Tôi cong môi, cố ý nhìn anh ta khiêu khích cười: “Triệu đại thiếu gia, anh lầm rồi, kể cả anh có đứng trước mặt tôi thì tôi cũng phải nói — Anh bị điên, tránh tôi xa chút, cảm ơn.”
Lông mày của Triệu Thanh Xuyên giật một cái, tôi đang muốn phản kích anh ta, đã chuẩn bị xong lời thoại rồi, thế mà anh ta lại nén giận nói: “Chuyện tối hôm đó không phải như cô nghĩ đâu.”
Tôi không muốn nghe anh ta giảo biện, quay đầu nói với Thẩm Lang: “Chị đi trước đi, chương trình tống nghệ của chị buổi chiều phải ghi hình đó, qua đó chuẩn bị sớm chút.”
Thẩm Lang gật đầu, mỉm cười: “Được.
Nếu có ai gây sự thì em hãy gọi cho chị, nếu không kết nối được thì tìm Quách thiếu, để cậu ta liên hệ với chị.”
Lúc anh nói hai chữ “có ai” còn cố tình nhấn mạnh, nhìn sang khuôn mặt của Triệu Thanh Xuyên bên cạnh.
Triệu Thanh Xuyên nay lại không hề nổi giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt hết sức kì diệu.
Thẩm Lang vẫy tay với tôi rồi quay người lái xe rời đi.
Sau khi anh đi, tôi kéo va li đi vào trong, dựa vào dấu hiệu dọc đường tìm phòng kí túc tổ chương trình đã sắp xếp.
Lúc tôi mới vào phòng đặt hành lý xuống, Triệu Thanh Xuyên dắt theo Thủy Tuyền kéo hai cái va li đi tới.
Anh ta thấy tôi thì hơi ngẩn ra, sau đó lùi lại nhìn bảng tên dán trước cửa phòng, rồi bước nhanh vào phòng: “Cô và Tiểu Tuyền ở cùng phòng?!”
Tôi mở va li ra, lấy đống đồ ăn vặt Thẩm Lang chuẩn bị cho mình xếp vào ngăn tủ trong phòng: “Phải đó thiếu gia, nếu anh thấy không hài lòng thì có thể phản ánh lại với tổ chương trình, chuyển tôi sang phòng khác, tôi không có ý kiến.”
Triệu Thanh Xuyên trợn trừng mắt, lắp bắp nói: “Lưu… Lưu Nhất– Cô có biết tổ chương trình không cho mang đồ ăn vặt vào không?”
“Biết.”
“Cô biết tôi là giám khảo không?”
“Biết.”
“Vậy mà cô vẫn dám ở ngay trước mặt tôi giấu nhiều đồ ăn vặt như thế?!”
Tôi cất hộp lẩu tự sôi cuối cùng vào sau tủ đầu giường, ánh mắt vô tội nhìn Triệu Thanh Xuyên: “Chẳng phải anh cũng ở ngay trước mặt tôi kéo vai li đưa Thủy Tuyền vào đó sao? Cuộc thi còn chưa bắt đầu đã đến thăm thí sinh, chuyện này hình như cũng không tuân theo quy định của tổ chương trình thì phải!?”
Triệu Thanh Xuyên cả giận nói: “Lẽ nào Tiểu Tuyền không phải là bạn của cô sao?!”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy là bạn của tôi, nên anh muốn đi gặp tổ chương trình tố giác bạn của Thủy Tuyền?”
Triệu Thanh Xuyên nghẹn lời, tôi lại nhíu mày, giả vờ ngạc nhiên: “Không phải chứ thiếu gia, anh muốn Thủy Tuyền và tôi nửa đêm đói bụng cũng không được ăn à? Ác quá đi mất!”
Triệu Thanh Xuyên không còn lời nào để nói, hất tay một cái rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Ngày hôm sau khi anh ta ở hiện trường sân khấu xét cấp bậc đầu tiên nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói thờ ơ: “Cô tên là gì?”
“Lưu Nhất.”
“Tại sao có tên như vậy?”
“Bố mẹ đặt cho.”
“Bố mẹ cô đặt cho cô cái tên này có ngụ ý gì?”
“Thầy Triệu.” Tôi hơi nhướng mày, nụ cười cứng ngắc: “Vấn đề này anh phải đi hỏi bố mẹ tôi mới phải.”
Triệu Thanh Xuyên hậm hừ cúi đầu, bắt đầu lật xem tư liệu trước mặt, vừa lật vừa nói: “Hôm nay cô muốn thể hiện bài hát gì? Bài này do cô tự sáng tác ư?–” Giọng anh ta bỗng nhiên thay đổi: “Sao tôi không biết cô có thể sáng tác nhỉ?!”
Tôi: “…”
Hai giám khảo khác ngồi bên cạnh Triệu Thanh Xuyên cùng nhau quay sang: “Thì ra Thanh Xuyên và Lưu Nhất quen nhau từ trước rồi ư?”
Tôi phủ nhận đúng ba lần: “Không quen, không biết, chưa gặp bao giờ.”
Triệu Thanh Xuyên nhìn tôi cười nham hiểm, lòng tôi chợt dấy lên dự cảm chẳng lành.
Nói cấm có sai, anh ta khẽ cười một tiếng, dùng ánh mắt không biết làm sao và thương xót nhìn tôi: “Tiểu Nhất, anh biết em muốn dựa vào chính sức mình thi đấu, nhưng sao lại giả vờ không quen anh? Không phải chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên ư?”
???
Người từ nhỏ lớn lên cùng anh là Thủy Tuyền, liên quan quái gì đến tôi!
Hình như Triệu Thanh Xuyên rất thích chí khi thấy tôi bị chặn họng nói không nên lời, anh ta hài lòng gật đầu, chìa tay ra: “Được rồi, Lưu Nhất, em có thể hát rồi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, đè suy nghĩ có mọi người và Triệu Thanh Xuyên xuống, gỡ cây đàn ghi-ta sau lưng.
“Tôi cần một chiếc micro và một cái ghế.”
Ánh đèn làm nền cho điệu nhạc, tựa như pháo hoa rơi xuống từ đỉnh đầu tôi.
Tôi kẹp chặt Capo, thử âm hai cái, xác nhận không có vấn đề gì mới lặng lẽ cất tiếng hát lên.
Lần đầu tiên biểu diễn trước ống kính máy quay, nói thật tôi rất căng thẳng, hát đến đoạn cao trào đã nhắm tịt mắt lại.
Bóng tối phóng đại các giác quan, khiến cảm hứng trong tôi càng thêm tinh tế và nhạy bén.
Vì vậy đến tận khi hát xong tôi mới từ từ mở mắt ra.
Ánh đén sáng chói, tôi vô thức giơ tay lên che, ánh mắt nhìn về phía trước, thấy ba vị giám khảo ngồi đó với ba vẻ mặt khác nhau.
Tôi nắm chặt micro: “Cảm ơn mọi người.”
Một giám khảo nữ tên Liễu Tâm Duyệt nhẹ nhàng vỗ tay, sau đó kinh ngạc nhìn tôi: “Tôi vừa đọc qua, bài hát này do cô tự viết lời, tại sao lại muốn viết ra một ca khúc như vậy?”
“Vì tôi đã từng trải qua vài chuyện, rất muốn dùng cách của riêng mình biểu đạt ra, vậy nên mới viết ca khúc này.” Tôi nói: “Trong bài hát tôi đã dùng ba loại tháp, tháp Babel trong ‘Thánh kinh’, tòa tháp cao trong chuyện cổ tích ‘Công chúa tóc mây’, và tháp Ngà Voi trong thực tế.
Ý định ban đầu khi xây tháp đều vì lý do ngăn cách và giam cầm, đây cũng có thể là vài quy tắc nào đó chúng ta đã từng trải qua.”
Liễu Tâm Duyệt mỉm cười, sau đó giơ thẻ lên: “Tôi rất thích cô, tôi phải cho cô vào lớp A, thêm một thẻ thông qua nữa.”
Sau khi buổi đánh giá sân khấu đầu tiên kết thúc, tôi và Thủy Tuyền là hai thí sinh duy nhất được bình chọn 3 A, đây là chuyện tôi không ngờ được.
Bởi vì trong truyện gốc, chỉ có một mình Thủy Tuyền được vậy thôi, dựa vào giọng nói linh hoạt và giọng hát tuyệt đẹp của cô ta được 3A duy nhất, con đường phía sau cũng thuận buồm xuôi gió, đi thẳng đến chung kết, giành được giải quán quân, trở thành diễn viên kiêm ca sĩ nổi tiếng nhất năm nay.
Càng khiến tôi ngạc nhiên hơn chính là, thằng nhãi Triệu Thanh Xuyên cũng cho tôi điểm A.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ gom hết thù mới hận cũ vào, chắc hẳn sẽ cho tôi điểm F mới phải.
Sân khấu đầu tiên có tổng cộng hơn 40 thí sinh, ghi hình mười mấy tiếng mới kết thúc, lúc chúng tôi ra ngoài thì trời đã tối rồi.
Tôi đeo đàn trên lưng, trên đường cùng Thủy Tuyền về kí túc xá loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh chấp.
Đi tới bên đó vài bước, thì ra là Triệu Thanh Xuyên và người quản lý của anh ta – chị Tĩnh.
Chị Tĩnh phẫn nộ: “Triệu Thanh Xuyên! Bình thường em tùy hứng làm liều, chị đều giúp em bao che đến cùng, nhưng bây giờ đã là lúc nào rồi! Chị vừa dập hotsearch của em xong, chương trình tuyển chọn này mục đích chính là để em hút fan, em lại nói hươu nói vượn gì thế?! Gì mà cùng nhau lớn lên? Cô ta vừa mới cùng Tô Vân Y trước mặt tất cả mọi người bôi nhọ em đấy, thế mà em còn làm chỗ dựa vững chắc cho cô ta, em ăn no rỗi việc à!?”
Ồ, đang nói tôi à.
Tôi lập tức nắm được chủ đề cuộc trò chuyện.
Tay Triệu Thanh Xuyên nhét trong túi áo khoác, thấp giọng nói: “Em biết, tính đến nay em đã mang đến cho chị rất nhiều phiền phức, xin lỗi, chị Tĩnh.”
Đại thiếu gia phách lối hiếm lắm mới chịu xin lỗi một lần, vẻ mặt của chị Tĩnh rất nhanh đã hòa hoãn lại: “Thanh Xuyên à, em chưa từng trải qua thất bại, nên không biết nếu một ngày kia ngã xuống rồi, sẽ rất khó xoay người.”
“Em biết, nhưng… Em có suy nghĩ của riêng em, em cần phải nói như vậy.” Triệu Thanh Xuyên khẽ cúi đầu, ánh đèn đường chiếu vào một bên người của anh ta, nửa bên mặt của anh ta chìm vào bóng tối, nhưng điều ấy lại khiến những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt càng trở nên nổi bật.
Sợi tóc nhuộm màu trà nhạt buộc sau gáy thành một túm nhỏ, anh ta khẽ mím đôi môi mỏng, đuôi mắt mang theo hương vị của mùa xuân, thật sự là một anh chàng đẹp trai.
Nhưng mà hơi vô đạo đức.
Tôi cười lạnh.
Gì mà suy nghĩ với chẳng không suy nghĩ, nói dễ nghe thật.
Hàm ý sâu xa thế còn gì, chẳng phải muốn đẩy tôi ra làm bia đỡ đạn cho cô em thanh mai trúc mã Thủy Tuyền đấy ư?
Lúc tôi và Thủy Tuyền trở lại kí túc xá thì đã là khuya.
Đây là lần đầu tiên tôi tham gia ghi hình một chương trình tạp kỹ, ghi xong mới phát hiện phải giữ hình tượng suốt mười mấy tiếng đồng đúng là chẳng phải chuyện dễ gì.
Tôi cười đến nỗi răng ê buốt, nhưng ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt.
Sau khi trở về, tôi mệt đến nỗi ngón tay co quắp lại, rửa mặt xong nằm lên giường, gần như ngủ mê man.
Năm rưỡi sáng hôm sau chúng tôi đã bị lôi dậy, bắt đầu chia lớp huấn luyện.
Bởi vì chỉ có tôi và Thủy Tuyền được 3A trong buổi chia lớp, nên lớp này cũng chỉ có hai người chúng tôi.
Đứng trong phòng học vắng tanh, Thủy Tuyền đứng trước gương ép chân, tôi đang ăn bữa sáng, tay đang xé bánh mì được một nửa thì Triệu Thanh Xuyên đột nhiên bước vào.
Thấy khuôn mặt như gió xuân ấm áp kia, cùng với ba chiếc máy quay theo sau vào, tôi ngứa họng ợ một cái.
Triệu Thanh Xuyên: “…”
Nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ, quay đầu lại nói: “Tắt máy quay đi đã.”
Cả ba thợ ghi hình đều tắt máy, anh ta đè thấp giọng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: “Lưu Nhất! Sao vào phòng học rồi mà cô vẫn còn ăn được thế? Ăn sáng chưa no à?!”
Tôi quay đầu tìm nước, uống một ngụm lớn, khó khăn lắm mới nuốt được miếng bánh mì xuống cổ: “Anh hai à, không phải anh đã từng tham gia chương trình tuyển chọn rồi đấy à? Sáng sớm ngày ra cho ăn cái gì, nào là trứng luộc, sữa đậu nành rồi ngũ cốc không đường, rau sống, tôi ăn thêm hai miếng nữa là có thể mọc cánh thành tiên rồi, cảm ơn.”
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nghi ngờ: “Đây chẳng phải là một chương trình tuyển chọn tài năng âm nhạc sao? Sao lại thắt chặt mức ăn thế?”
“Là chương trình âm nhạc, nhưng các cô phải xinh xắn một chút trước ống kính chứ?” Vẻ mặt của Triệu Thanh Xuyên vô cùng xoắn xuýt, nhìn anh ta như muốn cướp bánh mì trong tay tôi vậy, nhưng cuối cùng vẫn phẩy tay một cái: “Thôi được rồi, cô ăn nhanh đi, tôi sẽ vờ như không thấy gì.”
Sau đó anh ta đi đến trước mặt Thủy Tuyền đang ép chân trước gương, dịu dàng như nước nói: “Tiểu Tuyền, em có đói không? Bình thường ở đây không có đồ gì ngon, hay là sau này em ăn cùng anh nhé.”
Tôi: “…”
Tôi hận không thể bảo ba thợ ghi hình vừa rồi đừng tắt máy quay, quay hết cảnh này vào đi, cho khán giả nhìn rõ chân tướng, đây chính là sự khác biệt giữa bia đỡ đạn và thanh mai trúc mã thật sự.
Bảo Triệu Thanh Xuyên diễn lại, đầu tôi cho anh ta đánh bay luôn.
Tôi ăn xong bữa sáng, một ngày huấn luyện mới chính thức bắt đầu.
Khách quan mà nói, nhóm nhạc nam trong giới giải trí có một chỗ đứng vững vàng, năng lực hát nhảy của Triệu Thanh Xuyên cũng khá, ít nhất lúc anh ta dạy tôi nhảy không giống như cô Judy, dạy tôi một số động tác tôi không có khả năng làm được.
“Nếu không có nền tảng vũ đạo thì không cần phải dựa vào vũ đạo hấp dẫn ánh nhìn, làm đẹp vài động tác đơn giản, nhìn không cứng đơ là được rồi.” Triệu Thanh Xuyên nói, cầm cây đàn bên cạnh đưa cho tôi: “Sức hút của cô ở đàn hát và trong đôi mắt.”
Tôi cầm lấy cây đàn, tiện tay chỉnh hai tổ hợp âm, Triệu Thanh Xuyên hỏi tôi: “Cô đàn rất hay, sao trên sân khấu lại nhắm mắt? Khi nhắm mắt sẽ không thể trao đổi ánh mắt với khán giả, họ cũng không thể cảm nhận được thứ tình cảm cô muốn biểu đạt ra.”
“Anh nói rất có lý.” Tôi ôm đàn, thở dài: “Nhưng tôi nhắm mắt bởi vì tôi căng thẳng.”
“Căng thẳng?” Triệu Thanh Xuyên không nghĩ ngợi nói: “Lúc cô mắng tôi sao không thấy cô căng thẳng? Lúc cô tát tôi sao không thấy cô căng thẳng? Lúc ở tiệc tối cô và Tô Vân Y đứng trên sân khâu vạch trần tội lỗi của tôi, nói tràng giang đại hải, lý lẽ hùng hồn, sao không thấy cô căng thẳng?”
Tôi nhìn sau lưng anh ta, ba cái máy quay đều đang hoạt động.
Triệu Thanh Xuyên cũng quay lại nhìn, người cứng đờ: “Cắt đoạn này đi.”
Nói chung, anh ta bắt đầu dạy tôi luyện tập thần thái trên sân khấu, cách dùng ánh mắt giao lưu với khán giả.
Những gì Triệu Thanh Xuyên dạy phải nói là đơn giản dễ hiểu, động tác đơn giản, tôi đột nhiên cảm thấy anh ta cũng không phải loại người hoàn toàn vô dụng.
Tối về Thẩm Lang nhắn tin cho tôi, nói chương trình tạp kỹ của anh đã quay xong, công ty sắp xếp cho anh một trợ lý mới, ngày kia sẽ vào đoàn phim của đạo diễn Tần, bắt đầu quay bộ phim ‘Lên núi’.
Tôi dặn anh phải diễn cho tốt, rồi kể cho anh nghe chuyện Triệu Thanh Xuyên nói bậy nói bạ trước ống kính máy quay.
Tin nhắn vừa gửi đi chưa tới một phút, Thẩm Lang đã gọi video tới.
Tôi ngây người hai giây rồi mới nhận, trên màn hình hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vân Y, có điều khung cảnh phía sau hơi lạ, hình như không phải là khu trung tâm mua sắm gần khu nhà của Tô Vân Y, mà là một quán cơm xa lạ.
“Muộn vậy rồi anh vẫn chưa về ư?”
Anh khẽ cười: “Đang ăn với tổ chương trình, lát nữa sẽ về.
Em trong đó thế nào?”
Tôi nghi ngờ anh cố ý.
Từ “trong đó” này, nghe thật giống như tôi vi phạm pháp luật bị phạt vậy, bị hạn chế tự do cá nhân, chìm trong cảnh đêm lạnh lẽo.
“Không ổn, thực sự không ổn.” Tôi vô cùng âu sầu: “Chỗ này hẻo lánh, một ngày ba bữa đều ăn xà lách với đồ luộc, đã thế tổ chương trình còn không cho chúng tôi mua thức ăn ngoài.
Nửa đêm hôm qua xếp hàng mua thịt dê nướng, thành ra lại cho chú bảo vệ thêm đồ ăn.”
Thẩm Lang khẽ cười hai tiếng: “Lần sau tôi đến thăm em, sẽ mang cho em chút đồ ăn.”
Tôi đáp lại hai tiếng, chợt nghe thấy đầu dây bên kia có người gọi tên của Tô Vân Y.
Thẩm Lang nghiêm túc nhìn tôi: “Triệu Thanh Xuyên nói gì thì em cứ phối hợp diễn với cậu ta là được, đừng cãi lại cậu ta.”
Tôi khó hiểu: “Tại sao?”
“Tôi biết, cậu ta lôi em vào để làm bia đỡ đạn cho Thủy Tuyền, nhưng với em mà nói, chuyện này cũng có lợi.” Thẩm Lang nói: “Hạ Quy Tuyết, cả hai chúng ta đều không phải Thủy Tuyền, không có hào quang nữ chính.
Nếu không có chỗ dựa, bất kì lúc nào cũng có thể bị tổ chương trình đá ra ngoài, vì sự nổi tiếng chấp nhận hy sinh đi, không được đáp trả dù chỉ là bọt nước nhỏ.”
Điều Thẩm Lang nói, là sự thật.
Nhưng không biết có phải do tôi quá nhạy cảm hay không, mà tôi luôn ngờ ngợ trong câu nói của anh còn ẩn giấu một chuyện khác, chẳng qua trong một chốc tôi chưa thể nghĩ ra thôi.
Tôi thấp giọng gọi: “Thẩm Lang…”
Có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không?
Tôi chưa kịp hỏi câu ấy thì người của tổ chương trình bên Thẩm Lang đã gọi anh đi rồi.
Anh mỉm cười với tôi, nụ cười ấy ấm áp vô ngần, hoàn toàn không giống như anh và tôi chọc cười đấu khẩu nhau trước đây.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, video call đã bị ngắt rồi.
Tôi cầm điện thoại, hơi ngẩn ngơ ngồi trên giường.
Ánh sáng đèn điện chiếu xuống đỉnh đầu, bức tường đối diện là một chiếc gương.
Tôi nhìn bản thân mình trong gương, phát hiện mình đã dần quen với khuôn mặt của Lưu Nhất.
Làm bạn thân của nữ chính, cô ấy tuy không được tính là sắc nước hương trời, nhưng cũng có điểm xinh xắn.
Tôi không thể chấp nhận được gương mặt như vậy lại bị hủy trong một ngọn lửa.
Đang mải suy nghĩ thì Thủy Tuyền quay về, trong tay còn mang theo một hộp đồ ăn đêm.
Cô ta đặt chiếc hộp trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nhất, tớ và anh Thanh Xuyên đi ăn đồ nướng.
Tớ nghĩ cậu không thích ăn đồ ăn trong này, nên tớ giúp cậu gói một hộp mang về.”
Tôi ngẩng đầu đối diện với Thủy Tuyền, cô ta vẫn treo lên mặt dáng vẻ vô tội và nhu nhược, đôi mắt trong suốt ngậm nước nhìn thẳng vào tôi.
Nhưng mà, đúng là có chỗ nào đó đã thay đổi rồi.
Tôi nói tiếng cảm ơn, vì có đi có lại, nên tôi lôi từ gầm giường ra một lon coca đưa cho Thủy Tuyền.
Tối đó sau khi rửa mặt tắt đèn, tôi nằm trên giường, lúc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì Thủy Tuyền ở giường bên cạnh nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhất, nếu cậu để ý những lời của anh Thanh Xuyên thì tớ sẽ đi tìm anh ấy, bảo anh ấy giải thích rõ ràng với mọi người.”
Tôi lập tức tỉnh táo lại, nghĩ một lát rồi nói: “Không cần đâu, tớ không để ý.”
Trực giác mách bảo tôi rằng, tôi nên nghe lời Thẩm Lang, lợi dụng lời nói ấy để chống lại những kẻ đánh lén trong bóng tối.
Thời gian huấn luyện khoảng năm ngày, rất nhanh đã tới buổi kiểm tra đầu tiên.
Lúc ghi hình, Triệu Thanh Xuyên nhắc lại chuyện cũ, lúc tôi chuẩn bị lên sân khấu lại bắt đầu huyên thuyên kể về khoảng thời gian vui vẻ cùng tôi với một giám khảo khác.
“Tôi và Lưu Nhất là bạn học từ hồi mẫu giáo lận, còn sống cùng khu nữa.
Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, là kiểu “con nhà người ta” ấy.
Hồi bé có lần bố mẹ Lưu Nhất cãi nhau, cô ấy khóc thút thít chạy đến trước cửa nhà tôi, được mẹ tôi mời vào nhà, cô ấy ở lại nhà tôi ăn cơm rồi làm bài tập, hơn nửa đêm bố mẹ tôi mới đưa cô ấy về nhà.
Cũng vì ngày hôm đó cô ấy ở nhà tôi nên tôi chép được bài tập của cô ấy, hôm sau cô giáo khen tôi làm bài tốt nữa kìa.
Sau khi về nhà tôi nói với mẹ, ngày nào cũng mời Lưu Nhất qua nhà mình ăn được không.”
Nói xong, trên màn hình lớn chiếu một tấm ảnh chụp chung, trên đó là Triệu Thanh Xuyên và Lưu Nhất hồi nhỏ.
Tôi:???
Bây giờ kỹ thuật đổi mặt Al đã phát triển đến mức này rồi cơ à?
Tôi quay sang hỏi Thủy Tuyền: “Đây là chuyện cậu và Triệu Thanh Xuyên từng trải qua với nhau à? Bức ảnh này thực ra là hai người các cậu đúng không?”
Thủy Tuyền lắc đầu: “Không phải.
Nhưng bức ảnh thì đúng.”
Được lắm, hóa ra thằng nhãi Triệu Thanh Xuyên này còn là nhà biên kịch, tự bịa ra một đoạn tình tiết, tôi cạn lời thật sự.
Triệu Thanh Xuyên lải nhải một lúc lâu, đạo diễn cuối cùng cũng bảo tôi lên sân khấu, tôi mang theo đàn ghi-ta của mình, lên sân khấu xướng tên ca khúc mình muốn hát: Ba giờ sáng.
Liễu Tâm Duyệt mỉm cười, cầm micro lên nói: “Lần trước cô và Thủy Tuyền là hai thực tập sinh duy nhất lấy được 3A của chúng tôi, nhưng công tâm mà xét thì thật ra tôi thích cô hơn.
Màu giọng của Thủy Tuyền tốt hơn, kỹ thuật cũng tốt, nhưng với một ca sĩ, năng lực và linh cảm tràn đầy quan trọng hơn.”
Cô ấy chống cằm nhìn tôi: “Tôi rất mong chờ, hôm nay cô sẽ mang đến một tác phẩm thế nào đây.”
Trước khi tham gia chương trình, tôi viết tổng cộng năm ca khúc, trong đó có bốn bài tôi giao cho người soạn nhạc của Quách thiếu mời biên khúc, tính là thành phẩm, nhưng bài hát này không có biên khúc, chỉ có nhạc đệm ghi-ta đơn giản nhất.
Đây là giai điệu tôi viết lúc nửa đêm sau khi nhận được cây đàn ghi-ta mà Thẩm Lang tặng.
Sau đó tôi ghi nó lại, rồi viết thêm vài chi tiết nữa, ca từ, phải nói tôi thâu đêm suốt sáng suy nghĩ, từ ngọn cỏ nhỏ đến cơn bão lớn, đến cả vạn vật hồng hoang.
Nó có khiếm khuyết, nhưng cũng rất đơn thuần, mộc mạc, dào dạt cảm xúc.
Tôi hát được một nửa, đột nhiên trước mắt là một mảnh đen kịt.
Tôi lại không kìm được nhắm mắt rồi.
Cũng trong lúc ấy, tôi chợt nhớ đến lời mà Triệu Thanh Xuyên đã nói ngày ấy.
“Lưu Nhất, cô phải suy nghĩ cho kĩ xem ca khúc ấy mình hát cho ai.
Giám khảo ngồi dưới sân khấu và các thí sinh, khán giả trước màn hình, ai ai cũng là đối tượng để cô truyền tải cảm xúc.
Phải, hát là một loại truyền tải.
Cô không thể trông chờ chuyện mọi người chỉ nghe giọng hát của cô đã hoàn toàn hiểu được những gì cô muốn truyền tải được, vậy nên, muốn chinh phục trọn vẹn sân khấu thì phải để ý từng chi tiết nhỏ.”
Tôi từ từ mở mắt, đúng lúc thấy dưới sân khấu cách đó không xa, Triệu Thanh Xuyên đang chăm chú nhìn mình.
Ánh đèn giáp sân khấu vừa hay chiếu vào những đường nét trên khuôn mặt anh ta khiến chúng trở nên rõ nét, mái tóc càng được nổi bật lên bởi một ánh đèn trắng.
Lúc đầu anh ta hơi cau mày, nhưng khi thấy tôi mở mắt ra, đôi mày ấy đã giãn ra, ánh sáng trong đáy mắt vô hình sáng lên.
Sau khi hát xong, tôi nắm chặt cây đàn, nghe thấy Liễu Tâm Duyệt nói: “Lưu Nhất, ca từ cô viết thật sự rất hay, tôi có thể cảm nhận được thứ mà cô muốn truyền tải.
Cô là một viên ngọc thô chưa được mài giũa, chỉ cần mài giũa một chút là có thể tỏa ánh hào quang.”
Đến khi Thủy Tuyền hát xong, họ thông báo một quy tắc mới.
Mỗi thí sinh sẽ tự tìm người ghép thành một đội, thời hạn bốn ngày, lấy “thầm mến” làm cảm hứng sáng tác một ca khúc mới, năm ngày sau biểu diễn trên sân khấu công diễn đầu tiên.
Liễu Tâm Duyệt cong mắt cười nhìn tôi: “Mọi người phải nhớ, dù chúng ta ‘tuyển chọn’, nhưng bản chất vẫn là tổng hợp những tài năng âm nhạc.
Không có chút áp lực nào sẽ rất khó tạo ra một tác phẩm tốt.
Sau này qua mỗi vòng thi, chúng tôi đều sẽ công bố chủ đề sáng tác, các em sẽ biểu diễn ca khúc ở buổi công diễn, hơn nữa thời gian sáng tác sẽ ngày càng được rút ngắn.
Vì vậy, người có thế mạnh về giọng hát có thể tìm người am hiểu sáng tác ghép đội.”
Lúc cô ấy nói vậy, ánh mắt của ba vị giám khảo đều dừng trên người tôi và Thủy Tuyền, thiếu điều chưa nói toẹt ra: “Thủy Tuyền, cô tìm Lưu Nhất ghép đội đi, chất giọng của cô ấy không tốt bằng cô, nhưng có thể sáng tác.”
Tôi đoán, âu cũng là hào quang nữ chính không ai có thể chống lại.
Nếu hát cùng một bài, dù làm thế nào tôi cũng không thể vượt qua được người có giọng hát thiên phú – Thủy Tuyền.
Thế nhưng, cũng không hẳn là không có không gian làm việc.
Sau khi trở về tôi bắt đầu tăng thời gian làm việc lên để viết nhạc, lấy cảm hứng là chương trình tuyển chọn này, lời bài hát kể về một câu chuyện, tên là “Lá thư bộc bạch của kẻ hèn nhát”.
Chuyện kể về hai người bình thường thầm mến nhau, họ tỏa sáng trong cuộc đời của riêng mình, nhiều năm sau tương ngộ trong một chương trình tuyển chọn.
Trong bài hát này tôi viết về hai nhân vật, một là ca sĩ giành quán quân trong chương trình tuyển chọn ấy, cũng là vai nam chính giữ giọng hát chủ chốt do Thủy Tuyền đảm nhận, hai là một lập trình viên nữ bình thường và cũng nữ chính quan trọng nhất, quan trọng hơn cô ấy phải thể hiện ra được sự tinh tế và sự giằng xé trong tâm hồn, đây vừa hay là sở trường của tôi.
Rất nhanh đã đến buổi công diễn đầu tiên.
Vì tôi và Thủy Tuyền là hai thí sinh đều được A qua hai lần kiểm tra nên được xếp vào tiết mục cuối cùng.
Ở sau sân khấu tôi hít thật sâu, sờ lên vòng chiếc vòng cổ, ôm đàn cùng Thủy Tuyền bước lên sân khấu.
Ánh đèn xoay tròn rơi xuống từng mảng, trong một khoảnh khắc thôi, tôi cảm giác như mình đang đứng giữa ánh mắt của vạn người, tâm trạng bị kéo lên cao vút.
Khi thấy khán giả ngồi chật kín dưới sân khấu, tôi lập tức bị rơi xuống hiện thực, bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Mãi đến khi tôi thấy người đang ngồi dưới sân khấu giữa khán đài kia, là Thẩm Lang.
Dù anh cố che giấu thân phận, đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt đã nhận ra anh.
Ánh mắt hai chúng tôi giao nhau, anh hơi ngẩn người, rồi bỗng nhiên mỉm cười với tôi.
Không biết có phải do ánh đèn rọi vào hay không, mà trong mắt anh như cất giấu sao trời.
Nỗi bất an và căng thẳng sâu trong tim tôi chỉ vì khoảnh khắc ấy bỗng bình tâm lại.
Viên ngọc xanh tạc thành bông hoa tuyết dính sát vào cổ tôi chuyển từ giá lạnh sang ấm áp, khiến tôi từ trong cái kén nhỏ lấy được nguồn sức mạnh tưởng như vô hạn.
Bài hát này đã giúp tôi và Thủy Tuyền lấy được số phiếu cao nhất ở trường quay, trong tiếng vỗ tay rền vang, tôi và Thủy Tuyền chầm chậm xuống sân khấu, khi về tới hậu đài tôi nhận được tin nhắn của Thẩm Lang.
‘Đoàn phim còn có buổi quay đêm, tôi về phim trường trước, đồ ăn vặt mang cho em đã nhờ trợ lý để trong ký túc xá của em rồi.
Hạ Quy Tuyết, bảo trọng.’
Sau ngày công diễn, chương trình bắt đầu phát sóng, chuyện Triệu Thanh Xuyên ở trường quay nói rằng tôi là thanh mai trúc mã của anh ta quả thật đã làm dấy lên một trận phong ba bão táp.
Quần chúng hóng chuyện đương nhiên vẫn nhớ rõ, người lần trước chiếu cảnh Triệu Thanh Xuyên đẩy Tô Vân Y xuống hồ trong buổi tiệc tối kia cũng chính là tôi.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi vinh hạnh được lên hotsearch với hai hastag #Triệu Thanh Xuyên và Lưu Nhất; #Lưu Nhất lấy oán trả ơn.
Ngày phát sóng buổi công diễn đầu tiên, tổ chương trình lập cho tôi một tài khoản Weibo, có hơn trăm ngàn bình luận là fan hâm mộ của Triệu Thanh Xuyên tràn vào mắng tôi, ngôn từ phong phú, ví von kì diệu, não bộ hoạt động hết công suất, tình sâu nghĩa nặng, khiến tôi cũng xém tí nữa không nhịn được nói theo: ‘Lưu Nhất cũng chẳng phải đứa ra gì’, và ‘Triệu Thanh Xuyên đẹp trai, mạnh mẽ mà thảm quá’.
Triệu Thanh Xuyên đăng bài hát của tôi và Thủy Tuyền lên với dòng trạng thái ‘Cô gái nhỏ hát rất hay, hy vọng mọi người có thể nghe bài hát này thật kỹ’.
Tôi thề là anh ta khen Thủy Tuyền, nhưng mọi người lại mặc định đấy là tôi.
Vì vậy, fan hâm mộ của Triệu Thanh Xuyên bắt đầu điên cuồng bầu phiếu cho Thủy Tuyền hòng đè tôi xuống.
Tôi nhắn tin cho Triệu Thanh Xuyên: Triệu Thanh Xuyên, đây mới là mục đích thật sự của anh đúng không?
Anh ta trả lời tôi rất nhanh: Không như cô nghĩ đâu, Lưu Nhất, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Tôi khiếp sợ trước trình độ trợn mắt nói dối của anh ta, đang định quay về thì Weibo thông báo, Tô Vân Y vừa đăng bài lên Weibo.
Tôi ngẩn người mở ra, thật vậy, Thẩm Lang dùng Weibo của Tô Vân Y chia sẻ lại sân khấu của tôi và Thủy Tuyền, nói hôm ấy mình cũng ở trường quay, còn viết một đoạn cảm nhận rất dài rất chân thành.
Sau đó, sự kết hợp hoàn hảo của tôi và anh trong buổi tiệc hôm ấy cũng được nhắc lại, fan hâm mộ của Tô Vân Y bắt đầu điên cuồng bầu phiếu cho tôi, cố gắng đuổi cho bằng số phiếu của Thủy Tuyền.
Tóc xanh còn đăng video quay lại một đoạn tôi ở trong quán bar đánh ghi-ta với tiêu đề ‘Trình độ live của Lưu Nhất’, bài đăng không ngừng nói vào trọng tâm câu chuyện, rất nhanh đã kéo được cả chục ngàn phiếu.
Thấy vậy tôi tấm tắc khen ngợi, tóc xanh đúng là kì tài trong giới người hâm mộ.
Trong làn sóng trái chiều, lần công diễn thứ hai cũng bắt đầu.
Nhưng không thể ngờ, ở lần công diễn này trong trường quay có hai fan hâm mộ cực đoan của Triệu Thanh Xuyên.
Cũng không biết họ thoát khỏi đội ngũ bảo vệ trị an kiểu gì, nói tóm lại, lúc tôi và Thủy Tuyền diễn xong tiến lên cảm ơn khán giả thì họ bỗng nhiên nhanh thoăn thoắt trèo khỏi lan can tạt hai bình nước vào người tôi.
Triệu Thanh Xuyên ngồi ở ghế giám khảo ngay lập tức nhảy dựng lên: “Các cô làm gì đấy?!”
Hai cô gái đó phân công nhau rõ ràng, một người chỉ thẳng vào tôi chửi ầm lên: “Lưu Nhất, cái loại trà xanh, nếu biết thức thời thì mau cút xéo đi!”
Người kia thì oan ức nhìn về phía Triệu Thanh Xuyên, đau lòng nói: “Xuyên Xuyên, sao anh có thể lương thiện như vậy, sao anh không nhìn ra bộ mặt thật của cô ta…”
Cô ta còn chưa dứt lời đã bị bảo vệ kéo xuống, đuổi ra khỏi khu vực ghi hình.
Người tôi ướt sũng đứng ở rìa sân khấu, ánh đèn chiếu rọi khiến tầm mắt của tôi trở nên mơ hồ.
Nước từ quần áo chảy xuống từng giọt, rơi tí tách lên nền sân khấu bóng loáng, đàn ghi-ta cũng bị dính nước.
Một giọt nước rơi vào trong mắt làm mắt tôi đau, bao nhiêu tức giận trong lòng tôi trong giờ khắc này cũng tuôn ra như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Triệu Thanh Xuyên vội vàng chạy tới, cởi áo khoác của mình khoác lên người tôi, miệng còn lẩm bẩm: “Lưu Nhất, cô mặc đi, trời lạnh lắm, tuyệt đối đừng để bị cảm…”
“Thiếu gia, đừng diễn nữa.” Tôi cởi áo khoác ra ném mạnh vào người Triệu Thanh Xuyên: “Anh mới 20 tuổi thôi, đâu phải là ông già lẩm cẩm, ai mới là thanh mai trúc mã của anh anh cũng không rõ ư? Bà đây thành ra thế này rồi mà anh vẫn tiếp tục diễn, vẫn muốn mang tôi ra làm bia đỡ đạn, anh là chó à, hả?!”
“Không phải vậy, không phải vậy đâu, Lưu Nhất.” Trong mắt Triệu Thanh Xuyên hiếm khi hiện ra vẻ bối rối: “Cô nghe tôi nói đã, ngay từ đầu đúng là tôi có mục đích như cô nghĩ, nhưng bây giờ đã không như vậy nữa rồi, tôi muốn bảo vệ cô, chỉ muốn giúp cô tỏa sáng trong mắt tất cả mọi người, ngày càng có nhiều người nhìn thấy cô, cô mới có thể an toàn…”
Tôi cười lạnh: “Tôi là trợ lý của Thẩm… trợ lý của Tô Vân Y, anh hận cô ấy như vậy, chắc cũng hận tôi không kém đâu nhỉ, tôi còn cần anh bảo vệ à?”
“Tô Vân Y còn khó bảo vệ chính mình, lẽ nào cô còn trông chờ cô ta có thể bảo vệ cô sao?!”
Triệu Thanh Xuyên thốt ra lời này rồi lập tức ngậm chặt miệng, khuôn mặt hiện lên sự hối tiếc.
Cảm giác lạnh lẽo mơ hồ lấp đầy tim tôi, từ mạch máu len lỏi đến từng dây thần kinh, đau đến mức ngón tay tôi tê dại.
Ánh đèn sân khấu rơi trước mắt tôi, trong khoảnh khắc ấy trở nên âm u đi nhiều, dường như chỉ còn lại bông hoa tuyết khắc trong tim, ở nơi sâu thẳm linh hồn lóe lên một vầng sáng nhạt.
Tôi mở miệng, phát hiện mình nói ra tiếng còn khó khăn, chỉ đành khàn giọng gằn từng chữ một: “Anh nói gì?”.