khắp nơi, nàng cũng không muốn đi ra ngoài bị
phơi thành thịt khô, chỉ đành phải sống ở trong lều chờ Đông Ly Thuần trở lại.

Liên tiếp mấy ngày, Đông Ly Thuần cũng bận rộn là không gặp
nhân ảnh, có thể là rầu rĩ vì chuyện bạc, Sở Liên Nhi cũng không rõ lắm, chỉ biết
là ngày gần đây nụ cười trên mặt của hắn ít rất nhiều, mặc dù vẫn ôn nhu đối với
nàng, nhưng mỗi ngày hắn đều giảm lượng cơm ăn cũng biết nội tâm hắn không dễ
qua.

Tối nay Sở Liên Nhi để cho Xuân Hồng lấy đi hương hun đặt ở
trước giường, ngồi ở trước ngọn đèn dầu, thỉnh thoảng lấy ra y phục Đông Ly Thuần
tặng nghịch tới nghịch lui, thỉnh thoảng lại cầm đồ may vá học thêu hoa với nha
hoàn, mười ngón tay mảnh khảnh của nàng làm thế nào cũng không thể may vá được
tốt, cuối cùng, bị Xuân Hồng mạnh mẽ lấy đi, bất đắc dĩ, nàng lại tìm ra vài cuốn
sách, ngồi ở trước bàn, quy củ xem.

Xuân Hồng nhìn hình dạng của nàng, nhịn không được cười lên,
nói: “Tiểu thư, tối nay chủ tử có thể sẽ rất khuya mới có thể trở lại, người
nên ngủ trước đi.”

Sở Liên Nhi lắc đầu, nháy mắt nhìn thân ảnh đứng ngoài lều,
là Lăng Bân. Nói: “Không ngủ được, trước xem sách rồi ngủ.” Lăng bân phụng mệnh
ở lại bảo vệ nàng, chỉ cần nàng không ra lều, hắn vẫn đứng ở bên ngoài, nhưng
chỉ cần nàng nói muốn ra ngoài dạo, sắc mặt của hắn sẽ rất khó xem, nếu như giống
tính khí quá khứ, sắc mặt hắn càng khó coi, nàng càng phải đi ra ngoài dạo, hơn
nữa càng đi dạo càng xa, nhưng suy nghĩ một chút Lăng Bân cũng rất không dễ
dàng, nàng không hy vọng Đông Ly Thuần vất vả chánh sự còn phải quan tâm nàng,
vì vậy liền quy củ sống ở trong lều. Nhưng lại khiến Lăng Bân cho là nàng sợ hắn,
vẫn luôn kiêu ngạo, khiến Sở Liên Nhi giận đến nghiến răng.

Xuân Hồng còn muốn nói chuyện, liền nghe đến thanh âm cung
kính của Lăng Bân: “Chủ tử.”

Sở Liên Nhi vội vàng đứng dậy, nghênh đón Đông Ly Thuần đã
tiến vào, hắn thấy Sở Liên Nhi chạy về phía mình, hai cánh tay vội nắm bả vai của
nàng, cười nói: “Liên Nhi, trên người ta rất dơ.”

Sở Liên Nhi đẩy tay của hắn ra, dựa gần trong ngực hắn, mè
nheo trong cổ hắn, nói: “Bất kể ngươi bẫn cỡ nào, ta đều muốn ôm ngươi.” Hai
cánh tay của nàng gắt gao tiếp được hông của hắn, thân thể Đông Ly Thuần cũng
không cường tráng, vòng eo mảnh khảnh, so với eo thon nhỏ của nàng chỉ sợ cũng
không thô hơn bao nhiêu, không khỏi nhéo, cười nói: “Hông nhỏ vậy, nếu như giả
gái, chắc chắn sẽ không làm cho người ta sinh nghi, ha ha. . . .”

Đông Ly Thuần dở khóc dở cười, nhéo cái mũi của nàng: “Ngươi
a, cũng chỉ có ngươi dám tiêu khiển ta.” Ánh mắt của hắn sáng trong suốt nhìn
nàng, “Liên Nhi không thích ta quá gầy sao?”

Nàng hung hăng gật đầu: “Đúng vậy, quá gầy, ôm lấy không thoải
mái.” Nàng cố ý cọ tới cọ lui trước ngực hắn, cuối cùng cau mày: “Đều là xương,
chạm ta đây thật là đau.”

Đông Ly Thuần cười với nàng: “Vậy về sau ta cố gắng ăn cơm,
tranh thủ béo lên chút, như vậy Liên Nhi ôm cũng sẽ không đau đớn.”

Sở Liên Nhi cười hì hì nói: “Thay vì nói về sau, còn không bằng
hiện tại. Ừ, ta đã làm một chén cháo gạo nếp bí đỏ táo đỏ cho ngươi, còn nóng,
mau thừa dịp ăn nóng đi.” Nàng lôi kéo tay của hắn ngồi vào trước bàn, mở nắp
chén ra, trong chén sứ bạch ngọc, cháo bí đỏ đỏ tươi, nàng cầm cái muỗng bằng gỗ
lên, múc nhẹ, đút tới cạnh môi hắn: “Nếm thử một chút, đây chính là ta tự tay
làm nha.”


Đông Ly Thuần nhìn thức ăn bên mép, hai mắt chớp động, “Đây
là Liên Nhi tự tay làm thay ta?”

“Đúng, nếm thử một chút xem, ăn ngon không?” Mặc dù tin tưởng
tay nghề mình, trước kia nàng cũng mở quán, buôn bán cực tốt, ở tại cái thời đại
này, nàng vẫn chưa nắm được khẩu vị của người, cũng chưa bao giờ tự mình làm
cơm, cũng không biết Đông Ly Thuần có thích mùi vì mềm mại hơi ngán này không.

Đông Ly Thuần há mồm, nuốt vào một muỗng cháo, đặt ở trong
miệng nhai.

“Như thế nào, ăn ngon không?” Sở Liên Nhi không thể chờ đợi
hỏi, tâm tình khẩn trương cực kỳ. Tựa như lần đầu xuống bếp, bưng cho khách thì
cũng là loại tâm tình này.

Đông Ly Thuần nhai tỉ mỉ, cuối cùng nuốt vào cổ họng, hắn
nhìn nàng: “Ăn ngon, Liên Nhi, ngươi học được từ nơi nào? Trước kia ta không biết
ngươi biết xuống bếp.”

Sở Liên Nhi đắc ý trong bụng, dương dương tự đắc ưỡn ngực:
“Thân là nữ nhân, nấu cơm là trời sanh, không cần học.”

“Vậy sao?” Đông Ly Thuần không tin, Sở Liên Nhi vỗ vỗ lồng
ngực: “Không tin, ngày mai ta thay ngươi làm nữa, cho ngươi ăn hài lòng. Chuyện
đơn giản như vậy, căn bản không cần học.” Nàng ngụ ý chính là nàng rất thông
minh có thể tự làm.

Xuân Hồng lại ở bên cạnh trêu nàng: “Tiểu thư, thêu thùa
cũng là nữ nhân cần phải học, vì sao ngài có thể thêu một đóa hoa thành con chuột
đây?”

Sở Liên Nhi thẹn quá thành giận, hung tợn trừng nàng: “Nhị
điện hạ vừa trở về, muốn tắm rửa, ngươi đi sai người lấy nước nóng cho ta.”

Tắm xong, Đông Ly Thuần chỉ mặc quần áo trong, khoác tóc ướt
nửa, nửa nằm ở trên giường, Sở Liên Nhi nằm ở trước ngực hắn, tay nhỏ bé không
có gì làm nhẹ bấm lồng ngực của hắn, ánh nến mơ hồ chiếu theo, ngọn đèn dầu bên
ngoài cũng dần dần dập tắt, chỉ còn lại cây đuốc trong ống trúc cách mỗi ba trượng,
các tướng sĩ đều ngủ, chỉ còn lại tướng sĩ gác đêm cầm giáo dài thành quần kết
đội tuần tra, dưới màn đêm yên tĩnh, trừ tiếng bước chân thỉnh thoảng đi qua
bên ngoài lều, chính là tiếng tim đập của nhau.

“Thuần, chuyện đủ bạc, làm như thế nào?” Hoàn toàn yên tĩnh
trầm mặc rồi, hưởng thụ lồng ngực an tâm mà ấm áp này, Sở Liên Nhi lại đánh vỡ
sự yên lặng tốt đẹp này, chọc Đông Ly Thuần cau mày kiếm, tức giận nói: “Liên
Nhi, đừng nhắc chuyện này.”

Nghe giọng nói không vui của hắn, đúng là cònchưa nghĩ kỹ biện
pháp, không khỏi khẽ mỉm cười, nàng chống thân thể lên, cũng mặc áo màu trắng
như hắn, đứng dậy, hai luồng trước ngực đội lên đồi núi nhỏ, nàng nói: “Thuần,
kinh thành có phải vẫn còn ở dưới khống chế của ngươi hay không?”

“Ừ, có mười vạn đại quân của Duẫn Phong vẫn vững vàng khống
chế, tạm thời còn chưa có động tĩnh lớn gì.”

Sở Liên Nhi lại nói: “Cho nên, ngoài đối phó phiên vương các
nơi ra, kinh thành cũng không để cho ngươi quan tâm, đúng không?”

Đông Ly Thuần nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ dài nhìn chằm chằm
nàng thật sâu: “Liên Nhi, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Nàng cười ngọt ngào, lại dựa vào trong ngực hắn, nói: “Cũng
không có cái gì, ta nghĩ, ta đã nghĩ xong làm như thế nào đủ bạc.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Tuyệt xử phùng sanh: Hình dung ở dưới tình huống cùng đường,
lại tìm được hi vọng và đường ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận